Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1934: Hợp Binh (2)

Giao lưu xong, mọi người nhanh chóng chạy về phía tây!
Hơn hai mươi cường giả tung hoành bễ nghễ, một số cường giả cấp bảy, tám thấy bọn họ bay tới đều nhao nhao chạy trốn, không thể ở lại trong thành!
Trận chiến của Trịnh Đào ban nãy là đại chiến cấp chín, trực tiếp phá hủy một tòa thành, hủy diệt tất cả mọi thứ, chém giết toàn bộ cao cấp trong thành. Tuy bọn họ không cảm nhận được rõ ràng, nhưng cũng biết nếu ở lại sẽ bị lan tới, biến thành con ba ba trong rọ.
Bọn họ nào dám ở lại nữa. Võ giả cấp bảy, cấp tám chạy được bao xa thì chạy. Một cấp chín thì còn đỡ, mấy chục cấp chín, cho bọn họ mấy tấn lá gan bọn họ cũng không dám ở lại, tuy rằng Chân Vương đã ra lệnh, nhưng không ai dám đánh cược mạng sống của mình cả!
Phương Bình vừa ngự không vừa cau mày. Trận chiến này, kéo dài đến hiện tại, đã sớm vượt tầm kiểm soát của hắn. Kẻ địch quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế, cũng không hay ho gì!
Hơn 80 vị cấp chín, vẫn còn cấp chín đang được điều thêm vào!
Đánh thế nào đây? Hơn 20 người, dù Trương Vệ Vũ đã nói là sẽ có viện quân, nhưng bao nhiêu viện quân mới đủ?
Hắn cũng không muốn đánh một trận chiến phải trả giá bằng quá nhiều mạng người!
Có hắn ở đây, tử thương nặng nề không được phép xảy ra. Ban đầu hắn còn 800 triệu điểm điểm tài phú, bây giờ cũng sắp dùng hết, trước sau dùng mất bốn, năm trăm triệu điểm điểm tài phú, hoàng kim ốc cũng tự bạo rồi, cộng thêm tiêu hao trước đó, ngàn tỷ điểm tài phú lấy được từ vùng cấm, trải qua một trận đại chiến, hầu như đã dùng sạch.
Tổn thất nặng nề như vậy, nếu lại mất thêm một đống cấp chín nữa, trận chiến này có còn đáng giá không?
Suy nghĩ một chút, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Có bao nhiêu người là cấp chín yếu?"
Vừa nói xong, đã có không ít người nhìn về phía hắn. Phương Bình lại là không quản được nhiều như vậy, nhìn quanh một vòng, nhanh chóng nói: "Lý lão sư, Vương bộ trưởng, Điền sư huynh, Tạ bộ trưởng..."
Phương Bình cuối cùng nhìn về phía Lữ Chấn, hắn không ngờ Lữ Chấn cũng đi vào, nhưng hắn vẫn nhanh chóng nói: "Cộng thêm Lữ lão và ta, tổng cộng 6 người, đều là cấp chín yếu! 6 người chúng ta nếu như thu lại khí tức chạy đến Ngự Hải Sơn, ngụy trang thành viện quân địa quật..."
Vừa nói xong, Trương Vệ Vũ đã biến sắc: "Không thể! Chân Vương đang quan chiến, bọn họ sẽ không cho các ngươi cơ hội đó!”
Bây giờ mà Phương Bình vẫn còn muốn đánh vào nội bộ địch, cực kỳ mạo hiểm! Lẽ nào Chân Vương không biết viện quân là ai sao? Một khi bị phát hiện, 6 người bọn họ bị hơn 80 người vây giết, chắc chắn phải chết!
Phương Bình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Vậy phải để Chiến Vương tiền bối nhiễu loạn tình thế, giống như lần trước, hai bên cũng sẽ không tiếp tục quan chiến, để chúng ta tự do chém giết! Biến Chân Vương thành kẻ mù, người điếc.
6 người chúng ta mang theo phân hóa thể của cường giả tuyệt đỉnh, ngụy trang thành viện quân của địa quật lẻn vào..."
Phương Bình vội vàng tính toán xem điểm tài phú có đủ hay không, cứ tăng thêm 1 người là phải bỏ ra gấp 10 tài nguyên. Mô phỏng khí tức tốn 10 điểm một phút, nếu thêm 5 người nữa, sẽ là 1 triệu điểm một phút, một tiếng sẽ là 60 triệu điểm!
"5 người thì quá nhiều, thật ra cũng không cần nhiều người như vậy... Có lẽ có thể giảm bớt, chỉ cần ta và lão Lý là đủ rồi!"
Nếu chỉ có hắn và lão Lý thì không cần phải lo lắng tiêu hao quá nhiều nữa.
Phương Bình nghĩ tới đây, bỗng nhiên thay đổi chiến lược, nhanh chóng nói: "Ta và Lý lão sư đi là được rồi, không cần phải ngụy trang, chuyển sang ám sát! Tốc độ chỉ cần nhanh, giết xong một người rồi đi ngay lập tức, chúng ta hoàn toàn có thể làm được! Ta tự bạo lực lượng tinh thần kinh sợ một người, Lý lão sư xuất kiếm giết một người. Dẫn bọn họ chạy vòng vòng, quấy rối bọn họ, phân tán binh lực của bọn họ..."
Phương Bình càng nói càng thông thuận, vội vàng bảo: "Cứ làm như thế! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đánh bại bọn họ với cái giá thấp nhất! Hơn nữa, nếu mọi người có mang theo phân hóa thể tuyệt đỉnh, xin hãy cho chúng ta, có thể giết được nhiều người hơn!"
Trương Vệ Vũ bỗng nhiên nói: "Phương Bình, lần này tốt nhất đừng dùng phân hóa thể! Cuộc chiến tuyệt đỉnh sắp bạo phát, trừ Bộ trưởng Trương, ngươi tốt nhất đừng dùng của những người khác, đề phòng sức chiến đấu của bọn họ giảm xuống, giết chết mấy vị cấp chín không đáng để đánh đổi phân hóa thể.”
Nếu tuyệt đỉnh không phát sinh đại chiến, thì chỉ cần tu dưỡng một quãng thời gian là sẽ có thể khôi phục, Trương Vệ Vũ cũng sẽ không nói những lời đó. Thế nhưng đại chiến sắp xảy ra, nếu lúc này dùng phân hóa thể, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, sẽ khiến tuyệt đỉnh hy sinh.
Đánh đổi như thế, Hoa Quốc không chịu đựng nổi!
Phương Bình cũng hơi thay đổi sắc mặt, sơ sẩy rồi! Thật sự sơ sẩy rồi!
Ban đầu hắn kêu đám người Tưởng Siêu đến là vì nơi đây sắp bạo phát đại chiến, dù tuyệt đỉnh có tham chiến thì cũng chỉ giới hạn ở mấy người lão Trương thôi. Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.
Ví dụ như lão tổ Tô gia vậy, có lẽ bọn họ cũng sẽ chạy tới tham chiến, nếu bây giờ mình sử dụng phân hóa thể của bọn họ, khiến lực lượng tinh thần của bọn họ thiếu hụt nghiêm trọng, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Phương Bình hít sâu một hơi, nhìn về phía Trương Vệ Vũ, nghiêm túc gật đầu, những người khác có lẽ sẽ ngại nói những thứ này, ví dụ như mấy cường giả thành Trấn Tinh chẳng hạn, may là có Trương Vệ Vũ kịp thời nhắc nhở.
Bây giờ không thể dùng phân hóa thể tuyệt đỉnh để giết địch. Còn lão Trương thì... có thể dùng, bây giờ Phương Bình cảm thấy lão Trương không quan tâm chút lực lượng đó.
"Vậy thì ta và Lý lão sư đi ám sát kẻ địch, quấy rầy bọn họ! Các ngươi phải cố gắng đi cùng nhau, nếu bị tách ra thì sẽ rất phiền phức!"
Vừa nói xong, Trương Vệ Vũ bỗng nhiên truyền âm nói: "Bộ trưởng Trương nói, con mèo mà ngươi nhìn thấy lúc trước chính là con mèo trong Giới Vực! Vào thời khắc quan trọng, có thể bảo Lữ Chấn đứng ra, kêu con mèo kia ra tay! Bây giờ nó đang trốn dưới đất, dùng nước của Cấm Kỵ Hải che lấp hơi thở, bộ trưởng và đối phương đã đạt thành thỏa thuận, đánh đổi một số thứ, có thể nhờ đối phương âm thầm ra tay!"
Đồng tử Phương Bình co rụt lại, nhanh chóng truyền âm nói: "Ở Thành Hi Vọng sao?"
"Không phải, nó đang mở đường khắp nơi, điều khiển nước biển chảy ngược, che lấp hơi thở. Cụ thể ở đâu, ta cũng không rõ lắm, nhưng ngươi nên kiểm tra những nơi có sông ngầm, có lẽ nó đang ở đó, hẳn là không cách chúng ta quá xa đâu."
Trương Vệ Vũ nói thật nhanh: "Còn có, không thể tin tưởng nó hoàn toàn, cường giả Giới Vực muốn làm gì, chúng ta thực sự không biết. Cố gắng đề phòng cẩn thận, hơn nữa... Bộ trưởng bảo ta nói cho ngươi biết, có bản lĩnh thì lại kéo mấy trăm cấp chín tới đây!
Ông ấy sẽ ra tay vào thời khắc mấu chốt, tiêu diệt những cường giả đó, triệt để phá hủy quy tắc tuyệt đỉnh không được phép ra tay... Đương nhiên là chỉ ra tay nếu đáng giá. Nếu không đủ cấp chín, nhân loại sẽ không chủ động phá hủy quy tắc này, bởi vì chuyện này có lợi hơn cho chúng ta!"
Phương Bình nghe thấy thế hoảng sợ vô cùng, lão Trương lần này thật sự chuẩn bị làm lớn chuyện rồi. Lão già đó muốn mình kéo mấy trăm cấp chín đến cho ổng giết, thật sự là đủ tàn nhẫn, đủ nham hiểm!
"Ta đã biết, vậy những đường nối khác..."
"Không cần quan tâm, đã làm sẵn chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ bất cứ lúc nào!"
"Bộ trưởng nói thế sao?"
"Không sai."
"Đã hiểu!"
Phương Bình không nói nhảm nữa, nhanh chóng bạo phát lực lượng tinh thần, uy thế lay trời, quát lên: "Giảo huynh, mau tới đây!"
Sau một khắc, ở phía xa, Giảo đang ngậm một khối đá năng lượng cực kỳ to bay lên trời, nó nhìn về phía Phương Bình, rắc rắc một tiếng, nuốt đá năng lượng vào bụng, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Gọi ta làm gì? Ta đang cướp đoạt chiến lợi phẩm mà.
Đầu bếp dẫn người đến rồi, lẽ nào... hắn thấy mình muốn hủy giao kèo, kéo người đến tính sổ sao? Chỉ là không đánh thành trì thôi mà? Nó cũng đã tiêu diệt sa mạc Vạn Nghĩ rồi, hơn nữa còn đánh rất thoải mái luôn!
Không đúng... Giảo bỗng nhiên ý thức được phiền phức, ta đánh thoải mái như vậy, đầu bếp có thấy mình đánh quá nhàn mà không vui không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận