Toàn Cầu Cao Võ

Chương 686: Đừng đánh quá ung dung (3)

Không nói đến tâm tư của các trường, Phương Bình đánh bại Lưu Thế Kiệt, đối mặt với những người khác của Hoa Quốc Võ đại, hầu như là nghiền ép, miểu sát rồi.
Không có chiêu thức lợi hại gì cả, chỉ là lực lượng tinh thần kinh sợ phối hợp với lực lượng khí huyết mạnh mẽ và cường độ mạnh mẽ của cơ thể, đánh với những võ giả đỉnh cấp bốn trở xuống, hầu như một quyền một người, trốn cũng trốn không thoát.
Không tới hai phút, Phương Bình kết thúc chiến đấu.
Trận chiến này, tổng cộng tiêu hao 3800 cal khí huyết, nhưng tốc độ khôi phục của cậu cũng không chậm, trên thực tế, vẫn chưa tiêu hao bao nhiêu điểm tài phú, khí huyết của bản thân cậu cũng đã cực cao.
Lúc xuống đài, Phương Bình nhìn Diêu Thành Quân một cái, tiếp theo tôi sẽ đánh anh!
Sắc mặt Diêu Thành Quân lạnh lùng, không biết trong lòng có điên cuồng mắng người hay không.
Phương pháp Phương Bình dùng để đánh Lưu Thế Kiệt, dưới cách nhìn của anh ta, rất vô sỉ… Quan trọng là, người ta có tư bản để vô sỉ, anh ta cũng không biết nên nói gì.
Phương Bình ung dung đánh tan Hoa Quốc Võ Đại, các cường giả nhìn hiểu, người bình thường không hiểu.
Mọi người chỉ biết Ma Võ - Phương Bình thật quá mạnh rồi!
Hoa Quốc Võ Đại - Lưu Thế Kiệt xếp hạng còn cao hơn Tiếu Ngọc Minh của trường quân đội Cửu Châu. Nhưng dù là cường giả như vậy, cũng không chống đỡ được 30 giây trong tay Phương Bình.
Nhất thời, tên tuổi võ giả cấp bốn mạnh nhất cứ như thế được Phương Bình bỏ vào túi.
...
Dương Thành.
Phương Viên vui mừng ra mặt, anh hai mình lợi hại quá trời quá đất!
Trước đó còn lo lắng Phương Bình không phải là đối thủ của người khác, ai ngờ đám cường giả trên bảng xếp hạng lại yếu như vây, đánh được hai - ba chiêu đã bị anh hai mình hạ gục rồi!
"Thiên phú 699, thiên phú gần như là cao nhất quả nhiên lợi hại!"
Phương Viên hơi ước ao, Phương Bình mạnh như vậy bởi vì thiên phú cao.
Anh ấy mới lên đại học không tới hai năm, hiện tại, các đàn anh đàn chị năm ba năm tư cũng không sánh bằng anh mình. Tốc độ tu luyện này còn không phải vì có thiên phú cao hay sao.
Nghĩ tới đây, Phương Viên hơi mất mát, thiên phú của mình chỉ mới 160, thấp hơn Phương Bình quá nhiều.
Những ngày gần đây, cô bé cũng lên mạng tìm hiểu, trên mạng không ai nói đến chuyện thiên phú cao thấp thế nào. Thiên phú võ đạo đương nhiên là có, nhưng vẫn chưa có con số cụ thể hóa đơn vị này.
Phương Viên không để ý, những người khác biết cái gì, chuyện của võ đạo, nếu không phải là người trong giới cũng sẽ không hiểu cái này.
"Thôi, mặc kệ, tranh thủ tăng cao thiên phú một chú, dù không sánh được với Phương Bình thì cũng không thể kém hơn người khác quá nhiều."
Phương Viên than thở, mấy ngày nay, cô bé cũng không dám nói chuyện này với người khác, sợ hội viên của hội Viên Bình biết hội trưởng của họ có thiên phủ võ đạo kém cỏi.
Không nghĩ đến những thứ này nữa, Phương Viên tiếp tục nhắn tin vào trong nhóm, nói anh hai mình thắng rồi, tiếp tục tung hô tung tin.
Hội Viên Bình lúc này cũng nên biến thành tập đoàn Viên Bình rồi.
...
Ngày 16 tháng 12.
Hoa Quốc Võ Đại chiến trường quân đội Đệ Nhất, Kinh Võ đối chiến trường quân đội Cửu Châu.
Ma Võ nghỉ ngơi, Nam Võ chiến Hoa Sư.
Phương Bình thẳng thắn không đến xem!
Lưu Thế Kiệt ngày hôm qua bị cậu đánh trọng thương, tuy rằng không thương tổn đến nội phủ, nhưng ngực bị nổ tung, lại không phải cường giả kim thân, làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy.
Nếu như Diêu Thành Quân không thể đánh bại được Hoa Quốc Võ Đại thì cũng quá phế rồi.
Kinh Võ chiến Cửu Châu, càng không cần phải nói rồi.
Nam Võ đánh Hoa Sư... Phương Bình cảm thấy ai xem người đó chính là kẻ ngốc, kết thúc trong vòng năm đao thôi.
...
Tin tức nóng hổi của ngày 16 không phải là tin 3 trường tất thắng. Cũng không phải tin Vương Kim Dương thật dùng năm đao đánh bại Hoa Sư.
Tin hot của ngày hôm đó chính là, sau khi Hoa Sư đánh xong trận cuối cùng, thua Nam Võ, trên đường về khách sạn, Hồ Dũng bị người tập kích!
Giữa ban ngày ban mặt, sau khi đạo sư Hoa Sư rời đi không lâu, Hồ Dũng bị tập kích bởi một người trùm đầu bí ẩn. Trong khách sạn, Hồ Dũng bị đánh nổ quần áo.
Theo lời kể bi phẫn của Hồ Dũng, người đó rất mạnh, cũng chơi rất hèn, chỉ chuyên đánh nổ quần áo của cậu ta, khả năng có lòng bất chính!
Đối phương đánh nổ quần áo của cậu, còn chuẩn bị chụp ảnh, may là cuối cùng đạo sư Hoa Sư đuổi tới kịp, người bí ẩn đó mới vội vã thoát đi, tốc độ cực nhanh, tạm thời không biết là cấp bốn hay cấp năm, bời vì tốc độ của người đó thật sự rất nhanh.
Đến mức đến cùng là ai… Ngày đó, trong khách sạn cũng có cường giả Tông sư, nhưng đối phương không ra tay ngăn lại, hiệu trưởng Hoa Sư đã đi hỏi dò, đối phương cũng không nói là ai, nói chung, ý tứ rất sâu xa.
Lần này, Hoa Sư cũng không biết chuyện này do ai làm ra!
Theo lý thuyết, người có thể làm chuyện này, cũng chỉ có thể là Học viện nữ sinh Ma Đô, dù sao trước đó hai trường cũng đã náo loạn không vui.
Nhưng Học viện nữ sinh Ma Đô đều là nữ võ giả, mà nói thật, nếu trả thù, đánh nổ quần áo của Hồ Dũng cũng quá hèn hạ rồi.
Vị Tông sư ở trong khách sạn cũng không nói là ai, Hồ Dũng cũng không bị thương nặng, Hoa Sư cũng biết người kia không có ác ý gì lớn, nhưng cuối cùng không tìm được người, chỉ có thể nuốt cục tức này vào.

Chuyện này cứ như thế ầm ĩ lên.
Cũng may Hoa Sư cũng đã kết thúc trận đấu vòng bảng, tạm thời không có trận đấu nào nữa, Hồ Dũng cũng không cần đi đâu ra ngoài, nếu không, mất mặt chết mất.
...
Tại khách sạn Ma Võ đang ở.
Phòng ăn.
Phương Bình nhìn chằm chằm Tần Phượng Thanh, nhìn rất lâu!
Được đó!
Cái tên này lại có thể nhịn được tới bây giờ. Uổng công mình còn nghĩ anh ấy không quan tâm tới chuyện này.
Tốc độ cực nhanh, đánh nổ Hồ Dũng quần áo, mang khăn trùm đầu, chuyện xấu hổ như vậy, ngoại trừ… Tần Phượng Thanh, còn có thể có người khác sao?
Tần Phượng Thanh dường như không biết chuyện này, thấy Phương Bình nhìn mình, anh ta cau mày hỏi: "Nhìn anh làm gì? Ngày mai đánh trường quân đội Đệ Nhất, em có nắm chắc không?"
"Lão Tần à!"
Phương Bình cười híp mắt nói: "Chuyện này, hay là em tuyên dương thành tích hộ anh nhé?"
"Cái gì?"
"Trời ơi, giữa hai đứa mình mà anh còn giả vờ gì nữa?"
Tần Phượng Thanh hừ nói: "Bớt đổ thừa nha, không phải anh làm."
"Anh cảm thấy em có tin hay không?"
"Muốn tin thì tin."
"Vậy em nói cho hiệu trưởng Hoa Sư..."
"Ừm, đi đi, đi rồi anh nói với ổng, là cậu bảo anh làm, cậu là hội trưởng, anh không đi, cậu sẽ cho anh thôi học."
Phương Bình: "..."
Phương Bình chớp mắt liếc anh ta một cái!
Ố ồ, được đó nha, biết kéo người khác xuống nước chung rồi!
Nếu Tần Phượng Thanh nói ra chuyện này, hiệu trưởng Hoa Sư sẽ 100% tin tưởng là Phương Bình bắt anh ta làm, không vì gì khác, do danh tiếng hai người khác nhau.
Phương Bình không nói gì, bĩu môi nói: "Vậy Chu Kỳ Nguyệt..."
"Cậu đừng có nhiều chuyện!" Tần Phượng Thanh hừ nói: "Anh gửi tin nhắn cho nhỏ, nói 'Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ!' (1)
Võ giả chúng ta, chưa bình định địa quật, thành gia lập thất cái gì! Anh tin nhỏ có thể hiểu!
Như vậy cũng không tổn thương nhỏ, mà anh cũng có thể bớt đi nhiều phiền phức."
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì?"
"Sau đó Chu Kỳ Nguyệt không trả lời anh à?"
Tần Phượng Thanh trầm ngâm chốc lát nói: "Trả lời, nhưng đọc không hiểu."
"Nhỏ nhắn lại cái gì?"
"Nhỏ nói đời này nhỏ sẽ không quên. Có phải nhỏ đã quyết định quấn lấy anh cả đời này rồi không?"
Tần Phượng Thanh có vẻ hơi đau đầu, nữ võ giả rất phiền phức!
Phương Bình cũng ngơ người một trận, lát sau mới hoàn hồn. Có phải là Chu Kỳ Nguyệt đã hiểu lầm cái gì rồi không?
Hay là nhỏ cảm thấy Tần Phượng Thanh đang nói chuyện địa quật, bảo nhỏ quên đi thù hận?
Phương Bình cười khan một tiếng, không hỏi dò nữa. Nếu một ngày đẹp trời chuyện này bung bét ra, mình có thể bị 2 người này đánh chết.
Không, còn thêm Hồ Dũng.
Có thể... Còn có Tông sư của Hoa Sư?
Không nói chuyện này nữa, chờ mấy người Trần Văn Long đến, Phương Bình quay về nội dung chính nói: "Ngày mai đánh trường quân đội Đệ Nhất, em lên đầu, Trần Văn Long thứ hai, Trương Ngữ thứ ba...
Về phía trường quân đội Đệ Nhất, Diêu Thành Quân sẽ không tặng người miễn phí cho em, cho nên anh ta sẽ là người lên đầu tiên, Bạch Húc hẳn là người thứ hai.
Em đánh Diêu Thành Quân... Nói thật, thắng là điều tất nhiên, nhưng còn phải xem trạng thái em thế nào.
Nếu như em bị thương, chưa chắc em sẽ đánh ván thứ hai, bởi vì ngày hôm sau nếu không phải đánh với Vương Kim Dương thì sẽ là Lý Hàn Tùng, thương thế nghiêm trọng sẽ làm lỡ chuyện."
---
(1) Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ: Lúc khó khăn giúp đỡ lẫn nhau là chuyện cần thiết, nhưng không bằng đường ai nấy đi và quên đi quá khứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận