Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2275: Núi Vương Ốc Thần Bí

Bên ngoài. Từng cái tên bay màu! Rất nhiều! Gần như chỉ trong chớp mắt, đã có tên của chừng 200 người trong hơn 1500 người biến mất. Thậm chí, có vài cái tên trên bảng Phong Vân cũng biến mất. Trước đó đã có hơn 100 cái tên biến mất, giờ đây, tiến vào chưa được hai giờ, đã hao tổn một phần tư số người!
"Sống có gì vui, chết có gì sợ.."
Phong Vân đạo nhân thở dài một tiếng, quan tài phía sau càng nhiều, từng tên người biến mất, in dấu trên quan tài. Hoa Quốc có 30 vị cấp 9,20 vị cấp 8 đi vào. Lần này, thành Trấn Tinh cũng có gần 20 cấp 9 tiến vào. 70 vị cường giả đỉnh cấp 9! Mà giờ đây, đã có hơn 10 cái tên biến mất. Tổn thất chưa từng có! Cuộc chiến Ma Đô, cuộc chiến Thiên Nam, cuộc chiến Tử Cấm... Từng chiến dịch lớn đã nổ ra, dù là cuộc chiến Kinh Đô năm đó cũng không có nhiều cường giả cấp 8 cấp 9 hy sinh như vậy. Nhân loại không tổn thất nổi! Trên bảng xếp hạng Hoa Quốc, có hơn 80 cấp 9, hơn trăm cấp 8. Toàn bộ Hoa Quốc cũng chỉ có khoảng 200 cường giả cấp 8 cấp Mà giờ đây, Hoa Quốc tổn thất trên 5% Số cường giả. Mà đây chỉ là bắt đầu! Không chỉ Hoa Quốc, tên của cường giả các thánh địa khác, các quốc gia khác cũng không ngừng biến mất. Trương Đào cười như không cười, khóc như không khóc. Phong Vân đạo nhân còn đang nói, Trương Đào chẳng thèm nhìn, một tay che trời, trực tiếp bóp nát ảnh ảo của hắn, quan tài của cường giả Hoa Quốc phía sau, đồng loạt vỡ vụn!
"Võ giả nhân loại ta hy sinh ở địa quật, không cần người ngoài nhặt xác"
Trương Đào đứng dậy, nhìn xung quanh, cao giọng nói: "Nhân loại không bao giờ sợ chiến! Tất thắng!"
Một vị cường giả cấp Đế, cao giọng hét lên! Ngay sau đó, mấy người Chiến Vương thi nhau hét to.
"Tất thắng!"
Khí thế ngùn ngụt. Một đám bô lão, một đám cường giả, cao giọng hò hét như binh lính, tất thắng! Không sợ chết! Chết không phải kết thúc, chỉ là bắt đầu.
Trong Vương Chiến Chi Địa. Phương Bình chém giết đẫm máu, nhưng vẫn không thể giết hết kẻ địch! Càng ngày càng nhiều! Bên ngoài, binh sĩ giáp đỏ bắt đầu thu nhỏ vòng vây, lần này, bọn họ muốn vậy giết những cường giả này. Kỳ Huyễn Vũ lại một thương đâm xuyên lão Lý, hờ hững nói: "Đứng thứ tư bảng Phong Vân ư? Ngươi còn kém xa lắm!"
Lão Lý rống lên một tiếng, lần nữa chém ra một kiếm, tăng rắc một tiếng... Thần thương đứt gãy, nửa khúc trên còn cắm trên người lão Lý.
"Kém xa lắm?"
Lão Lý nhếch miệng cười nói: "Ông đây 60 tuổi, ngươi bao nhiêu tuổi!"
"Phế vật!"
"Một đám phế vật cũng dám kêu gào So thực lực thiên phú với nhân loại ta?"
"Buồn cười!"
Dù không địch lại đối phương, lão Lý cũng bật cười càn rỡ. Lần này, Kỳ Huyễn Vũ không hề xem thường, trầm ngâm một lát, vứt trường thương đã gãy xuống, cười nói: "Không sai, đúng là võ giả phục sinh có tiềm lực cực lớn, cho nên lần này mới phải ra hạ sách này để giết chết các ngươi! Bởi vì... các ngươi quá ưu tú!"
Đây là lời khen! Đúng vậy, bọn họ quá ưu tú! Ưu tú đến mức khiến rất nhiều người sợ hãi, bất an! Một Võ Vương có thể chém Đế, hai người như vậy thì sao? Ba người thì sao? Một đám thì sao? Bọn họ không dám đợi nữa! Nhất là thiên ngoại thiên, ngoài 6 nhà gia nhập nhân loại, thiên ngoại thiên khác đều sợ.
Thái An Thiên Đế đã chết trong tay Võ Vương!
Võ giả trần gian cũng không hề coi trọng, kính trọng hay thần phục thiên ngoại thiên! Thế là, có Cố Thanh hợp tác với họ! Lão Lý cảm thấy buồn cười, nhưng cười không nổi! Nhìn xung quanh, đường cùng rồi! Một số bạn cũ đã chết! Vốn tưởng rằng bước vào cấp 9 thì có thể vô địch, thì có thể hộ đạo, thì có thể bảo vệ chúng sinh. Bây giờ xem ra, chỉ là hư ảo.
"Ha ha ha!"
Lão Lý cất tiếng cười to.
"Người người gọi ta là Trường Sinh Kiếm, nhưng lại không biết ta còn có một kiếm, Kỳ Huyễn Vũ, hôm nay tặng ngươi."
Kim thân Lý Trường Sinh lập tức nổ tung.
"Thương Sinh Kiếm!"
Lúc này, từng ảo ảnh hiện ra trong không trung. Có hiệu trưởng già mà Phương Bình quen thuộc, có Hoàng Cảnh hy sinh ở địa quật, có thầy trò Ma Võ, có cường giả các giới... Đều là người chết! Thương sinh khổ, nhưng không hối hận! Chết để bảo vệ nhân loại! Chinh chiến hơn trăm năm, chết hàng chục nghìn người, chưa ai than khổ một tiếng, chưa ai kêu hối hận. Đây chính là đạo thương sinh, thương chúng sinh. Lúc này, lão Lý che đậy quần hùng, cười to nói: "Ta giết hắn! Các người tiếp tục đánh! Không chết không thôi!"
"Giết!"
Sát khí ngập trời, bao trùm toàn bộ chiến trường! Đứng thứ tư bảng Phong Vân cũng không phải chỉ là hư danh! Lần này, Kỳ Huyễn Vũ cảm ứng được nguy cơ rõ rệt! Mạnh hơn chiều kiếm trước đó! Kiếm trước đó của Lý Trường Sinh là giả vờ chém lão, lão tránh, khiến Lý Trường Sinh giết được ba vị cường giả. Lần này, lão không định tránh. Nhưng khi cảm nhận được nguy cơ sinh tử, động tác Kỳ Huyễn Vũ hơi dừng lại, sau đó lập tức tránh đi. Lão cảm thấy hơi sợ!
"Ha ha ha, đồ vô dụng"
Lý Trường Sinh cười to. Phế vật! Thực lực tuy mạnh, nhưng lại không dũng cảm, không phải là dũng sĩ, dù vô địch thì như thế nào?
"Phá!"
Ầm ầm! Một kiếm phá trời. Ông căn bản liền không định giết Kỳ Huyễn Vũ! Cũng rất khó giết Kỳ Huyền Vũ! Lão Lý muốn đánh võ lồng giam này, để mọi người chạy trốn! Ông chém ra một kiếm, vô số ảnh ảo giống như lệ quỷ, người người đeo kiếm, người người xuất kiếm, lập tức trùm lên hai binh sĩ giáp đỏ. Ầm ầm! Hai vị binh sĩ giáp đỏ vô cùng mạnh, nhưng giờ đây không hề phản kích được gì đã bị vô số bóng người chém thành mấy vạn phần.
Răng rắc... Tiếng vang yếu ớt truyền đến! Địch Hạo quát lên: "Lấp lại!"
Hắn vừa quát lên, thì các cường giả giáp đỏ khác cũng thi nhau hét to, từng người sắc mặt trắng bệch, bắt đầu lấp vào khe hở vừa bị chém ra.
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy!"
Các binh sĩ giáp đỏ này duy trì phong cấm không phải không trả giá. Trả giá lớn như thế chính là vì tiêu diệt những người này, há có thể để bọn họ chạy trốn! ?
Một khi phong cấm bị phá, các cường giả này sẽ chạy về các hướng, còn có thể giết được bao nhiêu?
Địch Hạo lạnh giọng quát, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Trường Sinh Kiếm thật mạnh! 98 vị quần áo giáp màu máu duy trì phong cấm, thế mà bị hắn chém ra một khe hở! Hơn nữa còn giết chết hai người! Sau vị binh sĩ giáp máu trước đó bị giết, đây là lần tổn thất binh sĩ giáp đó tiếp theo. Binh sĩ giáp đỏ bị giết, trước đó Trường Sinh Kiếm cũng đã tiêu diệt một trong 5 vị giáp vàng. Địch Hạo thầm cảm khái, quận Thần Đình đã chết 4 người, 3 trong số đó bị người này tiêu diệt, người này nên giết, đáng chết, nhưng cũng là anh hùng hiếm có! Võ giả trần gian thật khác biệt, đáng sợ! Không trung, Lý Trường Sinh lộ vẻ tuyệt vọng, có vẻ hơi thất thần, kim thân nổ tung hơn phân nửa, bất lực rơi xuống! Thất bại rồi! Ông Vốn tưởng một kiếm này có thể phá vỡ phong cấm, tranh thủ cho mọi người một con đường sống, nhưng lại thất bại rồi! Bây giờ, ông đã không có sức tiếp tục chiến đấu, đã bị thương nặng! Hối hận không? Sớm biết không phá được phong cấm, tiếp tục giao đấu với Kỳ Huyễn Vũ còn có thể cuốn lấy một đại địch, nhưng lúc này, Kỳ Huyễn Vũ đã không còn ai ngăn lại.
"Nhóc con... Ta đánh giá cao bản thân rồi."
Lão Lý thều thào, có chút bi thương. Ta không thể phá vỡ phong cảm! Nhân loại... phải đi con đường nào đây?
"Ta cũng đã đánh giá cao bản thân..."
Bên tai, vang lên tiếng thở dốc của Phương Bình. Phương Bình vừa đón được Lý Trường Sinh đã tàn một nửa, nhếch miệng cười nói: "Ta đánh giá cao bản thân, ta vốn nghĩ, đối thủ của chúng ta chỉ có địa quật... Bây giờ mới phát hiện, ta sai rồi! Thế giới này, thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình! Lão già, có phải ta quá ngây thơ rồi hay không?"
Kỳ Huyễn Vũ đạp không mà tới, thản nhiên nói: "Ngươi không hề đánh giá cao chính người, mà ngược lại, các ngươi đã đánh giá thấp chính các ngươi! Các ngươi còn đáng sợ hơn... hai vương!"
Đáng sợ hơn hai vương! Lời này khiến Địch Hạo cũng hơi ngừng lại, bị Ngô Xuyên đâm một kiếm xuyên qua giáp vàng. Kỳ Huyễn Vũ không quan tâm hắn, thở dài: "Các ngươi thật đã đánh giá quá thấp uy hiếp của bản thân! Võ Vương đại sát tứ phương, Phương Bình ngươi, Lý Trường Sinh cũng đại sát tứ phương, đánh đến mức các phe sợ hãi, đánh đến mức chúng ta không dám đối địch với các ngươi. Điều này bình thường sao? Không bình thường!"
Kỳ Huyễn Vũ thật có quá nhiều lời muốn nói, quá nhiều cảm xúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận