Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1364

Không đợi Phương Bình hỏi dò, Lý Hàn Tùng đã cười ha ha nói: "Chính hắn nói, đời trước hắn là người hầu giữ nhà cho ta, lúc đại chiến, hắn la lên "chủ nhân, cứu mạng". Ta cũng không thể không để ý đến hắn."
"..."
Mọi người ngơ ra chốc lát! Sau đó, không khí đau thương trước đó tan đi không ít, ngay cả Ngô Khuê Sơn cũng không nhịn được cười!
Sắc mặt Tần Phượng Thanh cứng lại như bị đóng băng!
Tên Đầu Sắt khốn nạn, cái quần què gì cũng kể cho người khác!
Đó chẳng qua là vì ta bị ép đến cuống lên thôi, ta có yêu cầu ngươi cứu mạng ta sao?
Ngươi biết ta biết là được rồi, còn kể, kể kể cái quần!
Mọi người cười một trận. Kết quả, Tần Phượng Thanh da mặt đúng dày, bị mọi người cười nhạo cũng không bỏ chạy, mà còn ở lại bắt quàng làm họ với Đầu Sắt, Phương Bình cũng khâm phục da mặt dày của hắn.
...
Ngày 15 tháng 8, đại chiến nổ ra.
Đêm ngày 15, diễn ra một trận tập kích đêm khuya.
Đêm hôm đó, thành Thiên Môn dốc toàn bộ lực lượng, điều động toàn bộ cường giả trung cấp tập kích Giảo Vương Lâm.
Đêm hôm đó, tiếng chém giết chưa bao giờ ngừng lại.
Đêm đó... Trong lúc tức giận, người nào đó thẳng thắn không còn giám sát cuộc chiến, mà trực tiếp thu lại khí tức, ẩn thân trong Giảo Vương Lâm, đích thân ra tay diệt địch!
Không chỉ che lấp khí tức của mình, còn che lấp khí tức cho Diêu Thành Quân!
Hai vị cường giả cấp bảy trong số cấp bảy ẩn nấp trong Giảo Vương Lâm, lực lượng tinh thần liên thủ, tinh huyết hợp nhất cũng phải chết.
Trên bầu trời, Hoàng Cảnh là người giám sát và đốc chiến.
Bên ngoài, Ngô Khuê Sơn bạo phát uy thế, uy hiếp tứ phương, che giấu chuyện có hai vị cấp bảy biến mất.
Có Phương Bình và Diêu Thành Quân âm thầm nhúng tay, thành Thiên Môn đêm đó tử thương nặng nề.
Ban ngày đã tử tương một đám võ giả trung cấp, buổi tối lại thiệt hại thêm một nhóm lớn.
Đám võ giả trung cấp không quá ngàn người, lúc này, nhân số tử vong đã hơn 700 người!
Nhưng sau đó, khi quét dọn chiến trường, đám người Phương Bình phát hiện, hơn một nửa đám người tập kích nửa đêm là võ giả dân gian!
Thành chủ thành Thiên Môn chiêu binh tất cả võ giả trong thành!
...
Trời đã sáng!
Bên ngoài Giảo Vương Lâm.
Một ít thương binh từ trong rừng rút về thành, lúc này, Phương Bình cũng từ trong rừng đi ra.
Không chỉ thương binh rời đi, còn có một số di thể của những người đã hy sinh trong trận chiến, bao quát di thể của những người đã tử trận sáng hôm qua. Lúc này mọi người đưa di thể về thành Hy Vọng.
Có người thấp giọng khóc nức nở, một số nữ sinh nghẹn ngào.
Có học viên cũ gào lên đau đớn!
Phương Bình đứng ở ngoài rừng, không tiến lên, mãi đến khi có hai vị học viên di chuyển một di thể người quen lướt qua, Phương Bình bỗng nhiên đi đến.
Trên băng ca, người đã lạnh, máu cũng đã trôi đi hết, gương mặt mập mạp trắng bệch.
Phương Bình bỗng nhiên không nói rõ được cảm xúc lúc này của mình là gì, hắn nhẹ giọng nói: "Hắn mới đỉnh cấp hai, hắn ở chiến tuyến sau cùng, hắn..."
Người đang khiêng cáng cứu thương là một học viên trẻ, nghẹn ngào nói: "Phó hội trưởng Quách... phó hội trưởng Quách nói, hắn là phó hội trưởng hội Bình Viên, là bộ trưởng bộ đối ngoại, nhưng hắn đã làm mất mặt hội Bình Viên, đến bây giờ vẫn là cấp hai...
Hắn muốn nhân cơ hội lần này, giết nhiều kẻ địch một chút, dùng chiến công đổi lấy một ít dược phẩm quý giá để đột phá đến cấp ba..."
"Ngu ngốc!"
Phương Bình mắng một tiếng, mắng xong thì im lặng.
Quách Thịnh!
Thanh niên mập mạp vì cầm theo cả một vali đồ ăn vặt mà không được vào trường vào ngày nhập học, thanh niên dùng tiền mua ký túc xá, bị người khác vạch trần, đỏ mặt đến mang tai...
Khi Phương Bình thành lập hội Bình Viên, hắn là người đầu tiên giơ tay xin gia nhập, cũng là người mất ngủ vì được Phương Bình phong làm trưởng bộ ngoại giao - chuyên lo chuyện chuyển phát nhanh của hội.
Là người cười lên nhìn hiền lành, chất phác, nhưng ngốc nghếch!
Sau khi Phương Bình đảm nhiệm hội trưởng hội võ đạo, hắn gần như quên luôn hội Bình Viên, mọi việc từ trên xuống dưới của hội đều do Quách Thịnh thay hắn xử lý.
Hắn cảm giác hắn làm mất mặt Phương Bình, phó hội trưởng hội Bình Viên như hắn chỉ mới cấp hai!
Thậm chí, ngay cả Đường Văn nhỏ hơn hắn một khóa, người ta đã là cấp ba rồi, hắn vẫn chỉ là cấp hai!
Cho nên, trận này, Quách Thịnh không chỉ tham chiến, người nhát gan như hắn dẫn theo đám người hội Bình Viên, giao thủ với võ giả cấp ba, vây giết mấy vị võ giả cấp ba!
Nhưng cuối cùng, hắn cũng chết trận rồi...
Nhìn di thể của Quách Thịnh, Phương Bình không biết nên nói gì, không biết có thể nói cái gì.
Mãi lâu sau, Phương Bình khẽ nói: "Yên tâm, hội Bình Viên sẽ ổn, sẽ phát triển tốt. Lúc trước ta nói hội Bình Viên chỉ nhận 108 người, sau này đều sẽ là 108 vị Tông sư... Ta sẽ thực hiện! Tất cả những gì ta hứa hẹn, ta sẽ thực hiện!"
Phương Bình nói xong, khoát tay ra hiệu cho bọn họ đưa di thể về thành Hy Vọng.
Chờ di thể của Quách Thịnh được mang đi xa, Phương Bình liếc nhìn thành Thiên Môn.
Bên cạnh, chẳng biết lúc nào, nhiều thêm một bóng người.
Trần Vân Hi mặt đầy vết máu chưa lau, ánh mắt mệt mỏi uể oải không thể tả, nhưng cô không để ý, nhẹ giọng an ủi: "Phương Bình, đừng quá đau lòng, từ khi vào địa quật, chúng ta đã chuẩn bị tất cả..."
Phương Bình bình tĩnh nói: "Ta không đau lòng! Không hề! Đây là chiến tranh! Cuộc chiến báo thù! Cuộc chiến cầu sinh! Sau khi trận này kết thúc, sẽ rất nhiều người được sống, vì để sau này không phải đau lòng, sự hy sinh tổn thất hiện tại rất đáng giá.
Ta tin rằng, diệt được thành Thiên Môn, sẽ có một nhóm cường giả mới xuất hiện, càng nhiều cường giả, mới có thể giảm bớt tổn thất."
Trần Vân Hi im lặng.
Phương Bình không nhìn cô, chậm rãi nói: "Đi nghỉ ngơi một chút đi, trận tiếp theo có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, ngươi là hội trưởng hội võ đạo, ngươi còn phải tiếp tục xuất chiến."
"Ừm, ta đi đây, ngươi cẩn thận."
Cuộc chiến cao cấp có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, so với cuộc chiến hiện tại, mấy người Phương Bình càng nguy hiểm!
Ít nhất, hiện tại, dù nhân số bọn họ hơi ít, nhưng thực lực hơn hẳn đối phương.
Phương Bình khẽ gật đầu, ở một nơi khác không xa, Trần Diệu Đình cười bất đắc dĩ. Con bé này... không quan tâm ông nội gì cả?
Vừa nghĩ đến đó, Trần Vân Hi đi đến, lúc này, Trần Diệu Đình mới nở nụ cười.
Nhưng ông vẫn còn ghen tức.
Con bé này, chạy đi an ủi Phương Bình, sau đó mới đến an ủi mình, nó quên nó họ gì rồi sao?
...
Nghỉ ngơi một buổi sáng, đến chiều, thành Thiên Môn lại cho quân vào rừng!
Lần này, người càng nhiều!
Quân sĩ là người thường trực tiếp bị xem là khiên thịt, bị đẩy lên tiên phong chứ không còn được cho đi theo phía sau nữa.
Hôm qua, bọn họ vào rừng, bị Ma Võ mai phục, chết không ít, một số võ giả còn chưa kịp chiến đấu thì đã mất mạng vì đánh lén.
Lần này, cho quân sĩ bình thường đi trước làm khiên thịt.
Ban ngày, Phương Bình lại là người giám sát và đốc chiến.
Chiến đấu kéo dài rất lâu.
Từ bầu trời Giảo Vương Lâm nhìn xuống, mặt đất phía dưới đã nhuốm màu máu. Cây cối đổ nát! Rừng cây rậm rạp bắt đầu xuất hiện những khu vực trọc cây.
Xa xa, Giảo thường xuyên gào thét, phát tiết bất mãn trong lòng. Nhưng lúc này, hai bên đã giết đỏ mắt rồi, chẳng ai sẽ ngưng phá hoại Giảo Vương Lâm vì tiếng gào của Giảo.
Trận này, nhóm người Tần Phượng Thanh là mục tiêu bị nhắm vào.
Bị vây giết, cường giả như Lý Hàn Tùng cũng vì kiệt sức trong thời gian ngắn mà bị đánh trọng thương một lần, hắn phải dựa vào vật chất bất diệt để khôi phục thực lực, lúc này mới chém giết đối thủ.
Về sau, năm vị cường giả tinh huyết hợp nhất gồm Lý Hàn Tùng, Vương Kim Dương, Đỗ Hồng, La Nhất Xuyên và Trương Kiến Hồng bắt đầu liên thủ tác chiến. Thế như đao bén mũi nhọn, bắt đầu tiến hành kế hoạch trảm đầu người!
Năm vị cường giả tinh huyết hợp nhất liên thủ, thêm vào Phương Bình âm thầm ra tay giúp đỡ, phàm là mục tiêu bị nhắm đến, hầu như đều bị giết trong chớp mắt, không ai thoát được.
Võ giả địa quật cũng là người!
Là người, tất có thất tình lục dục.
Khi cả năm vị cường giả này càn quét Giảo Vương Lâm, tiêu diệt vô số cường giả trung cấp, quân đội thành Thiên Môn lần đầu tiên xuất hiện dao động và rối loạn.
Các đội quân nhỏ lẻ bắt đầu liên tục lùi về sau.
Mà phía sau, Cấm Vệ Quân thành Thiên Môn đảm nhiệm đốc chiến, trước khi vương thành hạ lệnh rút lui, hễ võ giả nào ra khỏi rừng, đều bị xử tử tại chỗ!
Không chỉ như vậy, võ giả dân gian liên tục bị đẩy vào chiến trường.
Thành chủ thành Thiên Môn dùng chính sách tàn bạo, điên cuồng nghiền ép, vắt kiệt giá trị tàn dư còn sót lại của thành.
Trận chiến này kéo dài đến khi sắc trời bắt đầu tối, thành Thiên Môn mới rút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận