Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1515

Trong Thành đang nghị luận xôn xao, ngoài thành, tại núi Vô Tẫn.
Trần Diệu Tổ dẫn theo người của nhà họ Trần dọc đường ngự không, trên đường, một vị yêu thực cấp chín mang theo mấy vị cường giả cấp tám tình cờ gặp bọn họ.
Mấy người hết sức cảnh giác, nhưng những cường giả này lại không quan tâm tới bọn họ.
Cứ như thế đi! Đúng vậy, cứ như thế đi!
Bà lão nhà họ Trần cầm thần binh trong tay, lúc lâu mới nói: "Nhị tổ... Cái này... Làm thế sao bây giờ?”
Lúc này, những cường giả đó đều đi phía nhánh sông Cấm Kỵ Hải. Rõ ràng là muốn chặn giết Phương Bình. Vì chặn giết Phương Bình, thậm chí không quan tâm bọn họ.
Dù sao nơi này cũng có hai vị cấp chín, còn có hai vị cấp tám, không phải dễ giết như vậy.
Phong Vương cũng biết, Cốc Vương ngồi đối diện không mặc kệ không hỏi. Nếu thật muốn chặn giết người nhà họ Trần, có lẽ vị này sẽ ra tay.
Nên vì thuận lợi giết chết Phương Bình, Phong Vương vẫn quyết định nhịn, dù con trai mình cũng chết trong tay người nhà họ Trần. Nhưng người của hắn, cũng đã giết không ít người nhà họ Trần, cũng không tính thua thiệt.
Nhưng không thể bỏ qua Phương Bình.
Trần Diệu Tổ thấy cảnh này, cũng bất đắc dĩ, nghiến răng nói: "Đi, nhanh chóng về thành Tây Sơn."
Phong Vương cho rằng mấy người Phương Bình còn đang ở Giới Vực, hiện phái người đi chặn giết, chưa chắc sẽ gặp được Phương Bình.
Nếu đã không ai chặn đường bọn họ, vậy mau chóng về thành Tây Sơn, có lẽ còn có thể kịp đi Tử Cấm địa quật tham chiến.
Về phần mấy người Phương Bình... ông cũng không có biện pháp.
Ông đã cảm ứng được mấy vị cấp chín chạy đến bên đó! Hơn nữa, dưới trướng Phong Vương còn có 3 vị thần tướng, không chừng cũng sắp chạy đến rồi.
Nhiều cấp chín như vậy, ông cũng không có thể làm gì.
Nghe nhị tổ nói như vậy, mấy người nhà họ Trần cũng cảm thấy khó hiểu, thôi đi, đi về trước đi, bọn họ không thể làm gì.
...
"Đây là dốc hết vốn liếng để tiêu diệt ta!"
Lúc này Phương Bình không hề thu liễm khí tức, mà chuyển biến thành khí tức võ giả địa quật, mang theo mấy người lão Vương đi thẳng về thành Tây Sơn.
Thật là đáng sợ!
Hắn cũng đã cảm ứng được mấy cỗ khí tức của cường giả cấp chín đang đuổi đến Giới Vực.
"Chúng ta là võ giả địa quật, chúng ta là võ giả địa quật!"
Phương Bình thầm mặc niệm trong lòng, mấy võ giả không có khí tức mới khiến người ta chú ý. Có khí tức, có sóng năng của võ giả địa quật, dù những cường giả đó cảm ứng được, cũng chưa chắc để ý bọn họ.
Mấy người Lý Hàn Tùng không rên một tiếng, chạy như điên theo Phương Bình.
Giờ này phút này, bọn họ không hề dừng lại ở Tây Sơn địa quật.
Lý Hàn Tùng không biết đang tính toán cái gì, chạy một lúc, bỗng truyền âm nói: "8 tiếng!"
"Hở?"
"Từ lúc đi vào, gấp rút lên đường, thời gian đi đường là 5 tiếng, vào Giới Vực không tới 3 tiếng."
Phương Bình đen mặt, ngươi có ý gì?
Lý Hàn Tùng không có ý đả kích hắn, truyền âm nói: "Lợi hại! Trong vòng 8 tiếng tiêu diệt 4 vị cấp chín, 3 vị cấp tám, lấy được công pháp, vơ vét Giới Vực, giải phóng tiền bối nhà họ Trần, cũng coi như cứu được tính mạng của bọn họ, còn có thể rút đi chiến lực của hai vị cấp chín, hai vị cấp tám khỏi Tử Cấm địa quật...
Phương..."
"Đừng nhắc tên!"
Phương Bình truyền âm mắng một tiếng, điều này nếu như bị người ta nghe trộm được thì làm thế nào.
Mặc dù cách mấy ngàn dặm, Phong Vương sẽ không rảnh đến nghe trộm mấy vị võ giả trung cấp nói chuyện, cũng chưa chắc có khả năng này, nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Hiện tại cái tên Phương Bình này rất chói tai.
Lý Hàn Tùng không nhắc cái tên này nữa, cảm khái nói: "8 tiếng! Ngươi thật lợi hại!"
Nghe hắn khen mình, Phương Bình cảm thấy khá hài lòng.
Tất nhiên rồi, ta không lợi hại, ai lợi hại?
Lúc này, tốc độ mấy người cũng cực nhanh, chạy như điên về phía thành Tây Sơn.
Dọc đường, cũng không hề gặp phải cường giả.
Còn về một số yêu thú, mấy người có thể tránh thì lập tức tránh đi, không tránh được cũng không giết, chỉ bỏ chạy.
Lúc này, dù cấp bảy bọn họ cũng không dám giết.
Bây giờ Phong Vương đang nhìn chằm chằm đấy, địa quật thiếu khí tức của một yêu thú cao cấp, cũng rất dễ dàng bị chú ý tới.
Vừa chạy như điên, Vương Kim Dương vừa dò hỏi: "Lần này thu hoạch chia như thế nào?"
Phương Bình truyền âm mắng: "Tầm nhìn nông cạn như vậy à, còn chưa an toàn đã muốn chia của rồi."
Vương Kim Dương thấy đã sắp đến thành Tây Sơn, khẽ nói: "Sắp về địa bàn rồi, nếu không bàn bạc xong, ai biết lát nữa ngươi chia như thế nào, ta cũng không muốn viết giấy nợ cho ngươi."
"Lão Vương, lời này của ngươi thật chả ra làm sao, ta là loại người này sao?"
"Đúng."
"Lão Vương, ngươi thật quá đáng! Lần này, thu hoạch của ngươi bị trừ một phần mười, lão Diêu và Đầu Sắt không cần giao phí giữ đồ! Ngươi hoài nghi nhân phẩm của ta, ta không thể nhịn..."
Vương Kim Dương trợn trừng mắt, tên khốn này, nhất định phải nghe người khác nịnh bợ mới thoải mái. Cũng chẳng buồn để ý hắn, lão Vương buồn bực không lên tiếng, tiếp tục đi đường.
Tốc độ mấy người cũng cực nhanh, 1600 dặm, nếu dùng hết sức, Phương Bình thậm chí có thể đột phá vận tốc âm thanh.
Vận tốc âm thanh một giờ chính là hơn ngàn cây số, hơn hai ngàn dặm đường.
Đương nhiên, vì không muốn gây chú ý, cộng thêm Phương Bình cũng không thể liên tục duy trì tốc độ này, nên cũng không nhanh như vậy.
Dù vậy, chưa đến hai giờ, mấy người Phương Bình vẫn nhìn thấy thành Tây Sơn cách đó mấy nghìn mét.
Lúc này, mấy người cũng không dám để lộ khí tức, mà là thu liễm khí tức, đi thẳng đến thành Tây Sơn.
Trước sau, vừa đi vừa về cộng thêm ở Giới Vực, vừa vặn bỏ ra gần 10 tiếng.

Thành Tây Sơn.
Trên tường thành, mấy người Trần Diệu Tổ cũng vừa trở về, nhìn thấy mấy người Phương Bình, cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà hai vị cấp chín địa quật ở đây đã rời đi rồi.
Bằng không, mấy người Phương Bình còn không dễ dàng trở về như vậy.
Sau khi mấy người Phương Bình đã đến trên tường thành, còn chưa kịp mở miệng, Phương Vũ đã lập tức nói: "Mau đi ra ngoài!”
"Phương lão..."
"Đừng phí lời, nhanh lên!"
Phương Vũ vội đuổi người! Ta rất gấp!
Mấy người các ngươi như bom hẹn giờ, mau rời đi đi.
Nếu khí tức bỗng nhiên lộ ra, kéo theo sự chú ý của Chân Vương, một đám cấp chín kéo đến, ta không gánh được.
Phương Bình bất đắc dĩ, ta mới trở về, dọc đường cũng chạy nhanh đến mức không thở được, ngài cần phải vội vã đuổi người như thế sao?
Thấy hình như hắn không muốn đi, Phương Vũ vội nói: "Lý Trường Sinh bị sáu vị cấp chín truy sát!"
Soạt một tiếng. Phương Bình phá không mà ra, đột phá vận tốc âm thanh, chạy nhanh chóng. Mấy người Vương Kim Dương cũng vội đuổi theo, đám người Trần Diệu Tổ cũng không kịp chào hỏi gì, nhanh chóng đi cùng.
Bọn họ vừa đi, Đỗ Hồng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Lão Phương, ngài nói gì thế? Nếu hắn đi Tử Cấm địa quật, vậy... Bộ trưởng nhức đầu rồi!"
Phương Vũ cười nói: "Đừng tưởng hắn là bom thật, dù vừa tiếp xúc tên nhóc này, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiều thứ. Nghe nói vì hắn, Lý Trường Sinh mới giết chết cấp tám nhà họ Dương.
Là người trọng tình trọng nghĩa, cũng là người thông minh, đồ ngốc đã sớm chết ở địa quật. Hắn đi Tử Cấm địa quật, cũng sẽ không quấy rối, sẽ chỉ cẩn thận hơn, nghĩ biện pháp cứu Lý Trường Sinh."
"Hắn được không?"
Đỗ Hồng có chút không chắc chắn lắm, 6 vị cấp chín.
Phương Vũ nói khẽ: "Xem vận khí đi, hiện vẫn còn đang trông chờ vào Bộ trưởng Nam, Bộ trưởng Nam còn đang chờ cơ hội sao? Nếu bà ta còn chần chừ không đột phá kịp lúc, chỉ sợ Lý Trường Sinh sẽ gặp nguy hiểm thật."
Tử Cấm địa quật đã khai chiến được 7 tiếng rồi. Khi mấy người Phương Bình tiến vào Giới Vực, đại chiến đã bùng nổ.
Khi đó, Trần trấn thủ cũng bạo phát uy thế.
Trong đại chiến, Lý Trường Sinh bị 6 vị cấp chín truy sát, tính đến hiện tại cũng đã qua ba, bốn tiếng rồi.
Hiện mấy người Phương Bình muốn vào Tử Cấm địa quật, cũng cần thời gian.
Thật ra Phương Vũ không chắc chắn Lý Trường Sinh có thể thoát được hay không, ông cũng không chắc chắn Phương Bình đi có tác dụng hay không, điều ông chắc chắn nhất vẫn là Nam Vân Nguyệt đột phá.
Hơn nữa... Hiện tại Lý Trường Sinh thật còn sống sao?
Từ lúc tin của Tử Cấm địa quật truyền đến giờ cũng sắp hai tiếng rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận