Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3060: Trời Hiển Thần Thông

Chương 3060: Trời Hiển Thần ThôngChương 3060: Trời Hiển Thần Thông
Tiếng gầm của Phương Bình tràn ngập sát ý.
"Đứng lên hết!"
"Không được quỳ xuống!"
"Đứng lên!"
Tất cả cường giả đều quát to, sắc mặt đỏ lên, không quỳ!
Hoàng thì sao? Nhân tộc chưa từng từng nhận lợi ích gì, chỉ có đau khổ, chỉ có tai nạn, đây không phải Hoàng của họn họ, dù có vô địch thì cũng là kẻ địch.
Các cường giả khàn cả giọng, khí huyết bạo phát, chống lại kích động muốn quỳ xuống.
Trăm vạn đại quân, giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng, đứng vững rồi!
Giờ khắc này, vị Hoàng Giả giáng lâm không còn tức giận như ban nãy nữa, giọng nói rất bình thản, không biết là nam hay nữ, nghe như người máy vậy, mở miệng nói: "Phương Bình, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Hôm nay, một trong những kẻ cầm đầu khiến Tam Giới rung chuyển tám ngàn năm, đã hiện thân.
Hoàng Giả, vô địch.
Không thể nhìn thẳng!
Bóng người vàng óng chậm rãi rời khỏi vũ trụ vô danh, hắn bước lên đại đạo màu vàng, uy thế kinh sợ Tam Giới. Từ xa nhìn lại, không nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy ánh sáng vàng chói mắt, khiến hai mắt của một số cường giả đỏ như máu, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.
Từ khi võ đạo khai sáng tới nay, ba, bốn vạn năm, chỉ có chín Hoàng sinh ra, Hoàng cũng không phải là Cực Đạo. Không ai biết người khai sáng bản nguyên có chứng đạo Hoàng Giả hay không, Tam Giới chỉ ghi chép lại chín vị Hoàng Giả này.
Đứng thẳng rồi! Thà chết đứng!
Phương Bình quát to: "Tất cả tội lỗi đều bắt nguồn từ bọn ngươi! Chín Hoàng bốn Đế đều là tội nhân! Tội không thể tha thứ! Tính kế thương sinh, Tam Giới náo loạn, tám ngàn năm qua, tử thương vô số, các ngươi mới là tội nhân!"
"Ngươi tàn sát chúng sinh Tam Giới, trảm quân tuần tra Tam Giới, cấu kết sơ võ... tất cả đều là tội!"
Bóng người vàng óng chậm rãi nói, Phương Bình cười nhạo: "Tội này cũng to đấy! Người muốn giết ta, ta phải giết người! Chúng sinh Tam Giới đều đang tranh mệnh! Muốn nói tội..."
Phương Bình đứng ngạo nghễ giữa hư không, Thánh Nhân Lệnh và Thiên Vương Ấn xoay quanh hắn, Trảm Thần Đao nằm trong tay, cười nhẹ nói: "Biết tội? Có tội gì? Ngươi là ai, lấy tư cách gì mà định tội ta?"
Âm ầm ầm! Trời đất rung động.
"Hôm nay, Phương Bình ta vì Nhân tộc biểu dương chính nghĩa, xé nát cái danh Hoàng Giả của các ngươi! Hoàng Giả cái con khi!"
"Nhân tộc không nhận Hoàng!"
"Trời không định tội thì ta định!" Tiếng quát của Phương Bình vang vọng tứ phương: "Hoàng Giả như các ngươi mà là Hoàng gì chứ? Sức chiến đấu vô song thì là Hoàng Giả à? Buồn cười! Hoàng, Hoàng của mọi người, Hoàng của mọi vật, tạo phúc cho người dân mới là Hoàng, các ngươi lấy tư cách gì mà xưng Hoàng?"
Từ bốn phương tám hướng, các cường giả Nhân tộc dồn dập quát theo: "Nhân tộc không nhận Hoàng!"
"Phương Bình..." Giọng của Hoàng Giả vẫn không có ý tức giận, bình tĩnh nói: "Danh xưng Hoàng Giả không phải là thứ ngươi có thể cướp đoạt! Không tôn không ti, vô pháp vô thiên, không cha không mẹ, không quy không củ... Tam Giới, không thể chứa ma đầu như ngươi!"
Tam Giới... Có người muốn cướp danh xưng Hoàng! 30 ngàn năm qua, chưa bao giờ có chuyện này xảy raI
Giờ khắc này, ngay cả vị Hoàng Giả giáng lâm kia cũng bị khựng lại.
Một ít cường giả cũng chấn động, Phương Bình đúng là vô pháp vô thiên, không có chuyện gì mà hắn không dám làm, hắn lại thay Nhân tộc cướp danh Hoàng Giả, đúng là không thể nào tưởng tượng được!
Hôm nay, Hoàng bị người xem thường, bị người khiêu khích, bị người nghi vấn rồi!
Trời long đất lở! Tam Giới rung động, sấm chớp lại nổi lên.
"Ma đầu?" Phương Bình cười ha ha, tiếng cười lay trời, quát to: "Vậy ta chính là ma! Quy tắc của Tam Giới này, không phải do ngươi định đoạt! Ngươi nói ta là ma, vậy thì ta làm ma, là ma hay thần, công đạo tự tại nhân tâm!
Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi nghĩ ngươi tự xưng Hoàng thì chính là Hoàng à?”
Bóng người vàng óng không tiếp tục để ý hắn, lạnh nhạt nói: "Trấn Hải, Chưởng Ấn, bắt Phương Bình, diệt hắn!"
Hoàng của Thiên Đình, chấp chưởng đại quan Thiên Đình. Tam Sứ đều còn sống, đều còn ở đây.
Phương Bình cười nhạt: "Ngươi tự mình đến giết ta đi! Để ta xem thử thực lực của Hoàng thế nào, ai biết ngươi có phải là bị nhốt bị giết, rôi biến phân thân giả ra hù dọa chúng ta hay không, sáu ngàn năm trước, Địa Hoàng cũng hiện thân đấy... cũng đồ giả chứ đâu! Ai dám nghe lệnh của ngươi mới là đồ ngu, thứ rác rưởi ngay cả thân phận cũng không dám bại lộ!"
Chấn động! Phương Bình mắng Hoàng Giả là rác rưởi ngay trước mặt hắn!
Thời khắc này, có tiếng cười khẽ vang lên. Bóng mờ màu vàng đi dọc theo đại đạo xuống, hắn đi một bước, Tam Giới lại rung động một lần, ánh kim dần dần thu lại, chậm rãi lộ ra hình dáng.
Hoàng Giả không thể nhìn thẳng! Nhưng không phải là không thể nhìn, chỉ là không muốn.
Phương Bình nói hắn không dám lộ diện, nếu thật sự không lộ diện, đúng là sẽ bị khinh thường.
Đấn tận giờ khắc này, Phương Bình mới nhìn rõ người trên đại đạo.
Người đó hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sâu sắc, đầu đội đế miện, mặc trường bào vàng óng, chân mang giày vàng, khí vũ hiên ngang... Không có bất kỳ dấu hiệu phản diện nào, chỉ cần nhìn là đã thấy khí thế mạnh mẽ, uy vũ VÔ cùng.
"Nhân Hoàng..." Cuối cùng cũng có người nhận ra vị Hoàng Giả này.
Đúng là Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng nhìn xung quanh, nhìn thấy rất nhiều người, rất nhanh, hắn cười nói: "Sơ võ..."
Hắn nhìn thấy rất nhiều thứ! Hắn nhìn thấy rất nhiêu Thiên Vương, hắn nhìn thấy cường giả sơ võ bên ngoài.
Vị Hoàng Giả này chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười nhạt, lại lần nữa nhìn vê phía Phương Bình: "Phương Bình, ngươi gọi người sơ võ tới?"
Chết nhiều Tuần Sát Sứ như vậy, chắn hẳn là có cường giả sơ võ ra tay. Bằng không, chỉ với một mình Phương Bình thì không thể giết nhiều cường giả Thiên Vương như vậy. Hắn cũng đã hiểu tại sao Thiên Vương lại chết nhiều như vậy.
Vậy thì đám người Hồng Khôn... đóng vai trò gì trong chuyện này? Khoanh tay đứng nhìn? Hay là... cũng nhúng tay, chém giết một ít người?
Nhân Hoàng ngay lập tức nhìn thấu một số thứ. Mà giờ khắc này, hắn vẫn không tưởng tượng nổi dã tâm của bọn họ, hắn sẽ không thể ngờ được lá gan của bọn họ lại lớn như vậy.
Phương Bình nhìn thẳng hắn, cười nói: "Đúng, là ta tìm đến! Sơ võ và bản nguyên có liên quan quái gì đến Nhân tộc ta? Các ngươi tranh nhau, liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ Nhân tộc không thể nhận ân huệ của người khác hả? Ngươi quan tâm ta tu luyện cái gì làm gì, lẽ nào bản nguyên là do ngươi khai sáng?” Phương Bình cũng rất bình tĩnh, cười nói: "Nếu ngươi là người khai sáng bản nguyên, ngươi nói không thể đi bản nguyên, vậy thì chúng ta không đi! Vấn đề là... ngươi không phải! Đã như vậy, ta tu luyện bản nguyên thì liên quan gì đến ngươi?"
"Các ngươi tạo ra kế hoạch Tiên Nguyên, thực thi kế hoạch "nuôi trồng”, âm thầm nuôi chuột bạch làm thí nghiệm đúng không? Các ngươi nuôi chúng ta như chuột thì chúng ta phải làm theo ý các ngươi à? Buồn cười!"
Phương Bình cười cười, ngữ khí lạnh lão nói: "Ngươi có biết, tám ngàn năm qua, Tam Giới chết mất bao nhiêu người rồi không? Hay là... giống như chúng ta giãm chết con kiến vậy, căn bản không thèm đếm mình sẽ giãm chết bao nhiêu con? Nếu đúng là vậy... thì các ngươi và ta không phải một tộc, ngươi càng không có tư cách ra lệnh cho chúng ta, ra lệnh cho Nhân tộc!"
Nhân Hoàng bình tĩnh nói: "Tất cả đều là vì tương lai tốt đẹp hơn! Vì Tam Giới, vì thương sinh, ngươi quá vô tri rồi."
"Ta vô tri2" Phương Bình bật cười, nói: 'Các ngươi luôn cảm thấy mình làm đúng, vấn đề là... Ngươi có hỏi ý kiến của chúng ta chưa? Các ngươi cảm thấy đây là vì tương lai, tại sao chúng ta lại là người phải chịu cực chịu khổ? Đứng nói chuyện thì không đau eo, hay là ta giết cả nhà ngươi, nói cho ngươi là vì tương lai, ngươi có chịu không?”
Phương Bình chế giễu nói: "Ta chỉ mới giết mấy con chó nhà ngươi mà ngươi đã giận không nhịn nổi, ngươi không có tư cách nói những câu này với tal"
Nhân Hoàng cười, nhưng không muốn nói gì thêm nữa.
"Ngươi hành động điên rồ..." Nhân Hoàng còn chưa dứt lời, Phương Bình đã khinh bỉ nói: "Mẹ nó, có một câu nói mãi, cãi không lại thì bảo ta điên rồ, tự định nghĩa đối thủ là người điên, ma đầu, bệnh tâm thần... Mình thì luôn luôn là kẻ đạo đức nhất, cái trò này của ngươi, ta đã sớm chơi chán rồi!
Vốn tưởng Hoàng Giả còn có thể nói chút đạo lý, không ngờ cũng chỉ như vậy, ta xem thường ngươi là đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận