Toàn Cầu Cao Võ

Chương 316: Con đường kinh doanh của võ giả

"Thầy ơi, đâu phải em không có tiền trả đâu, thầy yên tâm, lần này tuyệt đối không đầu cơ bán thuốc, Thối Thể Đan cũng không có nguồn tiêu thụ."
"Em tự tính toán là được rồi."
Lão Lý lắc đầu một cái, đúng như Phương Bình nói, Thối Thể Đan cũng không có nguồn tiêu thụ, không nói đến giá thành cao, người bình thường cũng chưa chắc dùng tới.
Lần này bỏ ra 22 triệu mua 28 viên Thối Thể Đan, điểm tài phú đúng là không hề nhúc nhích.
...
Từ phòng hậu cần đi ra, Phương Bình thở dài.
"Không còn điểm thưởng, tiền mặt còn có 6,3 triệu, chỉ có 28 viên Thối Thể Đan và một viên Khí Huyết Đan cấp hai và một vài thuốc trị thương."
Lại lần nữa kiểm tra tình hình tài chính tài sản của mình, điểm tài phú tăng lên đúng là khiến Phương Bình có chút hài lòng.
Tài phú: 26.700.000
Khí huyết: 350 cal (366 cal)
Tinh thần: 310 hz (319 hz)
Tôi cốt: 70 đốt (90%), 6 đốt (40%), 130 đốt (30%)
"Nếu toàn bộ dùng hệ thống rèn luyện, cần 33 triệu điểm tài phú.
Nhưng mà tháng này, tự mình cũng tôi cốt, có thể tiết kiệm được không ít.
Thối Thể Đan, mỗi ngày dùng một viên. Chậc chậc, xa xỉ, 28 viên dùng cho một tháng, sau một tháng, chắc mình cũng có thể hoàn thành rèn luyện xương chi trên chứ?"
Trong lòng Phương Bình tính toán một trận, cuối cùng có chút bất đắc dĩ.
Nếu thật sự muốn làm như thế, đến đỉnh cấp hai, thì toàn bộ điểm tài phú và thuốc đều dùng hết rồi.
Còn lại mấy triệu tiền mặt, thêm một viên Khí Huyết Đan cấp hai, không hẳn có thể khiến cậu có thể đột phá cấp ba.
Còn nữa, chẳng lẽ không tu luyện chiến pháp sao?
"Xài tiền kiểu này… Nếu như công ty còn không kiếm được tiền nữa, vậy thì mình sắp phá sản rồi!"
Phương Bình hiện tại vội vàng muốn đột phá, bởi vì Bạch Cẩm Sơn nói, lối vào địa quật có khả năng sẽ xuất hiện ở Nam Giang.
Nếu thật sự đến lúc đó, tuy rằng không ai ép buộc Phương Bình phải về Nam Giang, nhưng quan trọng là phải có thực lực, Phương Bình cũng không muốn ngồi nhìn Nam Giang bị tổn thất nặng nề.
Cậu chỉ là võ giả sơ cấp, có thể cũng sẽ không quá hữu ích trong cuộc chiến, nhưng có thể góp sức cũng tốt.
Có lúc, Phương Bình vẫn sống khá cảm tính.
...
Tiền và điểm tài phú mãi mãi cũng không đủ dùng, ai da, khó nghĩ quá!"
Phương Bình lại lần nữa than nhẹ một tiếng, trước đó cảm giác mình tu luyện đến đỉnh cấp hai thì vẫn còn dư giả điểm tài phú, đủ để luyện tiếp chiến pháp.
Nhưng bây giờ vội vã đột phá, cần rút ngắn thời gian, vậy phải chấp nhận tiêu tốn nhiều tiền mới được.
Về phần tu luyện chiến pháp… để xem có thể nhờ Lữ Phượng Nhu được hay không, đạo sư nhà mình dù sao cũng là người có tiền.
Không trở về ký túc xá, Phương Bình đi thẳng ra ngoài, cậu còn phải mua một chiếc xe, thuận tiện ghé qua công ty nhìn một chút.
Cũng nhiều ngày như vậy rồi, công ty tốt xấu gì cũng nên có chút tiến bộ chứ.
Huống hồ bây giờ Phương Bình cũng hơi nổi tiếng, bên Thành Đại Học cũng hẳn là sẽ không có ai quấy rối.
Ném vào công ty hơn 10 triệu, đến bây giờ còn không thu tiền vào, Phương Bình cũng hơi cuống lên.
Tòa nhà Đỉnh Thịnh.
Phương Bình cau mày, trong lòng không biết nghĩ cái gì.
Lý Thừa Trạch bên cạnh cũng có hơi sốt sắng, không dám lên tiếng.
Phương Bình lúc này đang cân nhắc lời Lý Thừa Trạch nói.
Công ty Viễn Phương từ sau khi mua lại Đông Thăng, nghiệp vụ giao thức ăn nhanh hầu như đã tiếp cận được toàn bộ sinh viên đại học các trường trong Thành Đại Học.
Tuy rằng trên thực tế vẫn chưa có lời, nhưng quy mô công ty đã mở rộng hơn rất nhiều.
Mà nghiệp vụ chuyển phát nhanh gần đây phía công ty Viễn Phương cũng đã ký hợp đồng được với một vài công ty chuyển phát nhanh, cũng đã tiến hành nhận thầu một số khu vực.
Sau nửa năm phát triển, quy mô của Viễn Phương được tăng cường rất nhiều, phạm vi nghiệp vụ cũng được mở rộng không ít.
Nhưng điểm tài phú của Phương Bình lại không hề tăng lên chút nào.
Hệ thống thống kê điểm tài phú rốt cuộc tính như thế nào?
Tài sản ròng?
Nếu như dựa theo cách tính này, vậy công ty Viễn Phương thực tế không hề cao giá hơn số tiền vốn mà Phương Bình đã bỏ vào. Hiện tại, tài sản ròng của Viễn Phương khẳng định không tới 15 triệu.
Mà Phương Bình đã ném vào Viễn Phương gần 15 triệu rồi.
Nhưng nếu dựa vào tài sản ròng để tính, vậy thì kiếm tiền quá khó khăn rồi. Hệ thống sẽ không chơi mất nết thế chứ?
Nếu như không phải dựa theo tài sản ròng, vậy thì sẽ dựa vào giá trị được công chúng công nhận.
Nói thẳng ra, công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán thì dựa vào giá thị trường, còn công ty chưa niêm yết thì phải chờ định giá.
Mà bây giờ, người ngoài sẽ định giá Viễn Phương hơn 15 triệu sao?
Ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, Phương Bình trầm mặc hồi lâu bỗng mở miệng nói: "Nghiệp vụ chuyển phát thức ăn nhanh của Viễn Phương xem như không tệ, có ai từng tìm đến ngỏ ý góp vốn đầu tư chưa?"
"Góp vốn đầu tư?"
Lý Thừa Trạch nghe như vậy, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có ai ngỏ lời góp vốn đầu tư, nhưng mà có công ty nói muốn thu mua chúng ta."
"Đối phương ra giá bao nhiêu?"
"10 triệu!"
Phương Bình hừ một tiếng, một lát mới nói: "Nếu như có người ngỏ lời muốn bàn luận về chuyện góp vốn đầu tư, có thể thử nói chuyện xem đối phương ra giá bao nhiêu."
Bây giờ Phương Bình đang nghi ngờ, có thể là do giá trị thực của Viễn Phương vẫn chưa được công nhận với mức giá cao, cho nên điểm tài phú mới không tăng trưởng.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại nói: "Thực ra hiện tại tôi phát hiện, thế giới này, tiền dễ kiếm nhất chính là tiền của võ giả."
Võ giả thật sự có tiền!
Hơn nữa, kiếm tiền nhanh và cũng chịu dùng tiền.
"Lúc trước tôi trở lại Dương Thành, phát hiện một vấn đề, cho dù võ giả có tiền, nhưng ở thành phố nhỏ như Dương Thành cũng rất khó sử dụng.
Muốn mua mấy viên thuốc tu luyện còn phải đi vào thành phố lớn, vào tỉnh.
Anh nói, nếu nhưng chúng ta có thể tạo một trang web mua hàng online, thì hiệu quả sẽ như thế nào?"
Nghiệp vụ mua sắm online cũng vừa mới ra mắt không lâu, hiện tại vẫn chưa có ai làm trang web mua sắm online nhắm vào võ giả.
Hơn nữa, thuốc và binh khí đều là mặt hàng rất có giá trị, mua sắm online tạm thời sẽ chưa được các võ giả tin tưởng.
Phương Bình vừa nói xong, Lý Thừa Trạch lắc đầu nói: "Quá khó khăn! Hơn nữa, chúng ta… cũng không đủ tư cách."
Cho dù Phương Bình đã lên cấp hai, nhưng cậu vẫn là võ giả sơ cấp, muốn kinh doanh trang web mua sắm online dành cho võ giả, buồn cười!
Không nói đến việc làm sao tìm nhà cung cấp, chỉ riêng việc đi giao vật phẩm có giá trị mấy triệu mấy chục triệu này, một đội ngũ chuyên nghiệp không phải là điều mà công ty chuyển phát nhanh có thể làm được.
Chuyển phát đồ vật quý báu như này, không có võ giả trong đội, vậy thì vô cùng nguy hiểm.
Thế giới này không ít những võ giả vì tiền bí quá hoá liều.
Phương Bình xoa xoa trán, khẽ thở dài: "Thực ra nếu như có thể lập nên một nền tảng trang web như vậy, việc kiếm ra tiền là đương nhiên, hơn nữa, sức ảnh hưởng cũng không phải chuyện nhỏ, hầu như có thể khống chế tài nguyên trên con đường tu luyện của võ giả…"
Có thể tưởng tượng được, một khi nền tảng này được người người tiếp nhận, được võ giả chấp nhận thì sau này, phần lớn võ giả đều sẽ thực hiện mua sắm trên mạng.
Nền tảng mua sắm online này cũng giống như cửa tiệm offline vậy, một khi Phương Bình hoàn thành thiết lập, đó sẽ là trung tâm mua sắm lớn nhất, ích lợi và tầm ảnh hưởng của nó khó có thể đánh giá cụ thể được.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều thứ cần thiết phải kể đến, hiện Phương Bình còn thiếu tư cách làm như vậy.
Như Ali, không hẳn là họ không nghĩ tới cung cấp vật phẩm cho võ giả, nhưng chắc là cũng đã cân nhắc đến những khó khăn trong đó, bao gồm vấn đề lũng đoạn tài nguyên.
Công ty chế tạo thuốc và công ty chế tạo binh khí hiện đều bị lũng đoạn.
Nhưng mà...
Ngẫm lại, cũng chưa chắc là hoàn toàn không có hy vọng.
Phương Bình bỗng nhiên nói: "Anh xem, nếu như tôi thiết lập một nền tảng như vậy cho nội bộ Ma Võ, chủ yếu là lấy tài nguyên của phòng hậu cần đưa lên mạng, dùng điểm thưởng để mua đồ. Như vậy, học sinh cũng không cần chạy tới chạy lui với phòng hậu cần nữa.
Anh đừng thấy phòng hậu cần nằm trong trường học, thật ra có một vài học sinh đôi lúc không ở trong trường, mà ở ngoài trường.
Mỗi lần bọn họ muốn mua tài nguyên, đều không thể không trở về trường học, rất phiền phức.
Anh thấy như vậy mọi người liệu có dần tiếp thu hay không?'
Lý Thừa Trạch nghe vậy sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy thì... lợi nhuận ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận