Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1731

Phương Bình bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, những tuyệt đỉnh lâu năm có lẽ dự trữ không ít vật chất bất diệt.
Đương nhiên, bọn họ cần tu luyện, có lúc cũng sẽ chiến đấu, mà một khi chiến đấu thì tiêu hao rất nhiều. Nhưng tuyệt đỉnh của thành Trấn Tinh ít nhất cũng đã làm tuyệt đỉnh 300 năm rồi.
Cho là mỗi năm tích trữ ít nhất khoảng 100 nguyên vật chất bất diệt, thì bao nhiêu năm qua có lẽ cũng phải có mấy ngàn nguyên chứ nhỉ?
"Ờ mà cũng khó nói… Tuyệt đỉnh cũng sẽ chiến đấu, có mấy ngàn nguyên cũng không đủ cho một trận chiến." Phương Bình lại lắc đầu.
Ví dụ như Chiến Vương vừa mới chiến đấu một trận, tiêu diệt được một vị Chân Vương, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vì nhanh chóng khôi phục thực lực, Chiến Vương e là sẽ dùng không ít vật chất bất diệt dự trữ.
Các vị tuyệt đỉnh nhân loại sẽ không để bản thân bị thương quá lâu.
"Cho nên, tính tới tính lui, dù là tuyệt đỉnh bao nhiêu năm thì cũng là quỷ nghèo. Dù sao càng mạnh, tiêu hao càng lớn, muốn rèn nhục thân mạnh mẽ đến mức đó, không thể dùng ít vật chất bất diệt được."
Phương Bình nghĩ, có phải tổng số lượng vật chất bất diệt của toàn bộ tuyệt đỉnh trên địa cầu cũng không nhiều bằng số lượng vật chất bất diệt hắn đang có hay không?
"70 ngàn nguyên, tương đương với một vị võ giả đỉnh cấp tám tu luyện trong 3000 năm!"
Phương Bình lại ngồi tính toán, lẩm bẩm nói: "Cấp tám bình thường không tu luyện đến kim thân tầng 9 là vì vật chất bất diệt, tiêu hao quá lớn, nếu dựa vào bản thân, có tu luyện tới chết cũng chưa chắc có được nhiều vật chất bất diệt như vậy để rèn luyện kim thân.
Nhưng mình thì khác, mình có đủ vật chất bất diệt để tu luyện, chỉ cần lực lượng tinh thần có thể theo kịp tiến độ kim thân, mình chắc chắn có thể tu luyện được đến kim thân tầng 9!"
Phương Bình không biết tu luyện đến kim thân tầng 9 cần bao nhiêu vật chất bất diệt, nhưng chắc chắn cần không ít.
Nếu là một cấp tám bình thường, đúng là tu luyện đến chết cũng chưa chắc làm được.
Dù trong nhà có trưởng bối là tuyệt đỉnh đi nữa, thì vị tuyệt đỉnh kia cũng sẽ không dùng vật chất bất diệt của mình cho con cháu đời sau luyện kim thân, bản thân họ cũng cần, cũng thiếu, lấy đâu ra vật chất bất diệt dư giả mà cho người khác.
"Lão Lý dùng khí huyết rèn kim thân, khí huyết dễ khôi phục. Mình dùng vật chất bất diệt rèn kim thân, mình có nhiều vật chất bất diệt… Chà, vậy là hiện nay, chỉ có mình và lão Lý có thể rèn kim thân đến cực hạn?"
Phương Bình liếm môi, cấp tám 9 tầng kim thân sẽ có uy lực ra sao?
Thật rất muốn thử một chút! Tu luyện khó khăn như vậy, hẳn là sẽ không quá yếu chứ?
Cấp tám 9 tầng kim thân và cường giả cấp chín bản nguyên, ai mạnh hơn?
Đối với Phương Bình, hắn hoàn toàn không có chút manh mối nào về việc cảm ngộ bản nguyên.
Chuyện có độ khó cao như vậy, Phương Bình cảm thấy nó không phù hợp với mình. Muốn tăng sức chiến đấu, chỉ có kim thân mới đáng tin, dù sao kim thân cũng là thứ chịu đòn.
"Mình chắc được xem là lấy thực lực chứng đạo nhỉ?"
Phương Bình bỗng nhiên nghĩ đến một danh từ.
Con đường tu luyện của cấp chín là cảm ngộ võ đạo, thời gian hắn tập võ quá ngắn, luôn lơ ngơ không hiểu về võ đạo, hiện tại cũng đã là võ giả cấp tám cao kỳ rồi. Nếu tiếp tục như vậy, e là sau khi đột phá cấp chín, hắn không hẳn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được con đường bản nguyên của mình.
Ơ, thế hắn lúc đó là cấp chín yếu kém à?!
Cấp chín yếu... Phương Bình cảm giác mình mà làm cấp chín yếu thì quá mất mặt, còn không bằng tiếp tục tu luyện kim thân, không cần phải đột phá cấp chín để bị ăn hành.
Cấp tám cho cấp chín ăn hành mới là phong cách của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Bình bỗng nhiên thở dài, hiện tại mình nghĩ những thứ này làm gì! Chuyện cấp bách cần làm là nghĩ cách rời khỏi thành Thiên Thực. Nếu còn không đi thì hắn sẽ gặp nguy hiểm mất.
Chờ Phong Vương trở về thì càng phiền to, dù sao đối phương cũng là cháu trai ruột, sao có thể không phát hiện ra điều bất thường cho được?
...
Không bao lâu sau, trời sáng!
Ngày 15 tháng 11, trên Trái Đất.
Đêm ngày 2 tháng 11, Phương Bình tiến vào địa quật.
Lúc này, đã gần nửa tháng kể từ ngày Phương Bình tiến vào địa quật.
Ngày 6 tháng 11, nhóm người lão Vương tiến vào Vương Chiến Chi Địa, hiện cũng đã gần được 10 ngày rồi.

Tại Ngự Hải Sơn, Trương Đào liếc nhìn nơi sâu xa bên trong Ngự Hải Sơn, ánh mắt thâm trầm.
Thằng nhóc kia lần này đi lâu quá!
Nửa tháng! Nửa tháng rồi cũng không có tin tức gì cả, sẽ không bị lộ đó chứ?
Nửa tháng ở địa quật với võ giả bình thường không được xem là thời gian quá lâu, có người xuống địa quật là ở liền mấy chục năm cũng có. Có không ít cường giả cấp chín toạ trấn địa quật mấy chục năm liền không ra địa quật.
Nhưng đối với Phương Bình mà nói, nửa tháng là một quãng thời gian rất lâu.
Diệt thành Thiên Môn, đi Giới Vực, đánh Tử Cấm địa quật… Những nơi này, Phương Bình đều không ở quá lâu.
Trong lúc Trương đào đang suy nghĩ, xa xa, một bóng người ngự không chạy đến, không phải từ ngoại vực đến, mà là từ vùng cấm đến.
Trương Đào liếc mắt nhìn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, Vương Chiến Chi Địa xảy ra chuyện rồi?
Rất nhanh, đối phương đã đến.
"Xin chào Võ Vương!"
Người đến là người quen của Phương Bình, gia chủ nhà họ Vi của thành Trấn Tinh, Vi Dũng.
Nhìn thấy Trương Đào, ánh mắt Vi Dũng có phần phức tạp.
Trương Đào cười nói: "Vi gia chủ, người canh chừng Vương Chiến Chi Địa lần này là ngươi?"
"Ừm."
Vi Dũng đáp một tiếng, ánh mắt càng phức tạp, ông đứng đối diện Trương Đào, dừng một chút mới nói: "Võ Vương, lần sau nếu có học sinh võ đại vào Vương Chiến Chi Địa... Có thể thông báo trước một tháng được không?"
Trương Đào không hé răng.
Vi Dũng than thở: "Võ Vương, thành Trấn Tinh bồi dưỡng hậu bối không dễ dàng, không chịu nổi cực khổ như vậy đâu. Cứ tiếp tục như thế không được.
Lần trước Phương Bình đến một chuyến, hậu bối của thành Trấn Tinh ở Vương Chiến Chi Địa khổ không thể tả. Bọn họ không giết được Phương Bình nên trút giận lên người khác, chạy khắp nơi truy sát người của chúng ta.
Bây giờ mới yên tĩnh được mấy ngày…"
Vi Dũng không muốn nói nữa, vẻ mặt cay đắng, ông trời ơi, làm ơn đừng cho người của võ đại vào nữa! Hơn trăm năm qua, tuy thành Trấn Tinh cũng chiến đấu không ít trong Vương Chiến Chi Địa, nhưng cũng không khổ như vậy!
Trương Đào ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Vi gia chủ, nói chính sự đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Vi Dũng bây giờ mới nhớ tới chuyện này, than thở: "Mười ngày trước, nhóm người Vương Kim Dương vào Vương Chiến Chi Địa, lần này Phương Bình không đến, bọn ta cảm thấy hẳn là không có chuyện gì, nên cũng không thông báo cho người bên trong rút đi.
Ai ngờ… ai ngờ đám người này cũng không phải dạng vừa.
Võ Vương à, khu vực cấp bảy mấy ngày nay loạn không thể tả! Đã vậy, còn có thằng nhóc Tưởng Hạo nhà họ Tưởng kia nữa, nó sợ không đủ loạn, trắng trợn chém giết người trong Vương Chiến Chi Địa, di tích, bí cảnh là cái gì đều hoàn toàn không quan tâm.
Nói chung là chém giết loạn cả lên! Gặp phải người là giết! Không quan tâm đối phương là ai! Loạn lắm, loạn cào cào ở trong đó rồi!
Mục đích vào Vương Chiến Chi Địa của chúng ta là vì tìm kiếm di tích, tìm cơ duyên đột phá, chém giết không phải là nhiệm vụ chủ yếu.
Lúc trước, trừ phi phải tranh cướp di tích, mới xảy ra xung đột, chém giết. Nếu không ở gần di tích, rất hiếm khi xảy ra chiến đấu.
Nhưng bây giờ, mặc kệ là ở đâu cũng có xung đột, chém giết không ngừng, khu vực cấp bảy đã có không ít người đi ra ngoài, có người đã về hai vương đình xin viện binh."
Nói xong, Vi Dũng cảm thấy mình sắp tức chết tới nơi! Mọi chuyện không nên như vậy!
Nơi xảy ra chiến đấu nhiều thật ra vẫn là khu vực cấp chín! Ở đó, không chỉ nhân loại đối địch với địa quật, mà người của các đại vương đình cũng hãm hại lẫn nhau, ai cũng có mục đích riêng. Còn những khu vực khác thực ra chủ yếu là thăm dò di tích, tiến bộ nhanh chóng.
Mục đích cuối cùng đều là vì bước vào khu vực cấp chín, tìm được một số thứ mà cường giả tuyệt đỉnh hy vọng tìm được.
Nếu chém giết khốc liệt ở khu vực cấp bảy cấp tám, chết hết không còn ai, thì ai sẽ vào khu vực cấp chín thăm dò tung tích của hai vương?
Nhưng hiện tại, khu vực cấp sáu gần như trống rỗng.
Khu vực cấp bảy thì rơi vào đại loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận