Toàn Cầu Cao Võ

Chương 434: Giở công phu sư tử ngoạm

“Tôi đi ra ngoài một chuyến, ngoài ra tôi đang muốn làm một bữa tiệc nhỏ mừng thăng cấp, cậu cảm thấy thế nào? Các bạn học, mỗi người có thể tặng quà mừng mấy triệu được không?”
Phương Bình cảm thấy loại tiệc thăng cấp này thực là cũng là cơ hội tốt để kiếm tiền.
Chỉ là không biết mọi người liệu có hảo tâm mua quà hay không?
Đương nhiên xác suất mua quà là cực kỳ thấp, Phó Xương Đỉnh bật cười nói: “Lì xì cho cậu chừng 300-500 đồng còn được, chứ mấy triệu bạc, cậu tỉnh ngủ chưa vậy? Ngoài ra cậu làm gì có cửa làm tiệc thăng cấp, cậu chỉ là một võ giả cấp ba...”
“Võ giả cấp ba cao kỳ, không tính là yếu chứ?”
Phó Xương Đỉnh biến sắc, khóe miệng co giật nói: “Cấp ba cao kỳ?”
“Lần trước không phải nói rồi sao? Cậu cấp hai cao kỳ thì tôi cấp ba cao kỳ, cậu vào cấp hai cao kỳ thì tôi cũng không thể tụt lại phía sau đúng không?”
“Cậu...”
Phó Xương Đỉnh hoàn toàn mông lung, nhưng tôi cấp hai, cậu cấp ba!
Hai cai này có thể giống nhau được sao?
Lúc tôi cấp một cao kỳ cậu còn chưa phải là võ giả đó.
Hiện tại tôi vừa mới bước vào cấp hai cao kỳ thì Phương Bình cậu đã trở thành cấp ba cao kỳ rồi?
Phó Xương Đỉnh mơ mơ màng màng, cũng hơi hoài nghi nhân sinh.
Mà Phương Bình biết cậu ta không có suy nghĩ đó, hiển nhiên sẽ không tặng quà mừng mấy trị giá mấy triệu bạc, lập tức loại bỏ suy nghĩ tổ chức tiệc mừng.
Có điều đợi khi mình trở thành Tông sư, nhất định phải làm một tiệc ăn mừng lớn!
Thật sự có tiệc mừng Tông sư.
Mỗi lần có cường giả thăng cấp lên Tông sư, có thêm một Tông sư là có thêm một cường giả cường giả thăng cấp như vậy cho dù là cơ quan trong chính phủ hay là bên ngoài, chính phủ cũng đều sẽ xem trọng, tiệc mừng Tông sư mới có thể gọi là tráng lệ.
Đáng tiếc hiện tại Phương Bình không có tư cách tham dự.
...
Bỏ lại Phó Xương Đỉnh, Phương Bình xuống lầu thăm dò một chút, không thấy Tần Phượng Thanh mới cẩn thận rời khỏi trường.
Hiện tại tên đó cũng giống giống mình, nghèo đến điên rồi, mình còn thu lãi anh ta cao hơn mọi người, đổi lại là mình thì cũng muốn tìm người ta liều mạng.
“Đều nghèo a!”
Vừa đi Phương Bình vừa cảm khái một tiếng, bây giờ nghèo đến độ lái xe cũng không nổi, đốt xăng cũng phí tiền.
Bây giờ cậu có thể hiểu được, lúc đó vì sao Vương Kim Dương vì 500 ngàn mà tìm Hoàng Bân khắp nơi.
Lúc Phương Bình còn là võ giả cấp một cấp hai, không thiếu tiền nhiều, 500 ngàn thật sự cậu không để trong mắt, nhưng đến cấp ba thì bây giờ thật sự là thiếu tiền điên rồi.
...
Hơn mười mấy phút sau.
Cao ốc Đỉnh Thịnh.
Phương Bình vừa đến, toàn bộ Viễn Phương lập tức yên tĩnh, sau đó tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, kèm theo một vài lời hỏi thăm ân cần kính nể.
“Chào Phương tổng!”
Đứng vị trí 96 trên bảng xếp hạng cấp ba, từng chém chết võ giả đỉnh cấp ba, Phương Bình hiện tại cũng không phải là tân sinh viên ưu tú của Ma Võ trước kia nữa.
Tân sinh ưu tú Ma Võ có ưu tú cỡ nào thì cũng là tân sinh, người mới.
Nhưng lúc này, Phương Bình chém chết võ giả cấp đỉnh cấp ba đã nằm ở đỉnh cấp ba.
Đối với người bình thường mà nói, võ giả cấp một cũng đáng kính nể, càng đừng nói là võ giả cấp ba.
Cho dù ở Ma Đô, võ giả trung cấp cũng khó có thể gặp.
Phương Bình thấy nhiều đó là vì đạo sư Ma Võ đều là võ giả trung cấp, bản thân Ma Võ cũng không phải là trường học bình thường.
Là một trường Võ Đại có tiếng, có thể so với cơ cấu hành chính của một tỉnh.
Nam Giang lớn như vậy, Tông sư có mấy người?
Nhưng ở Ma Võ, có 4 vị Tông sư, nếu như không phải năm ngoái Trương Định Nam đột phá thành Tông sư, Tông sư ở tỉnh Nam Giang cũng chỉ ngang bằng với Ma Võ, trên thực tế không như vậy, bởi vì Ma Võ giả có hai cường giả đại Tông sư cấp tám.
Đối với sự kính nể của các nhân viên, Phương Bình cũng gật đầu đáp lễ, cũng không cảm nhận quá nhiều.
Lúc đầu làm nhiệm vụ, đi đến địa phương, một vài cục trưởng cục trinh thám và điều tra của địa phương cũng nhiệt tình nịnh bợ, Phương Bình sớm coi nhẹ những thứ này rồi.
Sau khi các nhân viên hỏi thăm, Lý Thừa Trạch cũng ra khỏi phòng làm việc.
“Phương tiên sinh...”
Phương Bình khẽ gật đầu bước qua, khi bước vào phòng làm việc, Phương Bình liền nói: “Chuyện đầu tư góp vốn thế nào rồi?”
Cuối tháng 5, Lý Thừa Trạch đã gọi điện cho cậu, nói chuyện đầu tư góp vốn đã có tiến triển.
Hiện tại đã là mùng 4 tháng 6, bây giờ Phương Bình đang nghèo leng keng, cũng hơi vội vàng.
Lý Thừa Trạch mở miệng nói: “Tình hình hiện tại là như vậy, ý của đối phương là đầu tư góp vốn cho trang web của chúng ta, chuyển phát nhanh offline kết hợp với ăn uống, bọn họ không quá tự nguyện đầu tư góp vốn, họ cảm thấy mô hình này quá lãng phí tiền.
Bọn họ đều đề nghị chúng ta thuê nhân công bên ngoài, chứ không phải tự điều hành, nếu không, không chỉ tốn nhiều thời gian mà cũng lãng phí tài chính.”
“Báo giá bao nhiêu?”
“Về phương diện trang web, bọn họ nguyện ý đầu tư 20 triệu, sau khi bỏ vốn muốn 30% cổ quyền.”
Phương Bình khẽ cau mày, thật ra cái giá này không tính quá thấp.
Đối phương đối đánh giá trang web ăn uống của Viễn Phương trước khi đầu tư là 50 triệu, có thể nói, thành ý là có, vô cùng có thành ý là đằng khác.
Phương Bình đầu tư cho Viễn Phương có lẽ tầm 35 triệu, có điều chủ yếu dùng cho việc mở chi nhánh phân phối offline và chuyển phát nhanh.
Chính thức dùng thiết lập và quảng cáo trang web có lẽ là dùng không đến 20 triệu.
Tuy nhiên, trang web đã được thiết lập gần một năm, ở Ma Đô, trang web đã tích lũy được số lượng lớn khách hàng, đối phương báo giá 50 triệu cũng không phải cao đến dọa người.
Khẽ gõ gõ bàn làm việc, Phương Bình trầm ngâm nói: “Hiện tại điện thoại thông minh 3G đã có mặt trên thị trường, ứng dụng đặt hàng ăn uống của chúng ta có thể chuẩn bị đưa vào thị trường được rồi.”
Lý Thừa Trạch gật đầu, lại nói: “Vậy việc đầu tư góp vốn...”
“Bọn họ muốn đầu tư trang web cũng được, chúng ta có thể chia Viễn Phương chia làm ba bộ phận.
“Thứ nhất, ứng dụng và trang web ăn uống.
Thứ hai, chuyển phát nhanh offline, bao gồm chuyển phát nhanh thông thường và kèm ăn uống.
Thứ ba là nền tảng trang web thương mại điện tử của Võ Đại, cái này tạm thời không chấp nhận bất cứ hạng mục đầu tư nào.
Về phương diện trang web và ứng dụng ăn uống, bọn họ muốn đầu tư 20 triệu, và muốn lợi nhuận là 30%...”
Phương Bình suy nghĩ giây lát: “Có hơi thấp, đương nhiên trước mắt được như vậy cũng không thấp, có điều, theo sự phát triển của thời đại internet và di động, phát triển sẽ rất nhanh.
Chúng ta hiện tại đã bắt đầu phát triển những nơi khác, Nam Giang cũng bắt đầu chuẩn bị mở rộng.
30 triệu, tôi có thể bán cho bọn họ 30% cổ phần.”
Lý Thừa Trạch ngây người, hai khái niệm này không phải là một!
Bán ra, nghĩa là 30 triệu này do một tay Phương Bình cầm, đầu tư nghĩa là số tiền này sẽ được đưa vào công ty, hai điều này không thể nào đánh đồng được.
Bán ra 30% cổ phần cho đối phương, với chi phí là 30 triệu cũng có nghĩa là Phương Bình định giá trang web này trị giá là 100 triệu.
Đầu tư 30 triệu, đối phương có được 30% cổ phần, nghĩa là bây giờ cổ phần còn lại của trang web có giá là 70 triệu.
Phương Bình chỉ đơn giản đổi mấy chữ thì nghĩa của nó cũng cách nhau quá lớn.
“Điều này...”
Lý Thừa Trạch cảm thấy Phương Bình thật sự đòi hỏi hơi nhiều, đầu tư cho trang web ăn uống không đến 20 triệu, chưa đến 10 tháng, Phương Bình muốn lời gấp năm sáu lần, đây quả thực không cách nào nói rồi.
Phương Bình thản nhiên nói: “Internet rất trừu tượng, cái có thể bán trên Internet là một khái niệm chứ không phải là vật hữu hình.
Nói nó giá trị 100 triệu vậy thì là 100 triệu.
Nói nó không đáng tiền thật ra cũng không đáng tiền.
Tình hình tương lai không xấu đi thì vẫn có triển vọng phát triển, ít nhất là trước mắt, mặc dù tình hình hơi căng thẳng nhưng không đến mức biến chuyển xấu.
Ít nhất, trong ba đến năm năm sẽ không xảy ra vấn đề.
Mà thời gian ba đến năm năm tất cả đều có khả năng, thế cục tương lai thế nào, ai có thể nói rõ?
Có lẽ sẽ kiếm được nhiều mà cũng có thể là tổn thất lớn, đầu tư nguy hiểm chính là như vậy...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận