Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2099: Nếu Phạm Phương Bình

"Chúc ba mẹ sức khỏe dồi dào, hàng năm an hưởng thái bình!" Trong phòng ăn, Phương Bình nâng chén!
Hai vợ chồng già cười toét miệng. Nói là già, nhưng thực tế còn chưa tới 50 tuổi.
Hai người cười hài lòng, Phương Viên tha thiết chờ mong nhìn Phương Bình, Phương Bình không nhìn cô bé, em nhỏ hơn anh, phải chúc rượu anh, còn chờ anh chúc em à?
Phương Bình lại tiếp tục nâng chén, nhìn về phía Thương Miêu đang ngồi ngay ngắn, cười nói: "Miêu huynh, chén này kính ngươi! Một con mèo ham hòa bình, nếu ai cũng giống như Miêu huynh, thế giới đã sớm hòa bình rồi! Hy vọng sẽ có thêm nhiều cường giả như ngươi, hi vọng sẽ có nhiều yêu tộc như ngươi!”
Thương Miêu tò mò, bưng chén rượu lên, học theo răm rắp, nhấp một miếng rượu, chép chép miệng, uống không ngon!
Động tác của nó khiến cả nhà đều bật cười.
Ban đầu, vợ chồng Phương Danh Vinh có hơi sợ nó. Nhưng sau hai ngày, cả nhà không còn sợ nó nữa. Giống như Phương Bình từng nói, đây là một con mèo đam mê hòa bình. Ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi ăn. Rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, trừ ăn hơi nhiều thì không có gì bất thường.
Thương Miêu cũng không thèm để ý mọi người cười nó, nó rất bình tĩnh, mấy năm qua, nó rất ít khi nổi giận, trừ phi có người cướp đồ ăn của nó.
Phương Bình vừa uống rượu vừa cười nói: "Miêu huynh, nghe đồn giao thừa là tập tục từ thời Tiên Tần, có người nói vào thời điểm này trong năm, con yêu thú tên là 'Niên' sẽ thôn phệ súc sinh, hại người, nên mới lập ra tập tục đón giao thừa để đuổi Niên Thú..."
Thương Miêu nghe hắn kể chuyện, vẫn dỏng tai lên nghe tiếp.
Phương Bình dở khóc dở cười, cười nói: "Miêu huynh, thời kì Tiên Tần có Niên Thú không?”
Hắn vừa nói xong, vợ chồng Phương Danh Vinh đã tỏ vẻ kinh ngạc. Thế là ý gì?
"Tiên Tần..." Thương Miêu vừa ăn vừa nhớ lại: "Có ư? Ta không nhớ! Nhiều yêu thú lắm, không biết ngươi đang nói đến con nào."
Phương Bình cười một tiếng, lại nói: "Vậy tạm thời không nhắc tới mấy chuyện này, Miêu huynh, dựa theo ghi chép, Giới Vực hình thành hơn hai ngàn năm trước, khi đó ngươi còn chưa ngủ, khi đó nhân gian có cường giả không?"
"Có!" Thương Miêu gật đầu mèo, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Khi đó, nhân gian cũng có thật nhiều cường giả! Thật ra lúc Giới Vực xuất hiện, rất nhiều người đều đến từ nhân gian. Ban đầu, đa số mọi người đều ở nhân gian, sau đó mới đến địa giới."
"Tại sao nhân loại ở địa quật lại không giống với chúng ta? Chúng ta thật sự có cùng tổ tiên sao?"
"Cái này..." Thương Miêu lắc đầu nói: "Không biết nha! Lúc ta tỉnh lại, địa giới cũng đã có người, nhân gian cũng có người. Ban đầu... chắc là đều giống nhau chứ hả? Sau đó mặt trời lớn kia mới xuất hiện..."
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích nói: "Sau đó mới có mặt trời lớn?"
"Meo, đói quá!" Thương Miêu meo một tiếng, ăn như hùm như sói, không phải bản miêu nói, ta không nói gì hết!
Phương Bình bật cười, cũng không ép nó, suy nghĩ một chút lại nói: "Thật ra ta có chút ngạc nhiên, theo truyền thuyết Thượng Cổ, hình như vẫn có người sống sót! Ví dụ như Công Quyên Tử, hắn cũng từng xuất hiện trong truyền thuyết, nhưng lại có một số người không quá giống trong truyền thuyết. Là thần thoại bị biến dạng, hay là bọn họ đã từng tồn tại, nhưng sau đó chết rồi?"
"Chắc là chết rồi chứ nhỉ?" Thương Miêu cũng không biết, tùy ý nói: "Nhiều người chết lắm! Có mấy người đúng như trong thần thoại ngươi nói, sau đó đều chết hết cả rồi. Người quen càng ngày càng ít, có lúc ta tỉnh lại, cũng không còn ai nữa."
"Rốt cuộc Miêu huynh đã ngủ bao lâu?"
"Không nhớ rõ nha!" Thương Miêu nhìn hắn như nhìn đứa ngốc, ai lại ghi chép thời gian ngủ chứ, ta cũng đâu có rảnh?
Ngủ là ngủ, ngủ đến khi nào tỉnh là được!
"Miêu huynh không có đại nạn tuổi thọ sao?"
"Tuổi thọ?" Thương Miêu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trịnh trọng nói: "Bản miêu sẽ không chết! Có người nói, bản miêu có thể sống đến khi tam giới không còn!"
Phương Bình dại ra. Có ý gì? Mèo này... căn bản không bị hạn chế tuổi thọ sao? Làm sao có thể!
Dù có là kim thân… cũng sẽ đến lúc thân thể mục nát!
Cường giả có mạnh đến đâu, cũng sẽ có một ngày phải già đi, tử vong. Sao con mèo này lại không chết được?
"Ai nói?"
"Không nhớ rõ, có lẽ là chủ nhân Thiên Giới..." Thương Miêu tùy tiện nói một câu, ai mà nhớ chứ, nó cũng không quan tâm mình sống được bao lâu.
Phương Bình trò chuyện với Thương Miêu, càng nói càng cảm thấy con mèo này thật sự rất kỳ lạ.
Một con mèo không bao giờ chết! Một con mèo quen biết vô số nhân vật tai to mặt lớn! Nhưng ký ức của nó lại bị phong ấn, dẫn đến không thể giải thích rõ ràng một số chuyện.
"Sư phụ của Mạc Vấn Kiếm là người tốt hay xấu?"
Thương Miêu khổ não, sao ngươi nhiều vấn đề vậy! Tên lừa đảo đặc biệt đáng ghét! Lúc ăn cơm đừng có quấy rầy mèo được không?
"Không tốt không xấu."
"Có ý gì?"
"Chính là không tốt không xấu đó!"
Thương Miêu đều bắt đầu kéo dài giọng, nghĩa là nó sắp tức giận rồi. Dám quấy rầy ta ăn cơm, ta đâm chết ngươi!
Phương Bình khẽ cười một tiếng, không hỏi nữa, không tốt không xấu... Đáp án của Thương Miêu khiến hắn có chút bất ngờ.
...
Đêm 30 vừa qua, năm mới cũng chính thức bắt đầu!
Đối với Hoa Quốc mà nói, qua giao thừa mới tính là năm mới, vạn vật thức tỉnh, người người đón xuân. Đối với rất nhiều người, năm nay thật sự là yên tĩnh an lành.
Trước kia, vào đêm trừ tịch, không ít địa quật sẽ bạo động. Nhưng năm nay không có!
Trận chiến Ma Đô, chiến Thiên Nam, chiến Tử Cấm... Ba nơi liên tục xảy ra đại chiến, tin tức truyền khắp ngoại vực. Hoa Quốc liên tục diệt trừ ba ngoại vực, đánh giết mấy trăm cấp chín!
Trong tình huống đó, đêm trừ tịch cực kỳ yên tĩnh, các ngoại vực hầu như đều không có động tĩnh, các cường giả cũng được nghỉ ngơi.

Trên đảo, tổng bộ Thiên Bộ. Lúc Phương Bình chạy tới, mùi rượu ngút trời!
Thao trường loạn tùng phèo, một đám lão già nằm ngủ ngang dọc trên nền đất, dưới mặt đất toàn là chén đĩa, chỗ nào cũng có bình rượu. Rượu không say, người tự say!
Chỉ có một chút rượu mà thôi, sao có thể làm đám cường giả này say được? Thế nhưng đêm qua đúng là có người say thật.
Phương Bình bỗng nhiên không biết nên có cảm giác gì, rất nhiều lão giả ở đây đều là không có nhà để về! Giữ nhà cả đời, không nhà để về! Điền Mục, Lý Trường Sinh, Bắc Cung Vân... Những người này, đều không còn nhà để về!
Điền Mục chinh chiến địa quật cả đời, Lý Trường Sinh không lập gia đình, Bắc Cung Vân tọa trấn Tử Cấm địa quật mấy chục năm, chưa từng cưới vợ sinh con. Người như bọn họ cũng không ít!
Bọn họ sống một đời cô độc, có đôi khi Phương Bình cũng không hiểu được, người khác chiến đấu vì người thân, vì quê hương, bọn họ... chiến đấu vì cái gì?
Phương Bình tạm thời quên đi chua xót trong lòng, cười nói: "Ta nói này, các vị quá đáng lắm rồi đó? Sáng nay ta còn chuẩn bị đến chúc tết, còn muốn biểu dương các vị đêm 30 vẫn chăm chỉ công tác, giữ vững cương vị, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng này?"
Trên một cái bàn tàn tạ, lão Lý còn buồn ngủ, ông ngáp một cái nói: "Bây giờ là tết, đừng có nói mấy thứ vớ vẩn này! Ngươi không ở nhà với ba mẹ thêm mấy ngày hả, sao hôm nay đã chạy tới rồi?"
"Có chuyện cần làm!" Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Hai ngày trước không có tâm trạng làm, năm cũ cũng qua rồi, ta tốt xấu gì cũng là bộ trưởng, đương nhiên phải tới chứ?"
"Phó bộ trưởng!" Điền Mục xoa xoa vành mắt đen thui không biết bị ai đánh, nói: "Trần bộ trưởng còn chưa có chết mà ngươi đã muốn thay thế rồi hả?"
Phương Bình không nói gì, cũng không để ý tới ông, nhanh chóng chắp tay nói: "Đừng nói mấy chuyện khác nữa, ta chúc tết chư vị tiền bối!"
Lão Lý lười biếng nói: "Còn muốn lì xì nữa hả? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Có việc cần làm thì làm đi, không có chuyện gì thì đừng có đứng đây gây chướng mắt!"
Phương Bình cũng không trả lời ông, nhìn quanh một vòng, hỏi: "Đám người thiên ngoại thiên đâu?"
"Đi Kinh Đô rồi! Lão Trương làm cái quy tắc xét duyệt, bảo bọn họ đến Kinh Đô khai báo để khai tông lập phái, qua tết, sẽ cho bọn họ nhận môn đồ. Nói thẳng là giao tiền bảo kê!"
Lão Lý cười ha ha: "Lão Trương đặt ra rất nhiều điều kiện, có thể khai tông lập phái, có thể nhận môn đồ khắp nơi! Nhưng phải nộp tiền! Có tiền mua tiên cũng được, đám người này rất giàu, nhất định phải lấy tiền của bọn họ."
Phương Bình gật đầu. Rất giống tác phong của lão Trương. Nếu đã đồng ý hợp tác, lão Trương sẽ không quỵt nợ, sẽ không qua cầu rút ván, nhưng cũng đừng hòng hà tiện qua loa với ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận