Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3174: Gặp Lại Thiên Cực (3)

Chương 3174: Gặp Lại Thiên Cực (3)
Bí địa, cửa ải thứ ba, Phương Bình còn đang chìm đắm trong khoảnh khắc ban nãy. Chiến Thiên Đế... có chút ý thức tự chủ!
Hắn kêu mình tìm hắn sau khi vượt tất cả các ải!
Phương Bình vừa nghĩ vừa quan sát cảnh tượng xung quanh. Ngẩng đầu lên... Phương Bình sửng sốt!
Hắn và dòng họ nhà Tây Hoàng thân thiết vậy sao? Đầu tiên là Thịnh Hoành, tiếp đó là Thịnh Nam, bây giờ biến thành Thiên Cực luôn rồi!
Phe phái nhà các ngươi chia nhau đứng chờ ta ở các cửa ải khác nhau phải không?
Mà Thiên Cực... cũng dại ra, ban nãy hắn vừa mới dọa lão già nhà hắn, nói Phương Bình sẽ đánh chết cha hắn. Nhưng bây giờ... Phương Bình... đến thật rồi?
Phương Bình... là Ngưu Mãnh!
Phương Bình vẫn đang ở hình dạng Ngưu Mãnh, nhưng... Thương Miêu đã biến thành Thương Miêu thật!
Phương Bình cũng không để ý, hắn cũng không sợ để lộ thân phận, chủ yếu là hắn quá ưu tú, muốn qua ải thì nhất định phải lộ mặt. Tuy rằng nếu gặp cường giả phá tám, hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu gặp thật, hắn cũng chẳng che giấu nổi. Cho nên dù hắn vẫn giữ hình dạng của Ngưu Mãnh, nhưng Thương Miêu đã vô tình biến trở lại, hắn cũng không quan tâm.
Thấy Thiên Cực nhìn hắn rồi dại ra, Phương Bình cười cợt, giơ tay nói: "Thiên Cực, đã lâu không gặp, nhớ ngươi ghê!"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Thiên Cực cất bước bỏ chạy, nhưng còn chưa qua ải thì chạy đi đâu chứ!
Tiếng ầm ầm vang lên, Thiên Cực đập mặt vào vách tường, thấy không chạy được, Thiên Cực hét lớn: "Lão già, hắn đánh tới rồi, người cản hắn đi!"
Phương Bình ngây người, ta làm gì ngươi? Ta chào hỏi mà thôi! Ngươi có cần phải phản ứng như vậy không?
Phương Bình cảm thấy mệt mỏi, tên điên Thiên Cực này bình thường không phải rất hung hăng, rất cao ngạo sao? Sao bây giờ lại thành như vậy rồi!
Trong ánh mắt ngẩn người của Phương Bình, Thiên Cực nhìn quanh một vòng, sau khi phát hiện không có chỗ nào trốn được, bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Nhân Vương, bản vương không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng gây chuyện với bản vương!"
"Chỗ này là phòng chơi cờ của cung Tây Hoàng, bản vương cực kỳ quen thuộc!"
"Lão già đang ngồi đây là… hình chiếu chiếu của phụ hoàng ta…"
"Ngươi muốn rời khỏi nơi này còn phải nghe kiến nghị của ta, bàn cờ này, bản vương đã chơi tám ngàn năm, quá quen thuộc, không có ta, ngươi không đi được."
"Ta đưa ngươi rời đi, có chuyện gì từ từ nói." Thiên Cực nói rất nhanh, còn vội vàng bổ sung: "Nếu ngươi bị lão già này chọc giận thì không liên quan đến bản vương, đó là do hình chiếu này làm, ngươi có tức thì tìm chân thân của lão già này mà trả thù ấy!”
"Nhân tộc thường nói họa không liên lụy người nhà, bản vương có thể công khai tuyên bố ở Tam Giới, đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tây Hoàng..."
"Đương nhiên, phụ hoàng cũng lớn tuổi rồi, bản vương cảm thấy Nhân Vương có thể cân nhắc thả ổng về cung Tây Hoàng dưỡng lão!"
"..." Phương Bình còn chưa kịp nói lời nào, Thiên Cực đã nói luyên thuyên.
Phương Bình cười khổ, Thiên Cực, ngươi cần gì phải làm thế chứ? Ta cũng chưa đánh ngươi lần nào, ngươi sợ như thế làm gì?
Hắn hình như còn chưa từng đánh Thiên Cực, cái tên này vừa gặp hắn đã chạy, nếu lần Tam Giới diệt Hoàng trước đó không có vô số người theo dõi, Thiên Cực đã sớm bỏ chạy. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được, Thiên Cực cần phải sợ đến vậy sao?
Thiên Cực nói hết chuyện này đến chuyện kia, mà giờ khắc này, trong phòng chơi cờ, hình chiếu Tây Hoàng lại cười không nói lời nào.
Phương Bình liếc nhìn hình chiếu của Tây Hoàng, hơi nhíu mày, hình chiếu này cũng tương tự như Thú Hoàng, nhưng cũng có chỗ không giống. Hình chiếu của Thú Hoàng là do Phương Bình gọi ra, hình chiếu của Tây Hoàng thì vẫn luôn ở đây.
Tây Hoàng đang ngồi, trước mặt hắn là một bàn cờ. Phương Bình nhìn bàn cờ, cảm thấy đau đầu, cờ của người xưa và cờ của người hiện đại không hề giống nhau, dù đều trông như cờ vây, nhưng bản chất lại không phải.
Phương Bình thật sự không biết chơi loại cờ này, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu.
Hình như Trấn Thiên Vương biết chơi, cũng từng chơi với lão Trương một lần, lão Trương chắc chắn sẽ biết, Phương Bình từng nhìn thấy một lần, nhưng cũng không có nhiều ấn tượng.
Phương Bình nghiêng đầu nhìn Thiên Cực.
Thiên Cực tránh ánh mắt của hắn, sau đó lùi xa hắn năm mét mới chịu nói: "Thì là chơi cờ đó, thắng là có thể đi! Bản vương đã chơi mấy trận rồi, vẫn chưa thắng được."
Phương Bình nhíu mày nói: "Ngươi nghiên cứu tám ngàn năm lận mà? Vẫn đánh thua Tây Hoàng giả này hả?"
Thiên Cực ngượng ngùng.
"Ta chơi cờ tám ngàn năm... Phụ hoàng chơi mấy vạn năm." Thiên Cực cảm thấy oan ức, phụ hoàng không nương tay với ta, ta không thắng được.
Phương Bình không vội nói chuyện, hắn đi lên phía trước, bỗng nhiên vươn tay sờ vào hình chiếu của Tây Hoàng. Hình chiếu Tây Hoàng cười cười, cơ thể hơi lay động, tránh khỏi Phương Bình, cười nói: "Tiểu hữu, tuy lão hủ không phải Chân Hoàng, nhưng cũng là một đoạn sinh mệnh bản nguyên ngắn của Hoàng Giả. Dù không phải Hoàng Giả, lão hữu cũng sống lâu hơn ngươi rất nhiều, tiểu hữu phải chăng đã quá mạo phạm rồi?"
Hắn vừa nói xong, Phương Bình còn chưa nói gì, Thiên Cực đã ngây người rồi!
Ngay lập tức, Thiên Cực đánh ra một quyền, tức đến nổ phổi nói: "Người biết nói? Người có ý thức?"
Mẹ nó, hắn tức đến mức muốn nổ tung rồi! Hắn chơi nhiều ván cờ như vậy, mặc kệ hắn nói gì, đối phương chỉ nói một câu: "Tiếp tục đánh cờ..."
Hắn cho rằng đây chỉ là một đoạn trình tự được cài đặt đơn giản, cho nên cũng không để ý. Dù hắn mắng rất lâu, Tây Hoàng nghe thấy cũng không nói gì, nhưng còn bây giờ thì sao?
Thiên Cực thật sự tức muốn nổ tung rồi!
Hình chiếu này có thể nói chuyện, nhưng nó lại không để ý đến hắn!
Bản vương mới là con trai của ngươi đó! Ngươi đối xử với con trai mình như vậy hả?
Hình chiếu Tây Hoàng hơi rung nhẹ, tránh khỏi hắn, than thở: "Con đánh cha, đại bất hiếu!"
"Gia môn bất hạnh!" Tây Hoàng lắc đầu, thở dài.
Con trai muốn ra tay với hắn, thật sự là bất hiếu mà.
Thiên Cực quá là tức giận, hắn bực bội nói: "Người có ý thức, tại sao lại không chịu nói chuyện với con?!”
"Haiz!"
"Dù sao lão hủ cũng chỉ là một đoạn bản nguyên, cũng không phải là chân thân, sợ con không chấp nhận..."
Thiên Cực nghe thế mà tức muốn chết, tâm trạng cũng phiền muộn vô cùng. Lão già này thật đáng ghét!
Hình chiếu vừa nhìn về phía Phương Bình, cười nói: "Ngươi chính là Nhân Vương Phương Bình? Con ta từng nói, Nhân Vương Phương Bình bá đạo ương ngạnh, hung hăng lộ liễu, lão hủ còn nghĩ, nếu là đã Nhân Vương, sao đức lại không xứng vị..."
Thiên Cực vội ho một tiếng nói: "Cái này là người nói, liên quan gì đến con chứ!"
Không thừa nhận! Lão già chuyên hại con trai, nói thế mà cũng nói được hả? Người không biết cái tên này rất tàn ác sao?
Bây giờ người nói như vậy, tính hẹp hòi của Phương Bình sẽ phát tác, đánh chết con trai của người, sau này ai đưa tang cho người hả?
Hình chiếu đúng là hình chiếu, một chút tình cảm cha con cũng không có!
Thiên Cực thầm mắng trong lòng, Phương Bình cười cười nhìn hắn, Thiên Cực lúng túng cười lại.
Lúc này, Phương Bình đang xách Thương Miêu trong tay, nó bỗng nhiên nhảy ra, lao về phía Tây Hoàng!
Trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của Phương Bình, Thương Miêu đập móng vuốt xuống!
Hình chiếu của Tây Hoàng mất đi một ít, rồi lại nhanh chóng khôi phục, có hơi bất ngờ, khẽ cười nói: "Thương Miêu, lão hủ không hề xúc phạm ngươi, sao ngươi lại tấn công ta?"
Thương Miêu nhảy đến trên bàn cờ, kỳ quái nói: "Sao ngươi lại không bị đập chết nhỉ? Ban nãy gặp lão Thú Hoàng, hắn bị chúng ta đập chết sáu, bảy mươi lần, sau đó chúng ta ăn lão luôn, ăn nhiều lắm, mùi vị cũng không tệ... Sao ngươi lại không bị đập thành đống thịt vậy?"
Hình chiếu Tây Hoàng ngây người một hồi, khóe miệng Thiên Cực co giật, ta nói rồi mà!
Phương Bình tàn ác như vậy đó. Cái tên này đánh chết Thú Hoàng vô số lần, lão già, bây giờ người tin lời con trai nói rồi chứ? Nhìn đi, hắn sắp đánh chết người rồi kìa!
Hình chiếu Tây Hoàng bật cười, khẽ cười nói: "Không giống! Mỗi một cửa ải ở đây đều không giống nhau..."
Phương Bình xen vào nói: "Nghĩa là tiền bối biết biết có cửa ải khác?"
Tây Hoàng nhìn xung quanh, nhìn về phía vách tường, khẽ thở dài: "Biết, lao tù! Là lao tù đối với chúng ta! Tuy chúng ta không phải Chân Hoàng, nhưng trải qua năm tháng dài dằng dặc, cũng sinh ra chút ý thức. Chỗ này nhà giam, giam cầm chúng ta.
Những người mạnh mẽ, có ý chí kiên định có thể rời khỏi nhà giam này, chiêm ngưỡng quang cảnh xinh đẹp của nó. Mà lão hủ... chỉ có thể bị nhốt ở đây, không thể rời khỏi. Ngày qua ngày, năm qua năm, sẽ có người đến chơi một ván cờ, đáng tiếc, vô số ngày tháng trôi qua, trừ hai người ra, cũng chỉ có ba người đến đây."
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, Thiên Cực cũng bất ngờ nói: "Ba vị? Người nói trước chúng ta có ba người từng đến đây sao?"
"Không sai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận