Toàn Cầu Cao Võ

Chương 397: Trưởng thành từ thất bại (2)

Mọi người trầm mặc không nói, sinh viên trước đó bảo mọi người ném người đi lại nói: “Hình thức tập kích tự sát này là cách chiến đấu thường lệ của võ giả tà giáo, có thể suy ra được.
Chỉ là trước đó chúng ta chưa từng gặp qua phương thức này.”
Mọi người đều nhìn cậu, đối phương đến từ Kinh Võ, là võ giả đỉnh cấp hai.
Thấy mọi người nhìn mình, cậu ta cười khổ nói: “Đừng nhìn tôi, loại quy mô chiến đấu như này trước đó chúng tôi cũng chưa bao giờ trải qua, tôi bình thường cũng vừa lên trận là muốn xung phong lên trước, nhưng biến hóa bây giờ quá nhanh, chúng ta cũng không kịp làm gì.”
Vu Hướng Hoa thở ra một hơi, suy nghĩ một chút nói: “Lần này mấy người chúng ta cũng đừng bàn bạc nữa, gọi tất cả mọi người tới xem, bây giờ phải làm sao?
Đối phương là người bình thường, chết cũng nhiều rồi.
Bây giờ trong thôn có lẽ đều là võ giả, nhưng thôn đó, môi trường tương đối phức tạp, rốt cuộc có bao nhiêu võ giả trốn trong đó, trước mắt cũng khó có thể phân biệt.
Nên tiếp tục phòng thủ bên ngoài hay là xông vào giết, đều phải có một kế hoạch mới được.”
“Bọn họ e là muốn chúng ta cùng chiến đấu trên ngõ hẻm, mặc dù thôn Bàn Thạch chỉ là thôn, nhưng kiến trúc cũng rất lớn, không ít nhà đều dùng núi tảng đã tạo thành.
Một khi vào thôn, vậy tổn thất rất lớn, mục đích hiện tại của bọn họ chính là giết thêm một vài người.
Đám người này căn bản không sợ chết, hiện tại kéo dài thời gian với chúng ta, chỉ là làm tiêu hao nhẫn nại của chúng ta.
Đợi chúng ta không còn kiên nhẫn, cùng nhau tiến vào thôn, có lẽ sẽ nhanh chóng bị chia cắt, từ đó dẫn đến nhiều người bị vây giết...”
Phương Bình nghe vậy nói: “Hiện bọn họ dựa vào ưu thế của địa hình, vậy chúng ta đốt thôn có được không?”
Một học viên của Ma Võ lắc đầu nói: “Thôn Bàn Thạch kiến trúc đa số bằng đá, phóng hỏa đốt thôn hiệu quả có hạn, hơn nữa đây không phải là thôn kín...”
“Vậy các cậu nói bây giờ phải làm sao? Lẽ nào cứ như vậy?”
Trong đám người, có người thấp giọng bàn bạc một hồi, cuối cùng có người mở miệng nói: “Bây giờ, chúng ta đánh vỡ ưu thế địa hình của bọn họ, ép bọn họ đấu trực diện với chúng ta, chiến đấu trực diện, bọn họ không phải là đối thủ của chúng ta, bằng không cũng sẽ không làm nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.
Ý kiến của chúng tôi là thế này, thứ nhất cùng nhau hành động, võ giả cấp ba từ từ phá vỡ kiến trúc phía trước thôn.
Dù sao chỉ là thôn, cũng không có quá nhiều nhà, đập phá một hồi, tốn một chút thời gian cũng có thể san bằng những căn nhà đó.
Thứ hai, người của Học viện chế tạo, sáng chế một vài máy bắn đá đơn giản, chúng ta cũng tiến hành dùng đá bắn.
Chúng ta đều là võ giả, mục đích chỉ là vì phá hủy kiến trúc trong thôn, có đều sợ rằng phải dùng nhiều thời gian, hôm nay là không thể hy vọng hoàn thành rồi.”
Phương Bình kinh ngạc nói: “Các cậu cũng biết chế tạo máy bắn đá sao?”
“Là thiết bị bắn đá đơn giản, cũng không tính là máy bắn đá, chủ yếu là dựa vào sức lực của võ giả, nếu dựa vào yêu cầu của người bình thường để chế tạo, vậy thời gian ngắn không thể hoàn thành.
Đây cũng không phải là một thành phố lớn, chỉ là thôn nhỏ, mục đích của chúng ta là phá hủy kiến trúc, ép võ giả tà giáo đang trốn chạy ra, vẫn là có thể làm được.”
Phương Bình những võ giả cấp ba nhìn nhau, rất nhanh có người dò hỏi: “Bao lâu?”
“Ngay đêm này chế tạo, sáng mai có lẽ có thể tạo ra bảy tám cái...”
“Vậy nếu như đối phương lên núi...”
“Lên núi, chúng ta phóng hỏa, thật ra sơn mạch phía sau thôn Bàn Thạch, cây cối không nhiều, chủ yếu là đá.
Đốt hết đám cây này, bọn họ cũng không còn ưu thế địa hình nữa.”
“Vậy nếu như võ giả ra sức thì sao...”
“Thì tiêu hao nhiều khí huyết, đối phương không cho chúng ta thời gian hồi phục.”
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: “Nếu như mọi người bằng lòng giúp đỡ tôi một ít Huyết Khí Đan, tôi có thể đảm nhận người phá nhà, thế nào?”
Mọi người sững sờ một lát, Phương Bình tiếp tục nói: “Khí huyết của tôi hồi phục vô cùng nhanh, đám võ giả tà giáo này chưa chắc biết.
Tạo cho đối phương hiện tượng giả, chúng ta vì đập phá kiến trúc, khí huyết tiêu hao cực lớn, nói không chừng còn có thể dụ bọn họ chủ động xuất kích.
Còn về thiết bị bắn đá, phải đợi đến ngày mai, một buổi tối, ai cũng không cũng biết sẽ xuất hiện biến cố gì...
Những người khác đều phải bảo trì cảnh giác, khí huyết duy trì đầy đủ, một mình tôi tạo thành phá hư hiệu quả, không yếu hơn hiệu quả do 10 vị võ giả cấp ba gây ra.
Các cậu nghĩ xem, đối phương cảm thấy khí huyết của 10 võ giả cấp ba đều bị tiêu hao hết, bọn họ liệu có từ bỏ cơ hội này không?”
Võ giả cấp ba vốn không nhiều, một khi đối phương cho rằng các sinh viên có rất nhiều người mạnh bị tiêu hao hết khí huyết, rất có khả năng nhân cơ hội chúng ta hồi phục xông ra chém giết.
Triệu Dương nghe vậy hỏi: “Cần bao nhiêu Khí Huyết Đan?”
“Cho tôi ba đến năm chục viên cấp ba...”
Mọi người đều im lặng, hồi lâu, Phương Văn Tường yếu ớt nói: “Vậy vẫn nên đợi chế tạo thiết bị bắn vậy.”
Phương Bình, thật dám mở miệng chặt chém a!
“20 viên cũng được!”
Phương Bình thấy mọi người vẫn không lên tiếng, bực mình nói: “Các cậu cũng quá keo kiệt rồi, cho dù các cậu tự lên, bao gồm ném đá thì không tiêu hao khí huyết sao
Còn không phải bổ sung khí huyết, tiêu hao thuốc.
Như vậy đi, 15 viên, không thể ít hơn được nữa, tự tôi cũng bổ sung một ít...”
Mọi người nhìn nhau, qua một lát, Triệu Dương của Kinh Võ nói: “Mọi người nghĩ thế nào?
Nếu thật muốn Phương Bình xuất thủ, số thuốc này chiến lợi phẩm khấu trừ, mọi người có ý kiến không?”
“10 viên, chúng tôi có thể chấp nhận, nếu quá nhiều, sau khi thu hoạch chưa chắc có thể bù đắp được 15 viên Khí Huyết Đan cấp ba!”
15 viên Khí Huyết Đan, ở Ma Võ có giá 40 điểm thưởng một viên.
Chỉ riêng cái này cũng là 600 điểm thưởng, trị giá 18 triệu, sau khi thu hoạch có nhiều như vậy hay không hiện tại còn khó nói.
Đám võ giả tà giáo này biết phải chết, thuốc e rằng sớm đã sử dụng rồi, không dùng thì e rằng đến lúc chết cũng sẽ tiêu hủy toàn bộ.
Cuối cùng, cái thật sự có thể lấy được, cũng chỉ là binh khí hợp kim trong tay đối phương.
Mà binh khí hợp kim trong tay võ giả tà giáo cũng không nhiều.
Phương Bình tính toán một chút, 10 viên Khí Huyết Đan cấp ba, giá trị cũng là 12 triệu rồi, đây vẫn là giá trị của thuốc, ngoài ra còn có thể cung cấp cho bản thân hơn 8 triệu điểm tài phú.
Cuối cùng lại bán thuốc đi, sau đó có lẽ có thể cung cấp hơn ngàn vạn điểm tài phú cho bản thân.
Cho dù bản thân tiêu hao nhiều tài phú như vậy, giá trị của thuốc vẫn còn, đây có thể là kiếm tiền.
Nghĩ đến đó, Phương Bình đại nghĩa hào hùng nói: “Mọi người đều vì nhiệm vụ, vậy thì 10 viên, cùng nhau san bằng!
Sam bằng công trình, ngoại trừ núi ra bọn họ chỉ có thể đấu trực diện với chúng ta.
Trên núi… tôi cảm thấy hiệu quả không lớn, đám người ôm lòng quyết muốn chết, đến lúc đó, e rằng muốn giết bao nhiêu tính bấy nhiêu, chứ sẽ không tiếp tục chạy trốn.
Một khi cảm thấy chúng ta không cách nào công phá bọn họ, quân đội với các đạo sư bên ngoài sẽ xuất thủ hay không?
Chúng ta cảm thấy sẽ không nhưng chưa chắc đối phương sẽ cảm thấy không có thể.
Cùng liều mạng với chúng ta, có lẽ còn có chút thành quả, nhưng liều mạng với các đạo sư vậy thì toàn đều chết vô ích rồi.”
Nói xong, Phương Bình lại nói: “Võ giả cấp ba đều cùng tôi một chỗ, những người khác cách chúng tôi xa một chút, mọi người cũng nhau tạo hiện tượng giả, dẫn dụ đối phương đột kích chúng ta, nếu có người đột kích, chúng ta triển khai toàn bộ chiến lực, bảo đảm cho bọn họ kinh hỷ!”
Phó Xương Đỉnh đột nhiên nói: “Cậu có thể không? Khí huyết cậu hồi phục được, nhưng tinh lực cũng sẽ tiêu hao, đến lúc đó...”
Phương Bình cười tủm tỉm nói: “Có lẽ có thể, nếu thật kiền trì không nổi, tôi liền rút lui trước, mọi người có ý không?”
“Có thể, nếu thật san bằng được kiến trúc trong thôn, khiến đối phương đấu trực diện với chúng ta, ngoại trừ đối phương xuất hiện nhiều cường giả cấp ba cao kỳ trở lên, bằng không bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận