Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1212

Phương Bình không lên tiếng, nắm chặt cây trường thương còn đang rung động, một lát sau mới nói: "Quả thực không phải là thần binh! Thần binh bình thường đều dùng hạch tim và hạch não của yêu tộc chế tạo, lúc sử dụng thần binh, thật ra có thể cảm nhận được một vài thứ, ví như thần binh có thể biến ảo thành cái gì khác.
Giống như thanh đao cấp bảy của ta, nó được chế tạo từ hạch tim và hạch não của Cứ Xỉ Tượng (Voi). Một khi phát huy được uy lực của thần binh, một đao chém xuống có thể sẽ xuất hiện một con Cứ Xỉ Tượng. Nhưng của ngươi... ta không cảm ứng được khí tức của yêu tộc..."
Phương Bình nói xong, lập tức nói: "Đương nhiên, có thể là do ta yếu, không thể cảm ứng được, nhưng ta cảm thấy uy lực của thanh trường thương này không nhỏ, hẳn là sẽ không yếu."
Lý Hàn Tùng đương nhiên nói: "Chắc chắn sẽ không yếu đâu, dù sao trước đây chúng ta đều là tuyệt đỉnh, binh khí của tuyệt đỉnh sao có thể kém được."
Nói xong, Lý Hàn Tùng hơi kích động nói: "Phương Bình, hay là ngươi và lão Diêu giúp ta đẩy cửa một chút xem sao, thử xem có thanh binh khí nào bay ra hay không..."
Phương Bình lắc đầu nói: "Đừng mơ nữa, vừa rồi do cửa tam tiêu của lão Diêu mới vừa xuất hiện, trong chớp mắt có phần thả lỏng, hai người bọn ta liên thủ mới khiến nó xuất hiện khe hở, ngươi thì không được."
Nói thì nói như vậy, nhưng Phương Bình vẫn cùng Diêu Thành Quân thử sức giúp Lý Hàn Tùng. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, quả thực không dùng được.
Lý Hàn Tùng cũng không quá thất vọng, ánh mắt sáng quắc nhìn Diêu Thành Quân, mở miệng nói: "Lão Diêu là cường giả dùng thương! Trong Thiên Đình, ai dùng thương nhỉ?"
Phương Bình ho nhẹ một tiếng nói: "Đừng đoán mò bậy bạ, truyền thuyết thần thoại bây giờ phần lớn đều là hư cấu. Thiên Đình mà ta nói cũng không phải Thiên Đình hiện tại, được rồi, đừng nghĩ những thứ này nữa..."
Lý Hàn Tùng vò đầu nói: "Truyền thuyết thần thoại đang lưu truyền bây giờ không giống thời chúng ta sao? Cũng phải nhỉ, hiện tại cũng không phải là 108 thiên tướng thì phải..."
Phương Bình mệt mỏi, trời ơi, ngươi ngậm miệng lại dùm ta được không, ta sắp bịa chuyện hết nổi rồi!
Nhưng chuyện Diêu Thành Quân kiếm được một thanh binh khí quả thật khiến Phương Bình bất ngờ.
Hắn biết cửa sinh mệnh của ba người bọn họ vẫn luôn đóng kín, cũng đã nghĩ trong đó chắc hẳn sẽ có bảo bối, không ngờ, thứ đầu tiên bay ra ngoài chính là binh khí.
Nói như vậy... Sau khi cường giả tử vong, thần binh biến mất, nếu thức tỉnh, có thể còn lưu lại thần binh? Ngoại trừ binh khí, cửa tam tiêu còn có thể cất giấu cái gì?
Nhẫn chứa đồ?
Nhưng nhẫn chứa đồ có thể bỏ vào cửa tam tiêu sao? Chuyện này, Phương Bình thật sự không biết, dù sao hắn cũng không có nhẫn chứa đồ.
Hình như cửa tam tiêu cũng không hẳn có thể chứa được nhiều thứ cho lắm.
Ít nhất thì từ đó đến nay, theo Phương Bình biết, có thể chứa được thần binh, còn có vật hóa hình của lực lượng tinh thần.
Mặc kệ Đầu Sắt, cả ba người Phương Bình nghiên cứu cây thương của Diêu Thành Quân.
Cũng không phải là thần binh được chế tạo từ yêu tộc, nhưng vô cùng rắn chắc, Phương Bình dùng thần binh cấp bảy chém vào mấy lần, hoàn toàn không hề có vết cắt chém lưu lại.
Mà khi Diêu Thành Quân điều khiển, lực lượng tinh thần hòa vào thương, thực lực tăng vọt!
Đâm ra một thương...
Phương Bình phải bồi thường thiệt hại lên đến 2 tỷ!
Ánh mắt vị đạo sư phụ trách phòng năng lượng u oán. Tu luyện thì tu luyện đi, còn phá nhà làm gì. Vật liệu xây phòng năng lượng rất đắt, chất lượng cũng rất tốt. Kết quả, lão Diêu tung một thương, đánh lủng phòng tu luyện rồi!
Đúng là Phương Bình nhiều tiền lắm của, nhưng cũng không thể chà đạp đồ vật như vậy được chứ? Trước đây nhà trường thiếu hắn mười tỷ, gần đây bị trừ tới trừ lui, sắp trừ hết trơn rồi.
Phương Bình không để ý cái này, hắn kinh ngạc nhìn cây thương kia.
Uy lực rất mạnh!
Diêu Thành Quân cũng dùng thuận tay vô cùng, không hề kém cạnh so với thần binh cấp bảy cấp tám.
"Binh khí do cổ võ giả chế tạo sao?"
Phương Bình không biết rốt cuộc cổ võ giả dùng cái gì để chế tạo, dù sao cũng không phải là thi thể yêu tộc.
Phương pháp dùng yêu tộc hạch tim hạch não chế tạo thần binh thật ra được truyền ra từ thành Trấn Tinh. Trước thời đại của thành Trấn Tinh, có lẽ nhân loại cũng không dùng cái này để chế tạo binh khí.
Dù sao thì trước thời đại của thành Trấn Tinh, lối vào địa quật có lẽ vẫn luôn trong trạng thái đóng kín, vậy nên cũng không có cách nào chế tạo thần binh theo cách này.
Diêu Thành Quân có binh khí có thể sánh với thần binh, Lý Hàn Tùng hâm mộ vô cùng, đồng thời, hắn cũng chờ mong mình sớm có thể mở ra cửa sinh mệnh để lấy được đồ vật bị cất giữ bên trong.
Phương Bình nhìn thấy gương mặt hưng phấn chờ mong của hắn, cũng không muốn đả kích hắn.
Lỡ như đến khi mở ra cửa sinh mệnh, nếu Đầu Sắt phát hiện bên trong không có gì, không biết hắn có hụt hẫng hay không.
Đương nhiên, cũng có thể hắn kiếp trước muốn chơi hắn kiếp này, biết đâu bên trong chỉ giữ lại mấy thứ phế vật vô dụng. Chắc lúc đó Đầu Sắt sẽ tự tử mất.
Ba người đổi phòng tu luyện, không nghiên cứu trường thương nữa, mà bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Đầu Sắt tự tu luyện, lần này, Phương Bình không cho hắn tham gia. Đóng kín cửa tinh thần, Đầu Sắt không giúp được gì nhiều, kém xa lực lượng tinh thần của lão Diêu. Bớt một người, cũng bớt được tiêu hao.
Thế là, Phương Bình lại bước vào trạng thái bế quan, bắt đầu từ tháng 5, hắn chẳng ra ngoài mấy.
...
Ngày hè chói chang, nắng gắt.
Ma Võ.
"Càng là thiên tài thì càng nỗ lực!"
Trong đại sảnh phòng tu luyện, Tống Doanh Cát cảm thán một câu. Phương Bình lại bắt đầu bế quan, lần này, hắn đã bế quan 20 ngày chưa đi ra rồi. Thằng nhóc kia mới đột phá có mấy ngày, vừa là thiên tài, lại vừa nỗ lực như vậy, người khác làm sao theo kịp?
Đương nhiên, Tống Doanh Cát cũng không có tâm tư đuổi theo. Bây giờ, ông ấy ung dung tự tại, không còn chút áp lực nào.
Ta từ bỏ rồi!
Thiên phú không bằng người, biết sao được, liều mạng cũng không đuổi theo kịp, chẳng bằng bỏ cuộc nghỉ ngơi dưỡng sức cho rồi.
Hai năm qua, từ đỉnh cấp năm đến cấp sáu trung kỳ, Tống Doanh Cát cảm thấy đây là thời kỳ hoàng kim của cuộc đời mình. Một năm đột phá một cấp, tốc độ như vậy quá nhanh rồi còn gì.
Làm sao có thể so được với người điên. Tốc độ đột phá của đối phương nhanh đến mức khiến ngươi sụp đổ, bây giờ còn là đệ nhất cấp sáu, người như vậy, làm sao mà đu theo được?
Cảm thán một tiếng, Tống Doanh Cát bỗng nhiên cười nói: "Tiểu Trương này, sắp xếp giúp ta, năm nay, ta muốn dạy tân sinh."
Bên cạnh, Trương Ngữ kỳ quái nói: "Tống lão sư, năm nay ngài muốn dạy tân sinh..."
"Không được sao?"
Tống Doanh Cát liếc mắt một cái, không vui nói: "Chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng xem thường lão sư ta sao?"
Thằng nhóc này, mới cấp năm sơ kỳ, còn lâu mới đột phá trung kỳ, ngươi mà còn nói nhảm, có tin ta đánh ngươi một trận luôn không?
Trương Ngữ dở khóc dở cười, lập tức nói: "Tống lão sư nói gì vậy, nếu ngài đồng ý dạy tân sinh thì quá tốt luôn ấy. Trước đây ta đã hỏi thăm mọi người, các đạo sư cấp sáu đồng ý dạy tân sinh không nhiều, mọi người đều muốn bế quan tu luyện, ngài đồng ý dạy tân sinh, quả thật vô cùng tốt, ta sẽ lập tức đăng ký cho ngài."
"Ừm."
Tống Doanh Cát gật gật đầu, lại hỏi: "Năm nay, ngoại trừ ta, còn cấp sáu nào dạy tân sinh không?"
"Không nhiều, có đạo sư Bạch Nhược Khê, đạo sư Trịnh Long Giang..."
"Há há, đều là cấp sáu sơ kỳ..."
Tống Doanh Cát nở nụ cười: "Nói như vậy, cấp sáu trung kỳ chỉ có một mình ta sao?"
"Cũng không phải, Lý Hàn Tùng cũng sẽ dạy tân sinh."
Khóe miệng Tống Doanh Cát co lại, ho nhẹ một tiếng, nói: "Hắn chỉ mới tốt nghiệp, biết cách dạy tân sinh sao? Thôi không sao, nói vậy, trong số các đạo sư dạy tân sinh năm nay, ta mạnh nhất phải không?"
"Vâng."
Trương Ngữ cũng không phủ nhận, tuy lão Tống không đánh lại Lý Hàn Tùng, nhưng xét về độ già đời, kinh nghiệm dạy học sinh phong phú hơn Lý Hàn Tùng nhiều.
Còn võ giả cấp sáu cao kỳ, đỉnh cấp sáu, ai nấy đều muốn đột phá, sao có thời gian dạy tân sinh.
Trước đây, Ma Võ có 3 đạo sư đỉnh cấp sáu, 1 đạo sư tinh huyết hợp nhất, bây giờ là 1 đạo sư tinh huyết hợp nhất, 5 đạo sư đỉnh cấp sáu.
Ngoài ra còn có 8 đạo sư cấp sáu cao kỳ.
Nhưng những người này đều không ngoại lệ, ai cũng chọn xuống địa quật hoặc bế quan, thậm chí là một số đạo sư cấp sáu trung kỳ cũng không đồng ý dạy tân sinh nữa.
Tống Doanh Cát rất hài lòng, ta mạnh nhất, chẳng lẽ ta còn không thể thích học sinh nào thì chọn học sinh đó sao.
Nghe nói em gái Phương Bình sắp đến Ma Võ... Khụ khụ, ta vì muốn dạy dỗ em gái Phương Bình nên người mà thôi, không hề có ý đánh không lại thằng anh thì đi bắt nạt nhỏ em đâu à nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận