Toàn Cầu Cao Võ

Chương 751: Cấp năm!

Hai người đều không nói nữa, tiếp tục áp súc cầu thiên địa.
Dần dần, "bánh nướng" to bằng thau rửa mặt bị ép chỉ còn to bằng miệng chén rồi.
Hiện tại đã không thể tiếp tục ép xuống nữa.
Lão Lý thấy thế, hơi thở dốc nói: "Thử một lần, xem có thể thu hồi hay không."
Phương Bình cũng không chậm chạp, vội vã thử nghiệm.
Lần này thuận lợi hơn nhiều so với lúc trước, có thể thu hồi vào trong cơ thể rồi.
Tuy nhiên, sau khi thu vào cơ thể, cơ thể Phương Bình bỗng nhiên phình to lên, khiến hắn hoảng sợ la lên: "Chết rồi, em sắp nổ rồi!"
Lão Lý lập tức cau mày, quát lên: "Nhanh lên, mau rèn luyện nội phủ! Dùng bớt năng lượng dư thừa này!"
Phương Bình cũng không chậm trễ, cũng không ngồi khoanh chân, mà đứng tấn, tu luyện thung công, từ khi luyện Ngự Không Bộ, Phương Bình rất ít khi đứng tấn.
Không chỉ hắn, võ giả bình thường lên được đến cảnh giới trung cấp, cũng không còn mấy ai tu luyện thung công nữa.
Nhưng lúc này đây, khi Phương Bình tu luyện thung công, tất cả tế bào toàn thân đều như rung lên, từng tế bào điên cuồng hấp thu năng lượng từ cái "bánh nướng" kia.
Lục phủ ngũ tạng cũng vậy, ngũ tạng lúc này trông có vẻ đặc biệt long lanh.
Huyết nhục bắt đầu có xu hướng năng lượng hóa.
Nhưng không giống với võ giả địa quật, bởi ngay từ lúc đầu tu luyện, bọn họ đã tu theo hướng chuyển đổi năng lượng rồi.
Nhân loại thực ra vẫn duy trì được đặc thù nhất định của mình.
Cơ thể vẫn sản sinh lực lượng khí huyết, tuy ngũ tạng đã biến hóa, nhưng bên trong vẫn là máu thịt. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa võ giả nhân loại và võ giả địa quật.
Võ giả địa quật, đến một giai đoạn nhất định, toàn bộ cơ thể đều sẽ bị năng lượng hóa hoàn toàn.
Ngũ tạng bắt đầu sáng long lanh, những bộ phận nội phủ khác cũng bắt đầu thay đổi.
Cấp bốn tôi rèn ngũ tạng, cấp năm tôi luyện lục phủ, lục phủ chỉ là một hư từ gọi vậy thôi, trên thực tế, cấp năm chính là rèn luyện tất cả các bộ phận còn lại trên cơ thể trừ xương sọ.
Cấp năm cũng là một quá trình rèn luyện phức tạp.
Ở giai đoạn này, võ giả nhất định phải rèn luyện tất cả các bộ phận còn lại trên cơ thể, bao gồm huyết nhục, kinh mạch, đây là bước chuẩn bị cơ bản để sau này rèn kim thân.
Rèn luyện xong mật, dạ dày, đại tràng, tiểu tràng mới được xem như là cấp năm trung kỳ.
Tái tạo, hay còn gọi là trùng tu lại kinh mạch, hoàn thành bước này chính là cấp năm cao kỳ. Dựa vào cách phân chia của võ đạo, cơ thể con người có 14 kinh mạch chính, 206 kinh mạch phụ. Trùng tu lại trọn vẹn 220 kinh mạch này mới được tính là cấp năm cao kỳ.
Mà đỉnh cấp năm là võ giả đã trùng tu huyết nhục cơ thể.
Võ giả nhân loại khi đạt đến giai đoạn đỉnh cấp năm, ngoại trừ đầu, cơ thể đã thoát thai hoán cốt.
Cấp sáu, đóng kín cửa tam tiêu, tu luyện lực lượng tinh thần, giai đoạn này, quá trình tu luyện lại càng hư ảo một chút.
Nghe đến quá trình rèn luyện của võ giả cấp năm có vẻ khá phiền phức, các vị trí, bộ phận cần rèn luyện rất nhiều, nhưng độ khó lại không quá cao. Khi sự phức tạp được chia nhỏ ra thành nhiều phần, rèn luyện từng phần ngược lại đơn giản hơn rồi.
Có võ giả có khả năng một đời kẹt lại ở cảnh giới cấp bốn sơ kỳ, không cách nào cải tạo trái tim, nhưng bình thường, võ giả cấp năm, chỉ cần chịu khó tốn chút thời gian, sớm muộn cũng có thể tu luyện đến đỉnh cấp năm.
Đỉnh cấp năm đột phá đến cấp sáu thì cần phải cụ thể hóa ba cánh cửa tam tiêu. Là một quá trình khá khó khăn, không dễ lên cấp sáu.
...
Phương Bình lúc này hợp nhất năm cây cầu thiên địa, coi như là tiến vào cấp năm sơ kỳ rồi.
Lúc này, nếu hắn muốn đột phá cấp năm trung kỳ, thì sẽ phải tôi luyện lục phủ.
Vô số năng lượng tuôn ra khi cầu thiên địa bị ép lại, năng lượng này được dùng rèn luyện lục phủ ngũ tạng của hắn. Mật, dạ dày, và các bộ phận khác đã bắt đầu xuất hiện ngọc chất hóa.
Quá trình này diễn ra rất nhanh.
Lão Lý thấy thế thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngoại trừ cầu thiên địa hơi xấu một chút, cũng không có phiền phức gì.
Cầu thiên địa của người khác ở cấp năm đều là vòng tròn đẹp đẽ, Phương Bình thì ngược lại, là một cái bánh bị nắn lại vô cùng xấu xí.
Trước đó vẫn được coi là bánh nướng, nhưng sau khi bị ép lại, bây giờ thành "bánh bị vò nát" rồi.
Thấy Phương Bình còn đang tiêu hóa năng lượng, rèn luyện nội phủ, lão Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Kiềm chế một chút, tôi rèn lục phủ, sẽ khiến tạp chất…"
Lời còn chưa dứt, trên cánh đồng hoang, những tiếng đánh rắm vang lên từng trận.
Phương Bình khoan khoái, gương mặt thỏa mãn, thoải mái vô cùng, nhẹ rên nói: "Thoải mái con bà hai, mấy tháng trời đã không đại tiện rồi, đánh rắm cũng không có…"
Sắc mặt lão Lý đen hơn cả đít nồi, mẹ kiếp, em có thể đừng như vậy được không? Chỉ đánh rắm thôi mà, ai không biết lại tưởng em làm gì mờ ám!
Lục phủ có liên quan mật thiết với hệ tiêu hóa, võ giả ở giai đoạn trước khi lên cấp năm trung kỳ rất ít khi phải đi vệ sinh, có khi cả mấy tháng mới đi một lần.
Nhưng sau khi đến giai đoạn cấp năm trung kỳ, hầu như có thể tạm biệt nhà vệ sinh luôn rồi.
Ở giai đoạn này, có ăn gì cũng sẽ nhanh chóng được tiêu hóa, chuyển đổi năng lượng và khí huyết, tạp chất cực ít, nếu có sẽ nhanh chóng bị bài tiết theo tuyến mồ hôi.
Trên thực tế, đến giai đoạn cấp năm cấp sáu, trừ khi thỏa mãn ham muốn ăn uống, nếu không, có ăn những thức ăn này hay không cũng bình thường, như nhau cả.
Sau khi thả mấy cái rắm vang dội siêu dài, Phương Bình thu công, thở ra một hơi, chạy ra khỏi chỗ cũ vì mùi không dễ thở chút nào!
Mặc dù hình như có chút năng lượng lẫn trong đó, nhưng không nhiều, hắn cũng không có ý định lợi dụng năng lượng đó.
Hợp nhất cầu thiên địa, hiện tại lượng năng lượng bị trôi ra ngoài cực nhỏ.
Chờ khi cửa tam tiêu đóng kín, võ giả hầu như sẽ không có chuyện để năng lượng trôi ra ngoài, trừ phi bị trọng thương.
Sau khi thu công, chuyện đầu tiên Phương Bình làm chính là nhổ lấy mấy cây cỏ vừa mọc lên nhờ năng lượng bị thải ra khi.
Lão Lý thấy thế hơi nhíu mày, Phương Bình vừa nhổ, vừa nói: "Dù là cây cỏ mọc lên nhờ năng lượng bị thải ra của em, nhưng đây cũng là thứ tốt, em không dùng, nhưng bán cho người khác được."
Đối với nhiều người, cây cỏ sinh trưởng nhờ tinh hoa sinh mệnh chính là thánh dược.
Mang về Ma Võ, Phương Bình vứt bừa trên đất, e là cũng có vô số người muốn cướp lấy.
Tuy hắn nhìn không lọt mắt, cũng sẽ không dùng cây cỏ mọc dưới mông mình, nhưng người khác không biết điều này, mà có biết cũng chưa chắc đã để ý. Trái cây, rau dưa ăn hằng ngày cũng được chăm bón mà lớn.
Lão Lý cũng bó tay với hắn, cũng mặc kệ hắn, lại hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, rất tốt..."
Mới vừa nói xong, bỗng nhiên Phương Bình biến sắc, hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, khó nhọc nói: "Lực lượng tinh thần bắt đầu đột phá, thầy tránh xa em ra một chút!"
Vừa dứt lời, xung quanh Phương Bình như có gợn sóng trong không khí!
Lực lượng tinh thần mạnh mẽ trong cơ thể Phương Bình bộc phát ra ngoài, lão Lý ở cạnh bên không có ảnh hưởng gì, nhưng trên người xuất hiện hào quang màu vàng kim.
"Khá lắm!"
Ánh mắt lão Lý thay đổi, lực lượng tinh thần thế này không yếu!
Võ giả cấp năm bình thường cao lắm cũng chỉ có lực lượng tinh thần khoảng 400 hz, rất nhiều người đột phá lên đỉnh cấp sáu rồi mà lực lượng tinh thần vẫn kẹt ở 499 hz.
Mà Phương Bình thì khác, lực lượng tinh thần của hắn lúc này đã vượt qua 700 hz!
Trong hư không, gợn sóng nhẹ đung đưa, vài cây cỏ xung quanh bị xé nát, bùn đất bị xới lên.
Lão lý vẫn không nhúc nhích, nếu là trước đây, có lẽ hắn lúc này đã phải bị chấn lùi lại vài bước, nhưng mà bây giờ, lực lượng tinh thần tuy rằng vẫn yếu, nhưng lực lượng khí huyết vô cùng mạnh mẽ. Với lực lượng khí huyết mạnh mẽ như vậy, chút lực lượng tinh thần ấy của Phương Bình chẳng là gì với hắn, đương nhiên cũng không thể ảnh hưởng gì đến hắn.
Một khi gợn sóng tinh thần đến gần hắn, lập tức bị lực lượng khí huyết cản lại, nếu như không phải sợ tổn thương Phương Bình, lão Lý chỉ cần bộc phát toàn bộ khí huyết cũng đủ xé nát lực lượng tinh thần của Phương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận