Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2015: Bế Quan Xuất Quan (3)

Trong không gian ý chí, Phương Bình cảm thấy mình học không bao lâu.
Bên ngoài, Ma Võ.
Lý Hàn Tùng lại xuất quan, cảm khái nói: "Nửa tháng rồi! Lần này chắc là lần bế quan lâu nhất của hắn phải không?"
Đã nửa tháng rồi! Phương Bình vẫn đắm chìm trong niềm vui khai phá, xây dựng, tổ hợp sức mạnh, hắn không kiềm chế được sự ham học hỏi của mình, cũng bắt đầu thử nghiệm tự sắp xếp năng lượng theo ý mình, vô số phương thức tổ hợp đã khiến Phương Bình hơi mê muội quên lối về.
Tuyệt học tuyệt đỉnh giống như một cánh cửa mới, một chân trời mới với Phương Bình, khiến hắn lần đầu tiên không cân nhắc đến bất cứ thứ gì khác, chìm đắm trong tu luyện.
Trước đây Phương Bình có lẽ không biết vì sao các cường giả lại bế quan lâu như vậy. Có một số người bế quan tận mấy chục năm, hơn trăm năm!
Nếu bây giờ Phương Bình xuất quan, có lẽ hắn cũng sẽ biết vì sao.
Vương Kim Dương đã trở về Nam Giang một chuyến, vừa mới quay lại Ma Võ không lâu, nghe Lý Hàn Tùng nói vậy, hắn gật đầu nói: "Đúng là bế quan lâu thật, lần này hắn chẳng có ý định xuất quan luôn, nếu tiếp tục như vậy, có khi nào hắn sẽ bế quan đến lúc đại chiến toàn diện luôn không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hơi dở khóc dở cười.
Trước đây, Phương Bình bế quan rất nhanh, xuất quan cũng lẹ, mọi người đều kinh ngạc với tốc độ tu luyện của hắn. Nhưng bây giờ, hắn lại bế quan ròng rã nửa tháng trời. Mọi người lại cảm thấy, nếu hắn còn bế quan không ra thì sẽ có chuyện phiền toái ập đến.
"Có cần gọi hắn ra không?" Lý Hàn Tùng hơi chần chờ, đối với những người như bọn họ, bế quan trong thời gian dài không phải là chuyện tốt.
Củng cố, bổ sung kiến thức võ đạo và chuẩn bị cơ sở phát triển là chuyện tất yếu. Nhưng hôm nay, khi đại chiến toàn diện sắp nổ ra, Phương Bình chậm chạp không xuất quan, mọi người cũng lo hắn thật sự chìm đắm vào tu luyện, không thể kiềm chế bản thân, không thể xuất quan kịp thời.
"Chờ đến cuối tháng đi!" Vương Kim Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu đến cuối tháng mà hắn còn chưa xuất quan thì chúng ta nghĩ cách gọi hắn ra ngoài, ta thấy lần này, thực lực của hắn sẽ có một bước nhảy vọt đấy, chúng ta đều phải cố gắng thêm."
Thiên phú của Phương Bình không hề kém, dù có tài nguyên vô hạn, nhưng trong thời gian ngắn có thể tu luyện đến mức này thì điều đó chứng minh hắn rất có tài.
Người như hắn lại chìm đắm vào tu luyện lâu như vậy, e là thu hoạch sẽ không nhỏ.
"Sắp đến Tết rồi!" Lý Hàn Tùng bỗng nói một câu, hơi xúc động, lại cười nói: "Dù có xuất quan thì có lẽ hắn cũng sẽ không lên kế hoạch làm gì trước Tết đâu. Hình như cũng lâu rồi chúng ta không về nhà, Tết về thăm nhà đi."
Chờ Phương Bình xuất quan, có lẽ cũng tới cuối năm rồi. Năm vừa qua, bọn họ dường như chẳng có được mấy ngày nghỉ ngơi. Phương Bình có lẽ cũng sẽ không có ý định ra ngoài lúc này.
"Sắp Tết rồi sao?" Vương Kim Dương cũng hơi hoảng hốt, chỉ chớp mắt mà một năm đã qua rồi.
Năm ngoái, vào thời điểm này, Phương Bình kém chút bị võ giả tà giáo đánh chết, lúc đó, hắn mới chỉ là võ giả cấp năm. Thế mà trong nháy mắt đã là võ giả cấp tám có lực chiến của cấp chín rồi.
"Chờ hắn xuất quan rồi tính! Tần Phượng Thanh vẫn còn ở trường chứ?"
"Còn, gần đây hắn đang bận rộn chuẩn bị , có vẻ thật sự sắp phải đi xa, hỏi cũng không nói, không biết hắn tiếp xúc với đối phương như thế nào, chờ Phương Bình xuất quan rồi hỏi sau."
Vương Kim Dương nghe vậy, cười cười, gật đầu không nói nữa.
Tần Phượng Thanh có thể không thèm trả lời bọn họ, nhưng nếu Phương Bình hỏi, có lẽ hắn sẽ nói. Mọi người vẫn khá tò mò hắn làm sao có thể tiếp xúc với lão giả kia.
Nghĩ tới đây, Vương Kim Dương bỗng nhìn về phía một bóng người đứng ngoài phòng tu luyện, hơi nhíu mày, khẽ cười nói: “Trần Vân Hi sắp lên cấp bảy rồi nhỉ?”
“Ừ, sắp rồi.” Lý Hàn Tùng gật đầu, cười khẽ nói: “Vợ nuôi từ bé của ngươi hiện tại thế nào rồi?”
Vương Kim Dương chớp mắt đen mặt, lườm hắn một cái! Đừng tưởng hiện tại ngươi có thần khải thì ngon nha, chọc ta điên lên, ta vẫn có thể đánh chết ngươi đó.
Hai người nói nói cười cười, ngay sau đó, một luồng sức mạnh đột nhiên bùng lên, cửa phòng tu luyện rung lên…
Một tiếng cười vang dội truyền ra!
Phương Bình xuất quan rồi!
...
“Viện trưởng Lý, có dám đánh một trận không!”
Ngay khi vừa xuất quan, Phương Bình đã quát lên một tiếng, tiếng nói vang vọng tận mây xanh.
Một giây sau, Lý Trường Sinh bay lên trời, cười ha hả nói: "Mạnh miệng to gan nhỉ?"
"Ha ha ha! Hôm nay trò muốn lấy danh hiệu đệ nhất cấp tám! Lão sư, xuống địa quật hay trên biển?"
"Trên biển đi!" Lão Lý cũng thoải mái chấp nhận khiêu chiến!
Mẹ nó, thằng nhóc láo toét, vừa xuất đã khiêu chiến ông, để xem ông đây có đánh chết ngươi hay không!
Phía bên kia, Phương Bình tươi cười!
Những mục tiêu trước đó đều bị hắn mạnh mẽ vượt qua, riêng chỉ có lão Lý vẫn sừng sững khó nhằn, kiên trì đến hiện tại vẫn không để hắn vượt mặt. Hiện nay còn chiếm vị trí đệ nhất cấp tám không nhường. Đợi ta đánh ngươi một trận, vị trí hạng nhất hẳn sẽ thuộc về ta!
Từ khi là võ giả đỉnh cấp ba đến giờ, Phương Bình có lần nào không giành hạng nhất, có khi nào không phải vô địch? Hiện tại, lão già này cứ chiếm lấy vị trí đệ nhất cấp tám không nhường, lão muốn gì?
Hai bên ngập mùi thuốc súng, ngay giây sau, hai người xuất hiện giữa bầu trời phía trên biển của khu Nam!
Sau ba năm nhập học, Phương Bình lần đầu tiên khiêu chiến cường giả vô địch cùng cấp Lý Trường Sinh.
Tất cả mọi người đều nói, Lý Trường Sinh cùng cấp vô địch. Nhưng không ai nói Phương Bình cùng cấp vô địch, dù hắn thể hiện được tư thái vô địch, không ai nói, không ai công nhận, bởi hắn có quá nhiều thủ đoạn linh tinh, không thuần khiết là võ giả như bao người khác.
...
Tốc độ của hai người rất nhanh, đi thẳng đến hải vực.
Cùng lúc đó, trong trường, từng bóng người xuất hiện giữa trời, cường giả cao cấp của Ma Võ đều xuất hiện!
Ngô Khuê Sơn đã rời đi, Lý Trường Sinh là cường giả mạnh nhất Ma Võ, dù nhóm ba người Quách Thánh Tuyền đã bước vào bản nguyên thì vẫn kém xa ông.
Mà Phương Bình cũng đã từng chiến thắng võ giả bản nguyên ở địa quật trong trận chiến Ma Đô trước đó.
Trong lòng mọi người cũng đã có kết quả phán đoán thực lực giữa Phương Bình và nhóm người Quách Thánh Tuyền.
Hiện nay, sau khi Ngô Khuê Sơn rời đi, hai vị cường giả mạnh nhất Ma Võ muốn so tài để giành vị trí đệ nhất cấp tám, mọi người đều vô cùng có hứng thú muốn xem.
Rốt cuộc thì trong hai người, ai mới thật sự là cùng cấp vô địch?
Tốc độ của Lữ Phượng Nhu, Đường Phong, Lưu Phá Lỗ… cực nhanh, không ít người đều mang theo một chút hy vọng và chờ mong, đánh bại Lý Trường Sinh đi.
Một người bị người khác vượt mặt, đó là sỉ nhục, nhưng nếu hai người hoặc nhiều hơn đều bị vượt mặt thì dễ chịu hơn nhiều.
Khi tất cả mọi người đều bị cùng cấp vượt mặt, vẫn còn một người chưa bị vượt mặt thì không ổn, quá lạc loài!
Lão Lý chính là nhân vật lạc loài này! Là nhân vật có tài cao nhưng trưởng thành muộn!
Mọi người đều thấy Phương Bình lên cấp nhanh, nhưng rất ít người cảm thấy kinh ngạc về sự phát triển lớn mạnh của Lý Trường Sinh, ai cũng nghĩ đây là chuyện đương nhiên. Nhưng họ quên, ngay khi Nam Giang địa quật mở ra, Lý Trường Sinh vẫn chỉ là võ giả cấp sáu.
Hiện tại, ông giết cấp chín như làm thịt gà!
Số lượng cấp chín mà ông giết còn nhiều hơn cả số cấp chín mà Phương Bình tiêu diệt, nhưng hình như không ai để ý đến chuyện này, nếu cận thận suy nghĩ, Lý Trường Sinh mới thật sự là yêu nghiệt.
Ở tuổi 60, ông như hồi xuân, chỉ trong chớp mắt, thực lực đã vượt qua võ giả cùng thế hệ.
...
Thời khắc này, không chỉ cường giả cao cấp đến xem chiến. Bầu trời bỗng xuất hiện một nhóm người đông đảo, cường giả ngự không, rất nhiều cường giả ngự không, đều là võ giả trung cấp.
"Đi, đi xem chiến!" Dẫn đầu nhóm người, Trương Ngữ quát to, vô cùng phấn khởi.
Đi xem chiến, đi hóng chuyện!
Người của Ma Võ tranh nhau vị trí đệ nhất cấp tám, mà lại còn là nhóm người lợi nhất của thời đại này, đây là vinh quang của Ma Võ!
Ai thắng ai thua đều được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận