Toàn Cầu Cao Võ

Chương 833: Kim Cốt Xuất Hiện, Chém Cấp Sáu (3)

Ngay khi kim cốt được kích hoạt hoàn toàn, Trịnh hộ pháp đối diện bị uy thế của kim cốt đè đầu khiến hắn không ngừng rơi xuống.
Trịnh hộ pháp đã khôi phục thực lực khá nhiều, dù mạnh hơn Phương Bình, nhưng nay lại lần đầu tiên tỏ ra sợ hãi.
Không muốn tiếp tục giao chiến với Phương Bình, ngay lập tức, Trịnh hộ pháp quay đầu bỏ chạy!
"Phải diệt ngươi!"
Phương Bình cũng hét không ra tiếng nữa rồi, giọng khàn vô cùng, cũng kìm nén vô cùng.
Tiếng nói vừa dứt, lực lượng thiên địa và lực lượng kim cốt liền tụ lên trên Bình Loạn Đao, sau đó, bộc phát ra uy thế càng mạnh mẽ hơn, Phương Bình nổi giận gầm lên một tiếng, chém ra một đao!
Ầm, ầm, ầm!
Ánh đao buông xuống, không khí nổ tung, ánh lửa trong không trung bắn ra bốn phía.
Trên mặt đất xuất hiện một vết đao chém dài vài trăm mét.
Dọc theo đường đao, cây cối nhà cửa đều vỡ tan.
Lúc này Phương Bình cũng không lo được liệu có lỡ tay tổn thương người dân hay không.
Đao này vừa rồi chém ra bên ngoài tiểu khu.
Bên ngoài là đường lộ, ngày thường xe cộ không ít, hôm nay giao thừa, gần như không nhìn thấy bóng người.
Cư dân trong tiểu khu, mặc dù cực kỳ sợ hãi nhưng hai bên giao thủ cũng cực nhanh, lúc này, ngoại trừ một số ít người ở lầu một chạy ra được, số còn lại ngay cả cửa chính cũng không kịp chạy ra.
Đao vừa chém ra, ánh đao ở chỗ nào thì tất cả đều vỡ tan.
Mặt đất vỡ ra, chém nứt con đường quốc lộ bên ngoài, các cửa hàng đối diện cũng đều sụp xuống, ánh đèn trong các cửa tiệm lập tức tối đen, Phương Bình cũng không biết có người trong đó hay không, trên thực tế, lúc này Phương Bình quả thực không nghĩ được nhiều như vậy.
Nếu không tiêu diệt đối phương, để cả hai người cùng tấn công, hắn và Vương Kim Dương đừng mong chạy thoát.
"Không!"
Trịnh hộ pháp đã chạy xa một đoạn, nhưng cảm nhận được khí thế của đao từ phía sau truyền tới, cảm nhận được huyết nhục phía sau lưng cách thật xa liền bị ánh đao xé vỡ, lập tức hoảng sợ gầm lên giận dữ.
Ngay lúc này Trịnh hộ pháp cũng đặt cược số mệnh rồi!
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, cửa thứ nhất trong ba cửa tam tiêu đã hoàn toàn đóng kín lập tức mở to.
Lần này, cho dù không mất mạng, hắn cũng rơi xuống cấp sáu sơ kỳ.
Ngay lúc cửa tam tiêu vừa mở ra, trời đất như có vô số năng lượng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Trịnh hộ pháp.
Trịnh hộ pháp vừa chạy trốn vừa bao phủ bên ngoài cơ thể từng tầng từng tầng lực lượng khí huyết.
Nhưng mà cho dù dùng bao nhiêu khí huyết phòng ngự thì cũng không nhanh bằng ánh đao chém tới.
Gần như chỉ trong tích tắc, ánh đao triệt để bao phủ lấy Trịnh hộ pháp!
"Ầm!"
Tiếng nổ vang lên liên tục.
Phương Bình lúc này không còn là kim thân lấp lánh nữa, mà là huyết nhân, từ trên xuống dưới đều là huyết nhục bị vỡ nát, huyết nhục trên hai cánh tay gần như đều đã nát bấy.
Từng luồng lực lượng khí huyết màu máu, không ngừng tuôn ra, tu bổ cực nhanh, nhưng không thể khiến huyết nhục lành lại.
Phương Bình cắn răng, không quan tâm điều này, đạp không bay ra, lập tức chạy đến nơi ánh đao vừa chém xuống.
Lúc này Trịnh hộ pháp vẫn chưa bị một đao chém chết, cho dù cả hắn đã cảm thấy như mình bị chém làm hai, nhưng đối phương vẫn còn sống.
Nhìn thấy Phương Bình bay tới, đôi mắt Trịnh hộ pháp hiện lên sự thù hận vô biên.
Phương Bình nào có quan tâm hắn ta nghĩ thế nào, đám người này tự tìm tới cửa để diệt mình, vậy mà còn mặt mũi oán hận mình!
Ngay lúc Trịnh hộ pháp khó khăn vung đao đánh trả, ánh đao của Phương Bình lại vung lên chém xuống!
Phốc!
Đầu người rơi xuống.
Phương Bình cũng không thèm nhìn, nhanh chóng đạp không trở về, nhưng còn chưa quay lại chỗ cũ, một thân ảnh khác đã phá không bay tới, máu văng tung tóe khắp hư không.
Sắc mặt Phương Bình thay đổi, vội vàng bắt lấy Vương Kim Dương.
Lúc này, sắc mặt Vương Kim Dương cực kỳ nhợt nhạt, ngực bị xuyên thủng một lỗ lớn, có thể nhìn thấy rất rõ lục phủ ngũ tạng, không ít bộ phận đã bị đánh nát.
"May mắn, hoàn thành nhiệm vụ!"
Vương Kim Dương miễn cưỡng cười một cái, từ lúc hắn bay lên không đến khi Phương Bình tiêu diệt Trịnh hộ pháp vừa đúng khoảng 30 giây.
"Không ngờ, các ngươi thật sự nằm ngoài dự đoán của ta!"
Lúc Vương Kim Dương nói chuyện, người đàn ông trung niên cũng đạp không bay tới, trên người có một ít vết thương, nhưng là không tính là nghiêm trọng.
Người đàn ông trung niên thật sự không ngờ tới, hoặc có thể nói căn bản là không dám nghĩ tới.
Một tên đỉnh cấp sáu, một tên cấp sáu trung kỳ, một tên cấp sáu sơ kỳ, thực lực thế này, dù gặp phải cường giả tinh huyết hợp nhất cũng có thể đánh một trận.
Nhưng bây giờ, chỉ là vây diệt một võ giả cấp năm tên Phương Bình mà thôi.
Đương nhiên, sau đó có Vương Kim Dương tham gia chiến đấu, nhưng cũng chỉ là hai tên cấp năm.
Thế mà lại như vậy, kẻ mất mạng trước không phải là Phương Bình và Vương Kim Dương, mà là hai tên thuộc hạ cấp sáu của hắn, đối phương chính là cường giả cấp sáu trung kỳ thâm niên.
"Thiên kiêu võ giả… Đáng tiếc!"
Ánh mắt người đàn ông trung niên cực kỳ lạnh lùng, lần này, cho dù tiêu diệt được hai người bọn họ, hắn vẫn sẽ bị trách phạt.
Vậy mà lại để mất hai vị cường giả cấp sáu, thật là vô cùng nhục nhã!
Vừa dứt lời, đối phương cũng không chần chừ, quyền ảnh đỏ như máu nháy mắt đấm thẳng về phía Phương Bình.
Phương Bình ôm chặt lấy Vương Kim Dương đang bị thương nặng sắp ngủm, nhanh chóng chạy trốn về phía ngoại thành.
Nếu còn tiếp tục đánh nhau ở gần tiểu khu, e là nơi đó sẽ sụp xuống mất.
Bọn họ vừa đi, quyền ảnh đánh tới, mặt đất nổ tung, xuất hiện một cái hố sâu rất to.
Hai người Phương Bình chạy thục mạng, người đàn ông trung niên cũng không dừng lại, phá không bay lên, nhanh chóng truy sát.
Hai người bọn họ đều thế suy sức yếu, chống đỡ không được bao lâu nữa rồi.
...
Quan Hồ Uyển không nằm trong ranh giới của Dương Thành.
Cuộc chiến ác liệt trong tiểu khu, lúc vừa mới bắt đầu thì bị tiếng pháo hoa trong đêm giao thừa bao phủ, nhưng khi đám người giao đấu đến lúc gay cấn, rất nhiều chùm sáng va chạm vào nhau như sấm sét không ngừng nổ tung trên bầu trời, rất nhanh, hơn nửa Dương Thành đều đã biết xảy ra chuyện.
Tổng đài cảnh sát Dương Thành sắp bị gọi cháy máy luôn rồi.
Đề đốc Bạch Cẩm Sơn thực ra lúc này đang ở một nơi cách tiểu khu Quan Hồ Uyển không xa.
Nhưng ngoại trừ sự bất lực, lo lắng ra thì Bạch Cẩm Sơn cũng không biết làm gì.
Dương Thành chỉ là thành phố cấp huyện, hắn là người có thực lực mạnh nhất.
Dương Thành ngay cả quân đội đóng quân cũng không có, lẽ nào lại trông cậy vào hắn với mấy tên võ giả cấp hai của Cục điều tra và truy bắt tham gia vào cuộc chiến cường giả này sao?
Đánh nhau giữa không trung, bọn họ ngay cả bay cũng bay không được.
Không chỉ Dương Thành, Bạch Cẩm Sơn còn báo cho Thụy Dương, mặc dù Thụy Dương đã nhanh chóng phái người tới rồi, nhưng trong điện thoại, Đề đốc Thụy Dương cũng cực kỳ bất đắc dĩ, yêu cầu lớn nhất chính là sơ tán quần chúng, bảo vệ quần chúng an toàn, đừng để Dương Thành rơi vào hỗn loạn.
Lúc này, toàn bộ Nam Giang đều nhận được tin báo, có cường giả đánh nhau Dương Thành.
Trong đó nghi có hai vị thiên kiêu là Phương Bình và Vương Kim Dương cũng tham gia chiến đấu, nhưng tình thế hình như không được tốt cho lắm. Bạch Cẩm Sơn nhìn thấy hai người bọn họ vừa mới lóe lên liền biến mất, toàn thân cả hai đều bị thương nghiêm trọng.
Căn cứ quân sự cách nơi đó gần nhất là căn cứ quân sự Thụy An.
Lúc này, căn cứ bên đó đã thông qua vệ tinh để định vị mấy người này, nhưng đến cấp độ của của nhóm Phương Bình, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, rất khó nhanh chóng định vị được đối phương.
Cho dù có định vị được, căn cứ cũng tạm thời cũng không thể dùng đến các biện pháp khoa học kỹ thuật để can thiệp.
Những người này, lúc này vẫn đang ở khu dân cư, huống chi trong đó còn có Phương Bình với Vương Kim Dương.
Đột phá đến cấp năm cấp sáu, cách tốt nhất chính nhờ cường giả tới đánh đuổi đối phương, dùng đến khoa học kỹ thuật, chỉ có thể rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương.
Bên ngoài tiểu khu, lúc Phương Bình ngự không chạy về phía ngoại ô, Bạch Cẩm Sơn cũng nhanh chóng dẫn người vào trấn an mọi người.
Nhìn thấy mấy luồng ánh sáng đi xa, Bạch Cẩm Sơn đầy lo lắng, hy vọng Phương Bình bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng hy vọng Phương Bình có thể dẫn kẻ địch rời khỏi khu dân cư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận