Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2297: Có Thanh Niên Dễ Nóng Lắm (2)

Dưới cái nhìn của địa quật, dù dưới trướng hai vương có Chân Vương, thì chỉ sau khi Vương Chiến Chi Địa bị phá, bọn họ mới cần phải ra tay. Đối thủ của bọn họ cũng là những cường giả Chân Vương bên ngoài. Ở đây đồng quy vu tận với một đám võ giả dưới chân Vương, đáng hay không? Kỳ Huyễn Vũ trầm giọng nói: "Không thể không phòng! Nếu trong số các cường giả dưới trướng hai vương có người sắp chết, chưa chắc sẽ không làm như vậy, lão phu vẫn còn đang phán đoán thực lực của thủ hạ dưới trướng hai vương, tình huống như thế rất có thể sẽ xảy ra!"
"Vâng!"
Mọi người đồng thanh trả lời, Kỳ Huyễn Vũ cũng không nói nhiều, bắt đầu chữa thương dưới sự bảo vệ của mọi người. Mọi người cũng không vội, cũng không giục. Nếu sức chiến đấu của Kỳ Huyễn Vũ không thể khôi phục đỉnh phong, bọn họ cũng gấp. Địch Hạo, Phường Bình, Khổng Lệnh Viên... rất nhiều cường giả, đều cần Kỳ Huyễn Vũ đối phó. Nếu Kỳ Huyễn Vũ không bị Phương Bình gây thương tích, dẫn đến không thể phát huy sức chiến đấu, cũng không đến nỗi khiến Thần Lục tổn thất nặng nề như vậy, bị giết nhiều người như vậy. Vương Chiến Chi Địa, hiện tại yên tĩnh vô cùng.
Ngoài Vương Chiến Chi Địa, tĩnh lặng như đêm trước cơn bão. Trương Đào rất yên tĩnh chờ đợi, nhưng thường thường sẽ liếc mắt nhìn đường nối. Võ giả cấp tám còn chưa đi ra, không biết người của núi Vương Ốc đang làm gì. Nhưng người còn chưa có chết! Tên của bọn họ vẫn còn ở trên bia đá. Trong đám người, Vương Hàm Nguyệt rất nóng ruột. Ngay vào lúc đó, Trương Đào nhìn về phía hư không, trong chớp mắt, hư không phá nát, Long Biên Thiên Đế tóc trắng như tuyết đạp không đi ra, nhìn về phía Vương Hàm Nguyệt, chậm rãi nói: "Nhược Băng đâu?"
"Còn đang ở trong Chư Thần Mộ Địa, bị người của núi Vương Ốc mang đi rồi."
"Rác rưởi!"
Long Biên có chút căm tức, mắng một tiếng, sau đó không nói hai lời, đánh một quyền vào hư không! Răng rắc! Hư không phá nát! Thanh Liên Đế Tôn xuất hiện tại chỗ cũ! Long Biên Thiên Đế cũng không nói nhiều, tiếp tục ra tay, trường kiếm trong tay trực tiếp chém phá trời đất, sát khí ngưng trọng! Sắc mặt Thanh Liên Đế Tôn biến ảo, không ngừng lui về phía sau khẽ quát: "Long Biến... Ngươi muốn làm cái gì?"
"Bắt ngươi! Nếu con gái của ta có chuyện, ta sẽ giết người, rồi giết tới núi Vương Ôc! Đừng tưởng là có lão yêu bà ở đó, bản đế sẽ sợ! Chuyện của ngàn năm trước, đừng tưởng bản để không dính líu tới thì không biết gì! Còn có, chân tướng của chiến tranh nam bắc năm đó thật sự là gì, bản đế cũng biết rất rõ! Chỉ là mọi người nhớ ân tình ngày xưa, không trở mặt mà thôi!"
Long Biên Thiên Đế vừa ra tay, vừa lạnh lùng nói: "Thanh Liên, người chỉ là một tỳ nữ mà cũng dám xưng đế! Còn dám đụng đến con gái của Long Biên ta! Bó tay chịu trói mau, nếu không bản đế sẽ không thu tay, trực tiếp chém giết ngươi!"
"Làm càn!"
Thanh Liên Đế Tôn gầm lên!
"Làm càn? Chủ của ngươi nói lời này thì được, ngươi... vẫn còn kém lắm! Chó cậy gần nhà! Trước khi chủ của người nổi điên, vẫn còn khá dễ nói chuyện, không ngờ tỳ nữ như người mà còn hung hăng hơn cả chủ nhân! Lúc bản để thành đế, chủ nhân của người đến chúc, cũng chưa từng nói một câu không xuôi tai!"
Tóc của Long Biên Thiên Đế càng lúc càng trắng! Ra tay cũng càng thêm ác liệt. Hư không bị đánh thành hư vô! Từng đạo từng đạo vết nứt màu đen tung hoành, Thanh Liên Đế Tôn không ngừng rút lui, không ngừng gầm lên. Long Biên Thiên Đế không quan tâm những chuyện đó, chém đứt tóc cô, lại nói: "Bảo người của người đi ra! Bằng không, hôm nay bản đế sẽ chém chết ngươi!"
"Khinh người quá đáng!"
Thanh Liên Đế Tôn gào thét, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Linh Tiểu cứu con gái ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, còn ra tay với bổn cung..."
"Bổn cung? Ngươi tính là thứ gì? Có tư cách xưng vương trước mặt bản để sao?"
Long Biên Thiên Đế không khách khí chút nào, khẽ quát: "Bản để biết rõ sự tình! Đã lấy thần khí của Phương Bình, vậy thì phải hoàn thành giao dịch: Tại sao đến bây giờ con gái của ta còn chưa xuất hiện? Hơn nữa hơi thở rất yếu ớt! Thanh Liên, ngươi chớ ép ta! Nhược Băng vừa khỏi bệnh, nếu lần này lại bạo phát vết thương cũ, bản đế cũng không còn sống được bao lâu nữa, dù không giết được toàn bộ núi Vương Ốc, cũng sẽ khiến các ngươi chịu không nổi!"
"Bảo người đi ra, ta biết người có thể làm được!"
"Ngươi đừng hòng, Linh Tiêu còn có nhiệm vụ.."
"Ha ha!"
Long Biên Thiên Đế cười nhạt: "Tìm thi thể? Tìm cái gì mà tìm! Chủ nhân của người điên rồi, ngươi cũng điện theo sao? Hai tên trong đó lừa các ngươi mà thôi, các ngươi còn tưởng là thật! Một lần lại một lần bị lừa, ngu xuẩn!".
Sắc mặt Thanh Liên Đế Tôn biến hóa khôn chừng, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Có người tận mắt nhìn thấy! Hắn không chết, còn sống!"
"Còn sống?"
Long Biên Thiên Đế lại chém ra một kiếm vào tay nàng, lạnh lùng nói: "Sống con khỉ! Đã sớm chết khi Thiên Giới hủy diệt rồi! Hắn là thân phận gì? Hắn không chết, còn có thể đợi đến tận bây giờ không ra tay sao? Năm đó Mạc Vấn Kiếm xuống núi, lợi dụng núi Vương Ốc, bây giờ các ngươi vẫn còn tin lời hắn, thật sự quá ngu xuẩn!"
Vị Đế Tôn cổ xưa này biết rất nhiều thứ. Một bên, Trương Đào xem kịch hay, cười ha hả nói: "Có liên quan đến Mạc Vấn Kiếm sao?"
Long Biên Thiên Đế cũng không giấu, hừ lạnh nói: "Mạc Vấn Kiếm thật sự có năng lực giết nhiều Đế Tôn như vậy sao? Là có người âm thầm giúp hắn! Ai làm, Thanh Liên biết rõ hơn ta nhiều! Mạc Vấn Kiếm cũng là kẻ vô sỉ, hắn là chuyển thể của người kia thật sao? Đích truyền? Môn đồ? Trong mắt ta, chỉ là hy vọng đơn phương của các người mà thôi!"
Thanh Liên Đế Tôn không nói lời nào! Trương Đào lại cười nói: "Hình như ta nghe hiểu nè, chủ nhân của núi Vương Ốc là nữ! Người đàn ông của cô ta đã chết khi Thiên Giới hủy diệt, sau đó có người mượn thân phận của người này, làm không ít chuyện!"
"Cũng không sai!"
Long Biên Thiên Đế xì cười một tiếng. Thanh Liên lại cả giận nói: "Long Biên, người dám nói hưu nói vượn!"
"Lão phu nói hưu nói vượn?"
Long Biến Thiên Để hừ lạnh nói: "Lão phu chỉ nói sự thật! Ở trận chiến với thần triều Địa Hoàng, có người lợi dụng chủ nhân của ngươi! Ở trận chiến Chư Thần Mộ Địa, vẫn tiếp tục lợi dụng cô ta, ngàn năm trước Mạc Vấn Kiếm xuất hiện, cô ta lại bị lợi dụng! Ba lần... Ba lần đầu chỉ là hy vọng đơn phương, tình nguyện bị lừa, tự cho là vô địch thiên hạ, không ai có thể làm gì các ngươi sao? Còn thật sự cho rằng bây giờ vẫn là thời đại Thiên Giới, còn cô ta vẫn là..."
"Đủ rồi!"
Thanh Liên bạo phát, đánh ra một mảnh hư vô, máu trên tay nhỏ xuống, quát lạnh: "Ngươi muốn bức sự tôn ra tay?"
Long Biên Thiên Đế hơi thay đổi sắc mặt, sau đó cười lạnh nói: "Con gái của ta không xuất hiện nữa, cô ta ra tay thì sao? Không cần cô ta ra tay, lão phu sẽ giết tới núi Vương Ốc, chính miệng nói cho cô ta biết, người kia đã sớm chết, chết không có chỗ chồn! Các ngươi không dám nói, không dám để cô ta nhìn rõ hiện thực, thì để ta nói! Còn có, Mạc Vấn Kiếm chính là trai bao mà cô ta nuôi, lão phu cũng không sợ nói ra, để cô ta tỉnh táo lại, để cho cô ta biết, thiên hạ này, không phải ai cũng nể mặt cô ta đâu!"
"Được rồi!"
Ngay vào lúc đó, một cái bóng hiện ra, Công Vũ Tử lạnh lùng nghiêm nghị khẽ quát: "Long Biên, lão phu kính người là tiền bối, trước đây thì thôi, bây giờ nói những thứ này, không cảm thấy quá đáng lắm sao?"
Long Biên Thiên Đế cười nhạt nói: "Quá đáng? Ngàn năm trước, có phải Mạc Vấn Kiếm đến núi Vương Ốc bán mình không? Nếu không phải là vậy, hắn lấy sức mạnh ở đầu ra để đánh Đế Tôn! Thật sự cho rằng lão phu không biết sao?"
Ông vừa nói xong, Trương Đào đã vô cùng hứng thú cười nói: "Còn có chuyện này sao? Long Biên Đế Tôn, thật hay giả vậy?"
"Thật!"
Long Biên Thiên Đế vừa định nói thêm, một giây sau, Trấn Thiên Vương cũng xuất hiện. Trấn Thiên Vương cười nhạt nói: "Chuyện vô căn cứ, tuổi người cũng không nhỏ, đừng nói bậy! Mạc Vấn Kiếm nhận sư nương thôi, đáng tiếc không phải là sư nương nhà Công Vũ Tử..."
Sắc mặt Công Vũ Tử tái xanh! Trấn Thiên Vương lại cười nói: "Nói đi nói lại, đến núi Vương Ốc gào vài câu, sư phụ của Mạc Vấn Kiếm là Công Vũ Tử, sư nương là cô ta, Công Vũ Tử và cô ta có quan hệ mờ ám... Khà khà, sẽ có trò hay đó! Người phụ nữ kia bây giờ có hơi điên, nói không chừng sẽ thật sự giết ra, tìm Công Vũ Tử liều mạng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận