Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1393

Ngô Khuê Sơn cũng không quá để ý chuyện Trương Đào khen Phương Bình, ông nhìn Phương Bình, lại nghiêng đầu nhìn vợ mình. Sau một khắc, hành động của Ngô Khuê Sơn lại nằm ngoài dự liệu của Phương Bình.
Ngô Khuê Sơn nghiêm túc vô cùng, nghiêm mặt nói: "Ngô Khuê Sơn, hiệu trưởng Ma Đô Võ Đại, thay cho các thầy trò Ma Võ, thay cho những người đã khuất, cảm ơn Phương Tông sư!"
Dứt lời, Ngô Khuê Sơn cúi đầu!
Phương Bình vội vàng né đi, mới định nói chuyện, Ngô Khuê Sơn lại lần nữa lớn tiếng nói: "Vợ chồng Ngô Khuê Sơn, Lữ Phượng Nhu, tạ Phương Tông sư giúp vợ chồng ta báo thù rửa hận!"
Nói xong, lại cúi đầu lần nữa.
Không chỉ có hắn, Lữ Phượng Nhu cũng cúi đầu.
Phương Bình vội vã né tránh, thấy Ngô Khuê Sơn còn muốn nói, hắn khó khăn nói: "Hiệu trưởng, đừng cúi đầu lần thứ ba…”
Lão Ngô làm gì vậy!
Gì mà trang nghiêm chính thức như thế, hắn cũng phải đỏ mặt đó! Xấu hổ lắm luôn!
Bọn họ là thầy cô của mình, để bọn họ cúi đầu với mình, còn gọi "Phương Tông sư", xấu hổ chết đi được.
Bên này còn chưa kết thúc, trong thành, các thầy trò liếc nhìn nhau, rất nhanh, có người hét cao nói: "Đa tạ Phương hiệu trưởng, vì Ma Võ báo thù rửa hận!"
"Hành lễ!"
Mấy ngàn người dồn dập hành lễ võ đạo, Phương Bình lần này không thể tránh được, vội vàng nói: "Mọi người đừng như vậy, ta chỉ làm chuyện nên làm thôi."
Trương Đào thấy hắn luống cuống, khẽ cười nói: "Cảm giác thế nào?"
Phương Bình cười khổ, cũng không biết nên nói gì.
Trương Đào lại nói: "Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, gánh nặng trên người cũng càng nặng. Thằng nhóc ngươi xem như tự treo cổ chính mình, cũng không có ai ép ngươi."
Nói xong, ông cười nói: "Đi thôi, đi phủ thành chủ ngồi một chút, ta sắp phải rời khỏi nơi đây, trước khi đi phải kiểm kê mỏ quặng rõ ràng, tránh khi ta vừa đi, ngươi gọi người đến khai thác thì nơi này chỉ còn cái vỏ ngoài.”
Mọi người bật cười, Phương Bình lại mặt không biến sắc, ta là loại người như vậy sao?
Không! Ta chắc chắn sẽ không đào sạch mỏ quặng, cũng phải chừa chút cho người ta, lão Trương thế mà không tin hắn. Nghĩ thì nghĩ, Phương Bình cũng không nói nhiều, đi cùng Lão Trương đến phủ thành chủ. Giờ khắc này, nơi này có tuyệt đỉnh tọa trấn, cũng không cần lo lắng sẽ gặp sự cố.
Nhưng không biết Hòe Vương đã đi chưa?
Giảo còn sống không?

Phủ thành chủ.
Giờ khắc này, phủ thành chủ đồ sộ khi xưa chỉ còn cái xác tàn tạ, mặt đất tràn đầy chân tay bị cụt. Mọi người đều hờ hững, không ai thèm quan tâm. Phủ thành chủ cao hơn những kiến trúc khác rất nhiều, ở đây, có thể đứng từ trên cao nhìn xuống, quan sát toàn bộ phủ.
Đám người Phương Bình vừa đến, Tần Phượng Thanh đã xách một cái đầu người đi ra, chân như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch nói: "Đây là ta giết! Phương Bình, ta tiêu diệt 15 tên cấp sáu rồi!"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Không phải mới 7 tên thôi sao?"
Tần Phượng Thanh vội vàng nói: "Ngươi không có ở đây, ta lại tiêu diệt thêm mấy tên, đây là tên thứ 15... Ngươi không tin thì ta cho ngươi xem đầu nè, ta giấu đầu người ở... giấu ở..."
Phương Bình khẽ cười nói: "Giấu ở phía sau vương tọa? Tiện giấu những thứ khác luôn? Tần Phượng Thanh, tư tàng chiến lợi phẩm là tội lớn. Đây không phải chinh chiến cá nhân, mà là toàn bộ Ma Võ, ngươi nói, phải làm sao bây giờ?"
Tần Phượng Thanh méo mặt, lập tức nói: "Không phải tư tàng, ta chỉ thu thập thôi, để thống nhất nộp lên trên!”
Tần Phượng Thanh nói thế cũng không có gì sai. Phương Bình xì cười một tiếng, cũng không nói nhiều, bị phát hiện rồi thì đàng hoàng nộp lên đi. Tần Phượng Thanh đau khổ vô cùng, đậu xanh, sao đám người này lại đến phủ thành chủ chứ!
Mọi người không để ý đến hắn nữa, Trương Đào nhìn quanh một vòng, không vội nói chuyện khác, mà nhìn Lý Hàn Tùng, lại nhìn đám người Vương Kim Dương, một lát sau mới nói: "Không được để lộ thần binh, đám nhóc các ngươi... cũng không biết có nên gọi là một đám lão già không, thôi, vẫn gọi là đám nhóc vậy.
Các ngươi ra ngoài dự liệu của ta, nhưng chuyện của các ngươi, không được tiết lộ ra ngoài. Trước đây Thành Trấn Tinh mời các ngươi, các ngươi có thể đi một chuyến, đương nhiên chưa chắc có lợi ích gì. Mấy người các ngươi... không giống với những võ giả phục sinh khác."
Nói xong, Trương Đào bỗng nhiên vung một quyền về phía Lý Hàn Tùng.
Chiến giáp của Lý Hàn Tùng trong chớp mắt hiện lên!
Sau một khắc, Lý Hàn Tùng bay ngược mấy trăm mét, tiếp đó, một bàn tay khổng lồ như chống trời hạ xuống, trông như Như Lai Phật Tổ bắt khỉ con vậy, trực tiếp nắm Lý Hàn Tùng trong tay. Nắm một lát, bàn tay hư vô mới tản ra.
Chiến giáp của Lý Hàn Tùng biến mất, hắn vừa mờ mịt vừa phiền muộn, đang yên đang lành ngài đánh ta làm gì?
"Thần khải..." Trương Đào lẩm bẩm một tiếng, hồi lâu sau mới nói: "Thần khải và lực lượng sinh mệnh của ngươi tương giao, phương pháp luyện binh của cổ võ giả cao minh hơn ta tưởng tượng. Hơn nữa phải nhớ, thần binh của các ngươi rất mạnh, thế nhưng cũng có khiếm khuyết rất lớn. Nếu thần binh bị hủy, các ngươi sẽ bị trọng thương.
Dùng lực lượng sinh mệnh luyện binh..."
Nói xong, Trương Đào hơi nhíu mày, nhìn về phía Diêu Thành Quân, lẩm bẩm nói: "Không đúng, ngươi dùng lực lượng tinh thần luyện binh..."
Dứt lời, nhìn về phía Vương Kim Dương, "Ngươi dùng lực lượng khí huyết..."
"Không cùng một loại phương pháp luyện binh!" Trương Đào thật sự có chút bất ngờ, ông còn tưởng bọn họ dùng chung một phương pháp luyện binh.
"Cổ võ giả... phương pháp luyện binh của cổ võ giả là tùy theo từng người sao? Cũng không giống phương pháp thống nhất như hiện tại…”
Trương Đào nói một hồi, Phương Bình mới tò mò nói: "Bộ trưởng, ngài biết thân phận kiếp trước của chúng ta sao?”
"Biết."
Lời của Trương Đào khiến bọn họ rất kích động và bất ngờ.
Trương Đào biết!
Đương nhiên là không bao gồm Phương Bình, Phương Bình run lên trong lòng, không thể nào? Bên này còn chưa nghĩ xong, Trương Đào đã cười như không cười nói: "Ngươi không phải Thiên Đế sao? Lý Hàn Tùng không phải là đại tướng dưới trướng ngươi sao?"
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm! Đậu xanh!
Ngươi nghe trộm lúc nào thế hả? Thế mà ngươi cũng biết!
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm, Lý Hàn Tùng lại kích động nói: "Hắn... Hắn thực sự là Thiên Đế?"
Trương Đào liếc hắn một cái, thằng ngu này chui từ đâu ra đấy? Không nghe ra ta là đang nhạo báng hắn sao?
Không thèm để ý đến hắn, Trương Đào không trả lời, Lý Hàn Tùng lại hưng phấn vô cùng, đám người Vương Kim Dương thì chỉ biết câm nín. Ngươi... thật sự hiểu ý của lão Trương ư? Rõ ràng ông ấy đang đùa Phương Bình, ngươi hưng phấn cái gì!
Bọn họ đều cảm thấy bất lực, lão Trương cũng thế, đang yên đang lành nói đùa làm gì, lần này e là Đầu Sắt hoàn toàn tin chuyện này rồi. Thôi, dù sao thì hắn cũng đã sớm tin rồi.
Phương Bình cười khan một tiếng, trong lòng oán thầm, tên cuồng nghe trộm!
Lão Trương thật vô liêm sỉ! Cũng quá rảnh!
Phương Bình cũng không biết ông nghe trộm khi nào. Gặp phải loại người này, thật sự hết cách, tuyệt đỉnh đi nghe trộm... ngăn cũng không ngăn nổi.
Trương Đào cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ đơn giản muốn nhắc nhở bọn họ. Còn về thần binh của bọn họ thì, đối với Trương Đào mà nói cũng không tính là gì, có thể so với thần binh cấp chín mà thôi, hắn chỉ tò mò phương pháp luyện binh của những thần binh đó.
Nói xong cái này, Trương Đào dò hỏi: "Tổn thất thế nào?"
Một bên, Lưu Phá Lỗ trầm giọng nói: "6 đạo sư cấp sáu chết trận, 22 đạo sư cấp năm chết trận, 97 đạo sư cấp bốn chết trận…”
Phương Bình tức khắc cau mày, 125 vị đạo sư chết trận!
Kết quả này, tuy lúc trước đã có dự liệu, nhưng đến khi thật sự chết nhiều người như vậy, mọi người vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Lưu Phá Lỗ lại nói: "Về phía học viên thì, 31 học viên cấp bốn, 69 học viên cấp ba, 22 học viên cấp hai hy sinh."
Học viên cấp hai hy sinh ít nhất, bởi vì bọn họ hầu như đều phụ trách công tác hậu cần, cấp cứu thương binh. Không có quá nhiều cấp hai thật sự xuất chiến.
125 đạo sư hy sinh, 122 học viên chết trận.
247 người chết trận, đổi lấy một toà vương thành hủy diệt, đáng giá sao? Dù là ai, đều sẽ nói đáng!
Nhưng nhìn sinh mệnh mấy ngày trước còn tươi sáng, bây giờ lại chết ở dị vực tha hương, vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận