Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2091: Nguyện Thịnh Thế Này Kéo Dài Thêm Chút Nữa

Phương Bình tiếp tục dùng ngọn lửa tinh thần đốt cháy tinh thần thể của võ giả trung niên, hắn đột nhiên nhìn về phía Thương Miêu, cười híp mắt nói: "Không hỏi những khác, chỉ hỏi một chuyện, ngươi có từng cảm thụ được hơi thở của Đại Giáo Hoàng trên người ta không? Dù chỉ một chút!"
Thương Miêu meo một tiếng, cúi đầu, ăn ăn ăn!
Phương Bình thấy thế cười nói: "Mèo sợ chết! Lẽ nào hắn có có thể giết ngươi? Có thể, đúng không?”
Thương Miêu không nói.
Phương Bình lại lần nữa cười nói: "Không sao cả! Người thân với ta đại khái đều ở đây! Dù có là người quen, cũng không phải quá thân, giết thì giết, lần sau gặp lại, tìm cơ hội chơi chết hắn!"
"Meo!"
"Đừng giả bộ không nghe thấy! Thương Miêu mà cũng có lúc sợ? Chẳng trách ngươi sống lâu, cái gì không nên nói đều quên sạch, nếu là ta, ta cũng thích loại mèo như ngươi, thuần túy, khôn khéo, ai nói ngươi ngốc mới là ngớ ngẩn, đúng không?"
"Meo... Ta chỉ là một con mèo mà thôi!" Thương Miêu oan ức, ta không biết, đừng hỏi ta, ta quên, già rồi đầu óc lú lẫn.

Ngày 28 tháng 1, Phương Bình dẫn dắt Thiên Bộ, tiêu diệt tổng bộ tà giáo!
Cùng ngày, Vô Cực Đàm Thệ Thiên có ba vị cấp chín xin vào, đều là nữ, xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng lại gặp một đám người không hiểu phong tình.
Điền Mục vừa gặp đã nói có thể một đánh ba, đánh cho ba người bật ngửa, khiến bọn họ tức giận đến phát run, nhan sắc điêu tàn, dù bình thường Phương Bình cảm thấy những lão yêu tinh dù đã bị đánh nhan sắc điêu tàn này trông cũng rất đẹp, nhưng cũng không khuyên can Điền Mục.
Cứ việc mắng, những cấp chín này chỉ là cấp chín, cũng không phải đại tông sư.
Sau khi ba người này đến, Thiên Bộ đã có tới 12 cường giả có lực chiến cấp chín!
Đều là thực lực bản nguyên! Võ giả cấp chín đến từ thiên ngoại thiên không có ai là cấp chín yếu cả. Cũng đúng, nếu quá yếu, năm đó cũng không cần cứu làm gì.
...
Ngày 29 tháng 1, Phương Bình lại lần nữa điều động nhân thủ. Hắn không vội kiểm kê chiến lợi phẩm, hắn cũng không có thời gian đi thẩm vấn võ giả trung niên kia mà tiếp tục nhốt đối phương vào trong hoàng kim ốc, mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Lần này, Phương Bình đến một thiên ngoại thiên khác. Thiên này gọi là Quan Minh Đoan Tĩnh Thiên. Đây là một trong số những thiên ngoại thiên mà Từ Bính biết.
Bên trong Đông Ngô, ở một vách núi vô danh, Từ Bính thăm dò xung quanh, một lát sau mở miệng nói: "Chắc Quan Minh Đoan Tĩnh Thiên ở đây! Quan Minh Thiên Đế rất mạnh, nhưng tính tình kiêu căng…”
Ông vừa nói xong, một bên, một vị cường giả dưới trướng Ô Ma Nữ Đế đã hừ lạnh nói: "Năm xưa Quan Minh Thiên Đế và Huyền Minh Thiên Đế từng có tranh chấp, nghe nói hai vị Đại Đế từng có xung đột ở Thiên giới, Từ Bính, ngươi đúng là biết tìm!"
Tìm ai không tìm, tìm đúng vị trí của Quan Minh Thiên Đế.
Từ Bính không quan tâm tới bà. Phương Bình cũng không thèm quan tâm!
"Mặc kệ có xung đột hay không, nếu muốn nhập thế, thì phải nghe Thiên Bộ!"
Phương Bình cực kỳ hung hăng, quát to nói: "Quan Minh Thiên Đế! Nếu đã muốn nhập thế, thì phải tuân theo pháp lệnh Hoa Quốc, để cường giả bản nguyên gia nhập Thiên Bộ, đây là lệnh của Nhân Hoàng! Nếu không tuân theo, ta san bằng nơi này!"
Phương Bình tỏ vẻ ngông cuồng vô cùng, không xem ai ra gì. Một bên, ánh mắt của đám cường giả đến từ thiên ngoại thiên đều khẽ nhúc nhích.
Trời muốn ta vong, trước hết khiến ta cuồng!
Bây giờ, Nhân Hoàng, Phương Bình, những võ giả nhân gian này, tự nhận vô địch, chinh phạt chư thiên, cường thế vô cùng. Nhưng làm gì có vị đại đế nào can tâm chịu trận chứ?
Dù bây giờ không ra tay, chắc chắn sau này bọn họ cũng sẽ tìm cách trả thù!
Đến khi đó, e là võ giả nhân gian sẽ bị tàn sát. Đừng thấy các thiên đều bắt đầu thỏa hiệp mà lầm, đấy chỉ là thuận thế mà làm, để chuẩn bị cho việc xuống núi mà thôi. Với lại, vết thương của bọn họ còn chưa khỏi hắn, nên mới nhịn, nên mới chịu đựng.
"Đám người này sớm muộn gì cũng phải chết!” Các cấp chín đến từ thiên ngoại thiên đều nghĩ như vậy.
Mục Nhan lẩn trốn trong bóng tối, im lặng cười nhạo. Ngụy Hoàng tự nhận vô địch thiên hạ, ngay cả đệ tử môn nhân của hắn cũng ngông cuồng như thế, bây giờ đắc tội nhiều Đại Đế như vậy thì cũng tốt, một ngày nào đó, đến lúc trả thù, gặp ai thì giết kẻ đó, ai cũng không trốn được!

Tuy Phương Bình đang ở trên không hò hét, nhưng hắn vẫn quan sát xung quanh. Hắn thấy ánh mắt của bọn họ, cười nhạt trong lòng. Sau này trả thù lại sao? Vậy thì cứ chờ xem!
Sau này các ngươi thành thật chút thì tốt, không thành thật, ta đánh chết từng người một!
Phương Bình cũng không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, tiếp tục quát lên: "Lệnh của Nhân Hoàng, Quan Minh Thiên Đế có đồng ý nhận lệnh hay không?"
Trong hư không, có người đạm mạc nói: "Nhân Hoàng? Thế gian này đã không còn Hoàng, từ đâu tới Nhân Hoàng!"
Phương Bình lạnh lùng nói: "Trong lòng có hoàng, vậy thì có Nhân Hoàng! Người người đồng lòng, Nhân Hoàng chính là vô địch! Nếu Quan Minh Thiên không phục, cứ việc thử một lần! Xem Hoa Quốc có thể dẹp yên Quan Minh Thiên, có thể lập tức chém giết Thiên Đế ngay tại chỗ hay không!"
"Làm càn!" Một bóng người đột ngột xuất hiện.
Người đến đội Phượng Sí Đâu Mâu Khôi, chân đạp mây vàng, cầm một cây trường thương vàng óng, vô cùng giận dữ, hắn trợn lên nhìn Phương Bình, quát lên: "Thật là to gan!"
Người này vừa xuất hiện, dù đám người Từ Bính không phải cùng phe với đối phương cũng dồn dập cúi đầu, mở miệng nói: "Bái kiến Hoằng Cơ đế tử!"
Bọn họ còn đang bận bắt chuyện, Phương Bình đã ra tay!
Đế tử!
Người này một là hậu nhân của Quan Minh, hai là truyền môn nhân, đám người Từ Bính không sánh bằng đối phương. Loại người này, ngạo khí ngút trời, Phương Bình quá hiểu tính cách của bọn họ. Ngay cả Từ Bính cũng đã xem thường nhân loại, nói chi là “Đế Tử” như hắn.
Phải đánh!
Đánh chết cũng không sao, bây giờ hắn chỉ phụ trách võ giả dưới tuyệt đỉnh, sẽ có người khác lo tuyệt đỉnh thay hắn. Hoằng Cơ đế tử cũng chỉ là cường giả cấp chín bản nguyên, Phương Bình cũng không sợ hắn!
"Can đảm lắm!" Hoằng Cơ quát chói tai một tiếng, võ giả nhân gian thật sự gan to bằng trời, dám chủ động ra tay với hắn.
"Lắm lời, con rùa nhỏ như ngươi, ông đây còn không thèm đánh, ra tay là nể mặt ngươi lắm rồi!"
Cơ thể Phương Bình đột nhiên phồng to, kim thân phát sáng, hắn cũng không thèm cầm đại đao, mà là trực tiếp ném hoàng kim ốc ra!
Hư không trực tiếp bị đập sụp xuống, xuất hiện vết nứt.
Hoằng Cơ hơi thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không sợ hãi! Hắn đã bước vào bản nguyên, còn là truyền nhân của Đại Đế, sao lại phải sợ cường giả kim thân.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Phương Bình vừa ra tay, Hoằng Cơ đã di chuyển, trong chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Phương Bình, trường thương đâm thẳng vào huyệt bách hội của hắn!
Não hạch ở ngay đây!
Đừng thấy não hạch là vật tụ hiện của cổng tam tiêu mà lầm, trên thực tế, huyệt bách hội gắn liền với não hạch, đó là cũng là nhược điểm của võ giả.
Vù!
Trường thương mang theo rung động, đâm thẳng xuống huyệt bách hội của Phương Bình. Phương Bình cũng rất nhanh, vung hoàng kim ốc, đập lên trên!
Ầm!
Tiếng vang kịch liệt truyền ra, Phương Bình rút lui vài bước, trường thương của Hoằng Cơ lệch sang một bên, mũi thương hơi rung động, hừ lạnh nói: "Đúng là có mấy phần bản lĩnh! Chẳng trách lớn lối như vậy! Nhưng vật chất bất diệt cũng chỉ là ngoại vật, chỉ đến thế mà thôi!"
Phương Bình cười nhạo: "Ngoại vật? Vật chất bất diệt không phải là võ giả tu ra sao? Ông đây mới 21 tuổi, ngươi bao tuổi rồi? Rác rưởi chính là rác rưởi, sống lâu có ích lợi gì! Lão cổ hủ mấy ngàn tuổi, tu luyện tới mức này, chết cho rồi, sống làm gì để phải mất mặt xấu hổ!"
"Muốn chết!" Hoằng Cơ giận tím mặt, cầm trường thương nhanh chóng lao tới.
Một người cầm trường thương, một người cầm hoàng kim ốc, kịch liệt giao chiến trên không trung.
Núi đồi xung quanh bắt đầu đổ nát. Điền Mục và mấy vị cấp chín khác cũng không ra tay, dồn dập bảo vệ khu vực xung quanh, đề phòng dư âm lan ra, nơi này tuy rằng hoang tàn vắng vẻ, nhưng cũng chưa chắc sẽ không có người đến.

"Người này thực lực thế nào?" Mọi người vừa quan chiến, vừa nghị luận.
Bắc Cung Vân hỏi một câu, Điền Mục cười ha hả nói: "Có lẽ là bản nguyên chặng bảy, nhưng có lẽ đúng như Phương Bình nói, những lão cổ hủ này mới vừa thức tỉnh, còn không quen chiến đấu kịch liệt, thực lực giảm xuống một bậc, chắc tầm khoảng bản nguyên chặng sáu. Còn Phương Bình... Phương Bình lần này thay đổi không nhỏ, ta cảm thấy thực lực của hắn tầm bản nguyên chặng năm đến chặng sáu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận