Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2201: Chuyện Cũ Thành Trấn Tinh (2)

Trương Đào nghe vậy cười nói: “Hóa ra là người của núi Tử Vi, đã như vậy, Trịnh tiền bối năm đó vì sao không ra khỏi núi Tử Vi?”
“Không ra được!”
Trịnh gia lão tổ than thở: "Những nơi khác, như 8 Giới Vực lớn như thế nào thì ta không rõ. Nhưng núi Tử Vi năm đó bị người phong tỏa, cố ý không cho bọn ta ra ngoài, nên bọn ta không ra được.
Trận pháp ở núi Tử Vi đã hỏng, ta ở núi Tử Vi chỉ có thể ngủ say, hoặc là chết già.
Mãi đến tận mấy trăm năm trước, núi Tử Vi bị Cấm Kỵ Hải xâm thực, Cấm Kỵ Hải dường như đã ăn mòn phong cấm bên ngoài, nhưng khi đó, lão phu cũng đã đến tuổi già, sắp hết thọ.
Lúc này, Trấn Thiên Vương xuất hiện.
Hắn nói những cường giả tham gia Vương Chiến Chi Địa đều đã tử vong gần hết, bây giờ Địa Giới quá mạnh, dư nghiệt của Địa Hoàng sẽ không bỏ qua cho tàn binh bại tương như chúng ta. Nếu muốn sống tiếp thì đi cùng hắn, tìm cách sinh tồn…"
Nghe Trịnh gia lão tổ nói đến đây, Chiến Vương chửi mát: "Lão già ngươi thật sự giấu rất sâu, chưa từng nghe nói đến những chuyện này."
Trịnh gia lão tổ khẽ cười nói: "Có gì hay mà nói. Trận chiến năm đó thua không cam lòng, thua trong uất ức, chẳng muốn nói ra. Những người như chúng ta cũng chỉ là quân cờ mà thôi, bị người khác tính kế.
Còn ngươi… Tưởng Thiên Minh, có một số chuyện lão phu chẳng muốn tính toán. Năm xưa ngươi xem bói cho lão phu, nói lão phu nhất định có thể thành Đế, lấy của lão phu 30 quả năng lượng cấp chín… Hiện tại… ta chẳng muốn tính toán, nếu không thì đã sớm tìm ngươi tính sổ rồi."
Chiến Vương hừ nói: “Bớt nói xấu ta!”
Nói đến đây, trong nhóm người, Khương gia lão tổ bỗng lạnh nhạt nói: “Không ai nói xấu ngươi! Tưởng Thiên Minh ngươi năm xưa tự xưng là thầy bói tính được cả thiên hạ, lừa phỉnh bọn ta, nói ngươi được Thương Miêu chỉ điểm, nhặt lợi tránh hại, tính toán cực chuẩn!
Đêm trước ngày ở Vương Chiến Chi Địa, ta từng tìm đến ngươi, hỏi con đường tương lai, ngươi nói tương lai của ta yên bình ổn định, cấp Đế không thành vấn đề…”
Nghe thế, Trịnh gia lão tổ buồn cười, hỏi: “Hắn cũng nói với ngươi như vậy hả?”
Khương gia lão tổ lạnh lùng nói: “Đương nhiên không phải, hắn nói tương lai của ta sẽ không gặp đại nạn, nhưng có khó khăn ngáng đường, muốn hoá giải thì phải cho hắn một thanh thần binh tuyệt đỉnh mới được…”
Sắc mặt Chiến Vương đen thui, rầu rĩ nói: “Đừng lạc đề! Ngươi là người ở đâu?”
Khương gia lão tổ còn chưa nói thì đã bị Trịnh gia lão tổ cười cướp lời: “Hắn không phải là người của phe phái nào cả. Nếu ta nhớ không lầm, lão Khương năm xưa là một vương hầu cuối thời nhà Chu, đúng chứ?”
Khương gia lão tổ khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, cuối thời nhà Chu, các vương hầu chinh chiến không ngớt, ai cũng muốn trở thành Nhân Hoàng, ta thì không có hứng thú, sau khi đất nước diệt vong, ta không màng thế sự, đi xuống địa giới.
Mà cũng xui, vừa xuống địa giới thì chiến tranh nổ ra, Nam - Bắc phân tranh.
Lúc đó ta vừa xuống địa giới, đúng lúc nghe nói đến tên tuổi của Thiên Minh Thần Toán, thế là ta đến núi Tử Cái, chuyện tiếp theo thì các ngươi cũng biết rồi…”
Hai người họ nói chuyện, sắc mặt Chiến Vương ngày càng đen. Nói năng nhảm nhí, ta chưa từng xem bói. Đâu ra có chuyện ta lừa người?
Khương gia lão tổ tiếp tục nói: “Năm đó ta nghĩ, người này là cao nhân ở núi Tử Cái. Sao có thể là hư danh lừa gạt? Thế là ta đưa quốc ấn Khương quốc cho hắn, đó cũng là thần binh tuyệt đỉnh của ta!
Ai ngờ đâu, sau đó nổ ra trận chiến toàn tam giới, kém chút nữa thì ta tiêu đời, cuối cùng được Trấn Thiên Vương giúp đỡ, thoát khỏi địa quật.”
Chiến Vương rầu rĩ: “Coi như các ngươi nói thật, cuối cùng các ngươi cũng đâu có chết. Ta biết ngay là có chuyện ẩn khuất. Ánh mắt mấy lão già các ngươi có gì đó sai sai, thường xuyên gây sự với ta, ta còn cho rằng các ngươi đố kị với ta, hoá ra là có chuyện như vậy.”
Hai người cười nhạt.
Khương gia lão tổ cười nói: “Chuyện xưa như sương khói, bọn ta lười tính toán với ngươi. Năm xưa ngươi cứ chạy theo gọi ca ca ơi, làm bọn ta phải suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định không thèm quan tâm tới ngươi. Tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, tính ra ta còn không già bằng ngươi, ngươi lại cứ gọi ca ca ơi ca ca à ngọt xớt, nên thôi ta đành bỏ qua.”
Trương Đào nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ.
Lão già không biết xấu hổ!
Khi thì nhận cha nuôi, khi thì nhận người làm anh, mặt ngươi dày bao nhiêu mét vậy?
Chiến Vương bình tĩnh nói: “Tuổi của ta bắt đầu tính từ 300 năm trước.”
Ta không thừa nhận mình già đâu! Ta còn trẻ!
Về chuyện nhận anh nhận cha thì đó đều là chuyện nhỏ, đó chẳng phải là vì ta không hiểu biết gì sao? Sau này hiểu chuyện ta có còn gọi không?
Khương gia lão tổ và Trịnh gia lão tổ khinh thường, cũng không nói nhiều.
Hai người này nói ra thân phận của mình, Chu gia lão tổ không ở, Mạnh gia lão tổ và Lưu gia lão tổ thì ở đây.
Thấy mọi người nhìn mình, Lưu gia lão tổ cười nói: “Đừng nhìn ta, thân phận của ta không phức tạp như các ngươi nghĩ. Ta sinh ra ở cuối thời Tống, lúc đó, sự kiện Mạc Vấn Kiếm đã qua, ta cũng không rõ chuyện năm đó.
Ta là một võ giả tông phái, thiên phú xem như không tệ, khi đó, đại khái là thời gian tu luyện gian nan nhất, ta tu luyện được đến cấp sáu, không thể tiến bộ, thế là ta đi hỏi mọi người phương pháp tu luyện. Sau đó gặp được Trấn Thiên Vương, có thể xem ta là một nửa đồ đệ của ông ấy, mà gọi là đồ đệ cũng được.
Trấn Thiên Vương sắp xếp một chỗ để ta tu luyện. Sau mấy trăm năm, miễn cưỡng đột phá đến tuyệt đỉnh, sau khi xuống núi thì bắt đầu tọa trấn Ngự Hải Sơn luôn…"
“Chó săn!”
Chiến Vương bỗng mắng một câu: "Hèn gì, lão già đó nói cái gì ngươi cũng nghe theo. Năm đó lúc mọi người xích mích tan rã, ngươi còn giả vờ giả vịt lừa ta, nói gì mà đã đến thì nên ở lại, không ngờ là người xướng người bè với lão già đó."
Lưu gia lão tổ cũng không thèm để ý, chỉ cười không nói.
Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Mạnh gia lão tổ, thấy bọn họ nhìn mình, Mạnh gia lão tổ ậm ừ một lát mới nói: "Ta là võ giả phục sinh."
“Hả?”
“Là võ giả phục sinh trong Vạn Nguyên Điện.”
Mạnh gia lão tổ khẽ nói: "Tính ra, có lẽ ta là người dưới trướng có Mạc Vấn Kiếm chăng? Có lẽ vậy! Năm đó, trong Vạn Nguyên Điện, ta tìm được sinh mệnh bản nguyên của mình, sau đó cứ thế tu luyện đến tuyệt đỉnh… Có một số việc, ta cũng không rõ lắm."
"Vậy lão quỷ nhà họ Chu thì sao?" Chiến Vương hỏi, nhìn Khương gia lão tổ nói: "Các ngươi sống lâu như vậy, ký ức hẳn là vẫn còn, các ngươi có biết hắn không?"
"Lão Chu…"
Khương gia lão tổ suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi hỏi hắn đi, nếu hắn không nói, bọn ta cũng khó nói."
“Có cái gì khó nói!”
Chiến Vương trầm giọng nói: "Nói rõ đi, hôm nay Tiểu Trương đang dò xét các ngươi đó, hợp tác thì là người mình, giấu giếm thì là địch! Lý lão quỷ và Tiêu lão quỷ cổ hủ rồi, họ không quan tâm có ai tính kế hay không, ta mặc kệ, thân phận lão Chu là thế nào?"
Mọi người thật ra cũng hiểu, nếu không cũng sẽ không đến mức im lặng nhiều năm không nói, bây giờ lại hỏi.
Trịnh gia lão tổ trầm ngâm chốc lát, nói: "Lão Chu… thân phận của hắn hơi phức tạp. Nói thế nào nhỉ… Hắn là Đại Giáo Hoàng tiền nhiệm."
“...”
Trương Đào hơi thay đổi sắc mặt.
Trịnh gia lão tổ lắc đầu nói: "Đừng nghĩ nhiều, hắn không có quan hệ gì với Đại Giáo Hoàng hiện tại của tà giáo. Hắn còn có một tên khác là Thần Nhất, trước đó chẳng phải các ngươi từng bắt được Thần Tam sao? Hắn và người đó có lẽ là cùng một thời kỳ.
Đương nhiên, hắn có lẽ cũng không quen người kia, những người này tuy cùng tổ chức, nhưng hai bên không quen biết nhau.
Trước khi xảy ra đại chiến ở Vương Chiến Chi Địa, lão Chu đã phản bội tà giáo, khi đó, hắn vừa đột phá tuyệt đỉnh, thống soái tà giáo ở Nhân Gian, xem như là Đại Giáo Hoàng.
Sau khi phản bội tà giáo, hắn bị truy sát nhiều năm. Hơn 2000 năm trước, lão Chu bị truy sát đến cùng đường mạt lộ, tự bạo kim thân, lưu lại lực lượng tinh thần, vẫn luôn bị phong ấn ở Ngự Hải Sơn.
Sau đó, Trấn Thiên Vương tìm được hắn, giúp hắn khôi phục kim thân, mới có lão Chu của hiện tại."
Trương Đào trầm giọng hỏi: “Ông ấy hiểu rõ tình huống của tà giáo sao?”
“Chuyện này... Không rõ lắm, đại khái cũng không khác gì Thần Tam đâu, cũng chỉ là một quân cờ đại diện thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận