Toàn Cầu Cao Võ

Chương 608: Ma vương trở về

Tần Phượng Thanh biết một chỗ có quăng mỏ năng lượng. Hơn nữa, Tần Phượng Thanh sống sót trở về, Phương Bình cảm giác mình cũng không thành vấn đề.
Tần Phượng Thanh xì cười một tiếng, cậu nghĩ anh ngốc chắc?
Anh sẽ nói cho chú em biết mỏ năng lượng ở đâu hả?
Phương Bình cũng không thèm để ý, vừa đi vừa nói: "Anh suy nghĩ cho kỹ, nếu anh chết rồi, không có em, không ai nhặt xác cho anh. Em đi, anh cũng an toàn hơn, tự nghĩ rõ ràng rồi quyết định, theo em thì trừ việc chạy trốn hơi mệt, anh có bị thương không?
Em nghe nói, lần trước anh đi với Vương Kim Dương, bị đánh như chó, bị thương vô số lần, nợ một đống tiền chữa thương…”
Tần Phượng Thanh đăm chiêu, nói nghe rất đạo lý, không phản bác nổi. Do dự mãi, Tần Phượng Thanh thấp giọng nói: "Muốn đi, ít nhất cũng phải cấp sáu."
Phương Bình hờ hững, bình tĩnh nói: "Vậy thì chờ một chút, đúng rồi, có xa không?"
"Cũng được, năm, sáu trăm dặm…" Sau đó Tần Phượng Thanh im bặt.
Trong đầu Phương Bình chớp mặt hiện ra một tấm bản đồ, cậu có chút vấn đề nhận biết phương hướng, nhưng nhìn bản đồ rất thông thạo.
Phía Nam cách Thành Hy Vọng năm sáu trăm dặm là biển rộng, không thể.
Năm sáu trăm dặm về phía Bắc là khu vực phía sau thành Thiên Môn, khả năng không lớn.
Đông Bắc, là Thành Đông Quỳ. Tây Bắc, là Thành Tây Phượng. Hai chỗ này đều có thành, võ giả rất nhiều, có mỏ khoáng cũng bị phát hiện rồi. Vậy thì chỉ có thể là phía Tây hoặc phía Đông.
Chính Tây và chính Đông đều không có thành trì, mà là hoang sơn dã lĩnh, còn có tuyệt địa, những chỗ này vẫn có khả năng phát hiện khoáng.
"Nghe nói sa mạc Vạn Nghĩ có rất nhiều con kiến to bằng đầu người, anh ăn kiến chưa?”
Phương Bình tùy ý hỏi một câu, Tần Phượng Thanh liếc hắn một cái, trầm ngiọng ói: "Ai thèm ăn con kiến."
"Ở đó thật sự có con kiến to bằng đầu người?"
"Anh làm sao biết."
"Ồ." Phương Bình chớp mắt, không phải chính Tây, sa mạc Vạn Nghĩ ở phía Tây, hơn nữa nó chỉ cách thành Hy Vọng có bốn, năm trăm dặm, Tần Phượng Thanh không đi qua.
"Phía chính Đông! Cách năm, sáu trăm dặm!"
"Nơi đó có một mỏ năng lượng không người phát hiện, quả nhiên không phải chỗ do Ma Võ tìm ra."
Phương Bình nghĩ, lại hơi đau đầu, năm, sáu trăm dặm cũng chỉ là một phạm vi đại khái, muốn xác định, vẫn hơi phiền phức. Quên đi, nếu lần sau có cơ hội, đi tìm một chút, độc chiếm một mình, ai thèm chia cho Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh nhìn Phương Bình, luôn có cảm giác mình bỏ qua cái gì.
"Mình nói gì nhỉ? Chỉ nói năm, sáu trăm dặm mà thôi… Chắc không sao nhỉ?" Tần Phượng Thanh không quá tự tin, Phương Bình gian xảo vô cùng.
Mình và cậu ta cùng đi làm nhiệm vụ, không thấy thiệt gì cả, nhưng lúc trở về mới phát hiện mình kiếm ít hơn 4,5 ngàn điểm. Khiến Tần Phượng Thanh cảm thấy, mình bị tính kế.
Nhưng cũng không giống như bị mưu hại?
Mà sao điểm lại ít hơn nhiều vậy chứ?
"Về trường phải đi học thêm mấy khóa mới được, không đúng, phải đến Học viện Văn Học, học kế toán với toán cao cấp." Tần Phượng Thanh nghĩ chắc là tính sai rồi, nếu không, sao mình lại thiệt thòi như vậy.
Phương Bình liếc hắn một cái, thấy Tần Phượng Thanh chăm chú suy nghĩ, âm thầm tính toán, trước nói Tần Phượng Thanh thiếu mình 50 triệu, hắn không phản bác, thật nhiều người nghe được, vậy xem ra món nợ này thành thật? Nếu có cơ hội phải lấy số tiền đó.
Hiện tại Phương Bình mới phát hiện, có lúc kiếm tiền đơn giản vô cùng.
...
Bên ngoài địa quật.
Thấy Phương Bình và Tần Phượng Thanh ra cửa, võ giả gác cổng sửng sốt một chút.
"Trở về rồi?" Bọn họ mới vào hôm qua mà!
Võ giả gác cổng hơi thay đổi sắc mặt nói: "Bên trong xảy ra chuyện rồi?"
Phương Bình lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy hai đứa?"
"Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì đi ra, cơm cũng không có ăn, chẳng lẽ ngồi đợi?”
Sắc mặt võ giả giữ cửa khẽ biến. Thật ra ông rất thích nhìn những người trẻ tuổi này anh dũng tiến về phía trước, nên mới nhìn Tần Phượng Thanh với cặp mắt khác xưa.
Nhưng hiện tại, hai người lại không chịu được khổ…Tần Phượng Thanh trước đây không phải như vậy.
Đang muốn nói gì thì Phương Bình lên tiếng: "Tần Phượng Thanh, lần này anh có hơn mười ngàn điểm, định làm gì vậy?”
"Cậu quan tâm làm gì, cậu cũng có hơn mười ngàn mà."
Gác cổng sửng sốt một chút, hai người này đang nói cái gì? "Các đứa đang nói tới điểm sao?"
Phương Bình vừa phất tay chào ông, vừa nói: "Ừm, điểm thưởng, lần này không kiếm được bao nhiêu, hai người còn chưa tới 30 ngàn, lần sau chúng em lại đến, không kiếm được 100 ngàn thì không đi!"
Gác cổng đã ngây người.
Hai người, một ngày.
Sau đó, Phương Bình nói cho hắn, không kiếm bao nhiêu, hơn 30 ngàn điểm thôi, chẳng lẽ là ăn cướp?
"Đi cướp hả trời?" Gác cổng nhìn hai người rời đi, lẩm bẩm một tiếng.
Thời đại này, điểm dễ kiếm vậy luôn?
Một ngày, hơn 10 ngàn điểm, đủ để một tên không phải võ giả nhanh chóng lên cấp 4, hầu như là không khó chứ!
Đập tiền, đập mấy trăm triệu, bồi dưỡng một một võ giả cấp 4, vẫn là có thể. Chỉ cần tư chất còn ổn, không phải quá phế vật.
"Địa quật bây giờ an toàn sao?"
Gác cổng võ giả tiếp tục suy nghĩ lung tung, ta có nên đi một chuyến hay không? Người ở trong chắc phát tài hết rồi nhỉ?
Đang muốn vào thì cửa lớn lại mở ra lần nữa, một chuyến hơn mười người, mọi người đều bị thương, đầy người máu tanh.
Người dẫn đầu chính là một giáo viên của Hoa Đại, thấy người gác cổng, có chút bi quan nói: "Thế cuộc địa quật ngày càng phiền toái, tùy tùy tiện tiện đều có thể gặp một đống võ giả cấp trung, ai, lại tiếp tục như thế, dưới cấp ba làm sao vào nổi."
Người gác cổng choáng váng.
Hai tên kia trông rất thoải mái, quần áo cũng còn mới, cũng không thấy bị thương, tùy tiện nói kiếm lời mấy ngàn điểm, đang tính sử dụng thế nào.
Các người… không đùa tôi chứ?
"Vừa mới Phương Bình và Tần Phượng Thanh…"
"Há, hai người bọn họ…" Hoa Sư đạo sư lắc đầu nói: "Hai người bọn họ hình như đi cướp sào huyệt của một vị võ giả cao cấp, lần này kiếm bộn rồi."
Người gác cổng ngậm miệng lại.
Hai tên đó đi vào một ngày, đã cướp sạch sào huyệt của võ giả cấp cao.

Ma Võ, những học sinh mới còn đang một người làm quan cả họ được nhờ, Phương Ma vương rời khỏi trường học, kích động nhân tâm ghê gớm.
Việc này, vẫn là do tân sinh mới gia nhập võ đạo nói, nghe nói sáng sớm hôm qua, Phương Ma vương và Tần Phượng Thanh, đồng thời xách túi đi rồi.
Làm nhiệm vụ mà, không hết mười ngày nửa tháng sao mà xong được chứ!
Kết quả, học sinh mới còn chưa kịp mừng, trong sân trường đã có người nhìn thấy Phương Bình và Tần Phượng Thanh!
Thời khắc này, đám người Đường Văn suýt chút nữa đã bị tân sinh toàn trường đánh chết.
Ai nói Phương Ma vương đi rồi? Ai nói hắn không ở trường hả?
Mấy người nghĩ mấy người là cấp một cao kỳ thì ngon hả, đánh chết các người có tin hay không?
Cố ý để tụi tui thả lỏng cảnh giác hả?

Trong nhà ăn, thấy ánh mắt bất thiện của các bạn học, Đường Văn cũng rất oan ức, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Long Phi và La Sinh. Khóa này, chỉ có bọn họ gia nhập hội võ đạo. Cố Long Phi là người nói cho cô biết tin Phương Bình đi.
Sắc mặt Cố Long Phi biến thành màu đen, trầm giọng nói: "Tui thấy tận mắt mà!"
Cậu xin thề, cậu tận mắt thấy Phương Bình đi, mang theo binh khí, mang theo ba lô, đó không phải nhiệm vụ ngắn hạn, trong tình huống bình thường, nếu mang theo ba lô, nghĩa là phải đi chứ gì nữa.
"Nhưng anh ta trở về rồi!" Đường Văn bi quan.
Làm con gái của Đường Phong – một cường giả cấp sáu đỉnh phong, cô vốn nên rất hạnh phúc ở học viện Binh Khí. Kết quả, Đường Văn phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.
Từ khi vào trường, mới có một tháng thôi, một tháng qua, Đường Văn cảm giác mình sắp bị dằn vặt đến chết rồi.
Cha mặc kệ không hỏi, hội võ đạo có thể trừng trị nàng, ban đêm ký túc xá bị tập kích ký túc của cô bị tập kích nhiều nhất, hơn nữa không phải võ giả cấp hai, đều là cấp ba, cứ xông vào là bị đánh no đòn.
Vậy thì thôi đi, bình thường người khác đều có thể tự chọn nhiệm vụ, nhiệm vụ của cô là do hội võ đạo trực tiếp phân phát.
Dựa theo hội võ đạo nói thì, biết lắm khổ nhiều, hơn nữa cha nàng là hổ, nàng không thể làm cún được. Bị hội võ đạo dạy dỗ như thế, Đường Văn tìm mấy vị sư huynh sư tỷ hỏi thăm một chút…
Sau đó Dương sư tỷ đồng tình hỏi cô, sao không đi Kinh Võ?
Làm học sinh của cha em, đây không phải lần đầu bị người nào đó đánh sưng mặt sưng mũi, đứa con gái như em nếu đã đến rồi, bây giờ không đánh em, là vì thực lực em còn quá yếu. Chờ em lên cấp ba bốn, em sẽ phát hiện... em sẽ càng thảm hại hơn!
Triệu sư huynh nói cho cô biết, không cần sợ, nỗ lực tu luyện, bị đánh tính gì chứ, đánh không chết thì cứ tiếp tục.
Giờ khắc này, Đường Văn rất bi quan.
Cha mình khiến mình gặp phiền toái rất lớn, sớm biết như vậy, nên đi Kinh Võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận