Toàn Cầu Cao Võ

Chương 469: Sinh vật không phải người

"Cách nhận biết phương hướng ở địa quật… chỉ có thể thông qua địa thế và vật đánh dấu… địa thế…"
Nghĩ tới đây, Phương Bình vội vàng gõ gõ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm bùn đất màu đen một hồi, Phương Bình lẩm bẩm nói: "Này có phân chia cao thấp sao?"
Khi đi học, nơi nào có địa thế cao nơi đó chính là hướng Bắc.
Vậy đi dọc theo hướng có địa thế thấp hơn, đương nhiên sẽ về thành Hy Vọng tọa lạc ở phía nam.
Nhưng mà hiện tại... Thật sự không cảm giác được sự chênh lệch có được hay không!
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lại vội vàng đảo qua mỗi một phương hướng khác nhau, sau đó đứng ở giữa đưa ra phán đoán.
"Bên này cao hơn một chút?"
"Không đúng, bên này hình như cao hơn một chút!"
"Cũng không đúng..."
Phương Bình đau đầu, mẹ nó, nhìn hai bên cao như nhau mà!
"Không thể ở trong rừng lâu được, mặc kệ đi, đi ra ngoài trước lại tính tiếp, lỡ như thật sự đi đến thành Thiên Môn, trên bản đồ không nói bên ngoài thành Thiên Môn có rừng cây, cùng lắm thì cách thành Thiên Môn gần một chút, vẫn có thể trở lại thành Hy vọng."
Nghĩ tới đây, Phương Bình cũng không do dự nữa, cũng không thể ở trong rừng chờ chết được.
Chờ ra khỏi rừng, có vật đánh dấu, có mốc tham chiếu, mình mới có thể nhanh chóng trở lại thành Hy Vọng.

Cùng lúc đó.
Tại tiền tuyến nơi chiến trường thịt xay.
Lông mày Đường Phong nhíu chặt, tình hình ngày càng nghiêm trọng rồi!
"Nhiều võ giả trung cấp như vậy… sắp có đại chiến sao?"
Vì để cho học sinh có cơ hội rèn luyện, ông vừa mới ra tay đã diệt 4 vị võ giả trung cấp.
Nhưng dù là như vậy. Tình hình chiến trận bây giờ cũng ngày càng xấu. 4 vị võ giả trung cấp đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng võ giả địa quật nhiều hơn võ giả ở thành Hy Vọng, ông đánh chết mấy vị võ giả trung cấp, đã khiến cường giả đối phương phản ứng lại rồi.
Nghiêng đầu liếc mắt nhìn tổ đội học sinh võ giả cấp ba đang vây giết kẻ địch cách đó không xa, Đường Phong bỗng nhiên quát lên: "Nhanh chóng đánh giết!"
Đám học sinh cấp ba sơ kỳ này vẫn quá mức non nớt rồi.
Giết địch ở chiến trường thịt xay, không tàn nhẫn sao được, dù cho bị thương, cũng không thể kéo dài, nếu không chỉ có thể dẫn đến càng nhiều kẻ địch!
Đường Phong vừa dứt lời, đám học sinh dồn dập tăng nhanh tiết tấu công kích…
Đường Phong nhìn một hồi, khẽ thở dài: "Nào có nhiều thời gian như vậy cho các em trưởng thành... Một khi đại loạn ập đến, kiểu gì cũng phải ra tiền tuyến…"
Vừa nói xong, Đường Phong khẽ thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng bình yên lại.
Sắc mặt Hoàng Cảnh vàng vọt, rơi từ trên trời rơi xuống, liếc mắt nhìn đám học viên cách đó không xa, lại nhìn Đường Phong nói: "Đại chiến gần bắt đầu rồi!"
"Tôi biết... Chiến trường thịt xay bên này nhiều võ giả trung cấp hơn bình thường."
"Tối hôm qua đối phương có 4 vị võ giả cấp cao đến, bị chúng ta đẩy lùi, nhưng chỉ là lưỡng bại câu thương, chúng ta cũng không chiếm được lợi gì.
Bây giờ ở nơi đây cũng không thích hợp để cho học sinh thử luyện nữa, ông dẫn học sinh về thành Hy Vọng đ, chờ chiến tranh đến!
"Được."
Đường Phong đáp một tiếng, Hoàng Cảnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Phương Bình đi lạc mất rồi."
"Ừm... Cái gì?"
Hoàng Cảnh đau đầu nói: "Lạc rồi."
"Lạc rồi?" Đường Phong trợn mắt ngoác mồm, vội vàng nói: "Không phải em ấy đi cùng lão Trịnh bọn họ hay sao?"
Hoàng Cảnh nhìn ông với đôi mắt kỳ lạ, một lát mới nói: "Ngày hôm qua, sau khi các ông mới vừa đi, em ấy liền đi về hướng Đông Bắc rồi."
"Một mình?"
"Một mình."
"Vậy bây giờ..."
"Ngày hôm qua tôi thấy em ấy một mình đi về hướng Đông Bắc rồi, tôi đi theo một đoạn, gặp phải Thiên Hổ thành Thiên Môn, Thiên Hổ vừa mới đột phát lên cấp bảy, chiến lực bình thường, nhưng sau đó Cổ Thương chạy tới…"
Hoàng Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Sáng sớm ta đi nhìn qua một chút, hôm qua em ấy bị ép phải tiến vào Giảo Vương Lâm, ba vị võ giả cấp bốn cũng truy sát theo vào, nhưng mà diện tích của Giảo Vương Lâm rộng hơn trăm dặm… Không tìm được rồi."
"Không tìm được..."
Sắc mặt Đường Phong chìm xuống, thấp giọng nói: "Chết rồi?"
"Không biết." Hoàng Cảnh lắc đầu nói: "Tôi chỉ có thể qua loa tra xét một lần, hơn nữa, không thể ở lâu, thành Thiên Môn bên kia bây giờ đang nhìn chằm chằm những người như tôi…"
"Vậy tôi đi tìm!"
"Ông đi cũng vậy thôi à, nơi này lớn như vậy, đâu đâu cũng đều là rừng với núi, đi đâu tìm đây?"
Hoàng Cảnh lần thứ hai lắc đầu nói: "Ông đưa bọn học sinh trở về thành, tôi lại đi tra xét một lần, nếu thực sự không tìm được..."
Lời tiếp theo, Hoàng Cảnh không nói nữa.
Nếu như thực sự không tìm được, chỉ có thể khẩn cầu Phương Bình phước lớn mạng lớn, đại chiến sắp nổ ra, những Tông sư như bọn họ, bao gồm cường giả cấp sáu như Đường Phong đều cần tọa trấn thành Hy Vọng, không thể bắt những cường giả cấp sáu cấp bảy này xuất lực đi tìm Phương Bình.
Đường Phong sắc mặt khó coi nói: "Tôi cho rằng... nghĩ rằng..."
Ông cho rằng Phương Bình sẽ không thật sự một mình đi ra ngoài hoạt động!
Lúc đó Phương Bình đẩy đẩy ồn ào, không muốn phân đội, theo Đường Phong, Phương Bình hiển nhiên là muốn cùng hành động với những võ giả cấp hai kia, điều này làm cho ông rất bất mãn.
Ai biết... thằng nhóc đó thật sự bị kích thích, một mình tách đội hoạt động!
Hoàng Cảnh cũng không biết nên nói cái gì, bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là thanh niên trẻ tuổi, nhiệt huyết xúc động… kích thích quá mức, tưởng thật rồi."
Đường Phong nói, võ giả cấp ba cao kỳ đều hoạt động ở khu vực bán kính 50km, kết quả hay rồi, Phương Bình thật sự chạy ra tới khu vực bán kính 50km.
Hiện tại, thành Thiên Môn chuẩn bị phát động chiến tranh, cường giả trung cấp cao cấp của địa quật đều đang quét dọn chiến trường thịt xay.
Võ giả trung cấp nhân loại lúc này chỉ có thể rút về phòng ngự.
Phương Bình đi lạc… đặc biệt là lạc vào trong rừng núi mất rồi, thật khó mà tìm được.
Quan trọng không phải cái nà, Hoàng Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, nhìn Đường Phong một cái, hơi đau đầu nói: "Phương Bình đi lạc… nếu thật sự không về được… Ma Võ có lẽ sẽ loạn mất."
Đường Phong giữ yên lặng, ông nghe hiểu ý của Viện trưởng.
Phương Bình có thiên phú rất tốt, lực lượng tinh thần có thể cảm giác được, khí huyết vô hạn, đột phá cực nhanh…
Lúc này, lần đầu tiên đi xuống địa quật, đã bị bọn họ để lạc mất rồi… Hoặc nói khó nghe một chút, có khả năng đã chết ở địa quật rồi.
Nếu là chết khi tác chiến, vậy Lữ Phượng Nhu chưa chắc sẽ nói gì.
Nhưng trong số 97 học sinh cùng đi, bây giờ ai cũng bình an vô sự, chỉ có Phương Bình đi lạc… có thể tưởng tượng được chữ "loạn" trong miệng Hoàng Cảnh là cái gì.
Đường Phong hít sâu một hơi, một lát mới nói: "Trước hết tôi đưa học sinh trở về, sau đó tôi sẽ đi tìm!"
"Hiện tại khu vực gần Giảo Vương Lâm vô cùng nguy hiểm, có võ giả cấp cao hoạt động…"
"Tìm xem sao đã, tôi sẽ trở về trước khi đại chiến."
Hoàng Cảnh nghe vậy cũng không nói cái gì nữa, nhẹ giọng nói: "Chú ý an toàn, hoan nữa… ông tốt nhất nên tránh Phượng Nhu…"
Đường Phong cúi đầu không lên tiếng, Phương Bình bị ông kích thích, một thân một mình đi ra ngoài hoạt động, sau đó bị người đuổi giết chạy vào Giảo Vương Lâm, nếu để Lữ Phượng Nhu biết, cô ấy không tìm ông liều mạng thì cô ấy không tên là Lữ Phượng Nhu, đây chính là bằng chứng rõ ràng, chứng cứ xác thực, không giống với chuyện chết trên chiến trường.
Đường Phong không nói lời nào, tiếp tục nhìn về phía các học viên võ giả cấp ba đang vây giết địch, đợi hơn 10 phút, mấy vị học viên chấp nhận thấy thương đổi thương, đánh giết được võ giả đối phương.
Nhìn thấy như vậy, Đường Phong trầm giọng nói: "Tôi dẫn bọn trẻ về trước."
"Ừm, tôi đi vào Giảo Vương Lâm tìm xem đã, nhưng mà tôi không thể vào đó được, con Giảo kia ở trong Giảo Vương Lâm bình thường không có động tĩnh gì, nhưng những người như chúng ta một khi đi vào, sẽ khiến khiêu khích địch ý của nó."
Đường Phong gật đầu, con Giảo trong Giảo Vương Lâm tuy bình thường không lộ diện, nhưng Giảo Vương Lâm là địa bàn của nó, cường giả cấp Tông sư tiến vào, đương nhiên sẽ khiêu khích nó phản kích.
...
Giảo Vương Lâm.
Phương Bình tự nhiên không biết hiện tại mình đang ở trong Giảo Vương Lâm.
Trong ấn tượng của cậu, Giảo Vương Lâm còn cách cậu một khoảng xa lắm lắm.
Dù Giảo Vương Lâm ở giữa hai thành, trên thực tế, chỉ có một phần nhỏ ở giữa hai thành, phần lớn diện tích vẫn lệch ra khỏi hai thành, ôm lấy một tòa thành khác của địa quật khác.
Trong rừng.
Phương Bình cẩn thận từng li từng tí tiến lên, có lúc sẽ nhìn thấy một số ít thực vật lạ, cậu cũng sẽ tiến lên kiểm tra một chút xem có phải là vật phẩm quý giá trong sách hay không.
Nhưng đa phần đều chỉ mang lại sự thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận