Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2813: Lần Này Thật Sự Kết Thúc (2)

Lão Trương và Trấn Thiên Vương liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời, tóm lấy Điền Mục rời khỏi, lỡ đâu đám người kia trở về thì sao.
Cùng lúc đó, ở một nơi tối đen như mực, Chiến Vương nhìn Lý Chấn, một lát sau mới nói: "Ban nãy chúng ta nghe nhầm rồi đúng không?"
Lý Chấn trịnh trọng gật đầu, đúng! Ngươi nói không sai! Chắc chắn là nghe nhầm!
Có người cố ý hại Phương Bình, thật sự đáng trách!
Cái gì mà giết hai Thánh Nhân, ai tin nổi?
Bụng dạ khó lường, hại Phương Bình như thế mà không biết ngượng sao?
Lý Chấn suy nghĩ một chút nói: "Người này nói hưu nói vượn, nhưng... Tưởng lão tổ, ta quyết định sẽ ra ngoài săn giết Đế Tôn, ngài đừng đi cùng ta nữa!"Chiến Vương liếc hắn một cái, ngươi ngoài miệng nói không tin, nhưng lại kích động vô cùng thế hả? Muốn ra ngoài một mình? Sợ ra ngoài sẽ mất mặt xấu hổ chứ gì?
Lão phu cũng không muốn đi với ngươi!
Chiến Vương họ nhẹ một tiếng nói: "Được, vậy thì mỗi người đi một ngả! Ngươi đi làm chuyện của ngươi, lão phu cũng muốn rèn luyện gân cốt một chút! Phương Bình cũng đã thành tuyệt đỉnh, chúng ta cũng không thể tiến bộ quá chậm, đúng không?"
Chỉ thừa nhận Phương Bình đã là tuyệt đỉnh, tuyệt đối không thừa nhận hắn đồ Thánh, thậm chí còn là hai Thánh!
Trong lòng hai người đều thầm mắng một tiếng, Thánh Nhân bên ngoài quá rác rưởi!
Nhưng... rác rưởi cũng tốt.
Lý Chấn vừa đi vừa nói: "Chúng ta ra ngoài hẳn cũng có thể đồ Thánh, một đám Thánh Nhân chỉ vừa mới khôi phục, tuyệt đối không mạnh bằng cấp Đế!"
"Không sai, chúng ta đi ra ngoài, đấm chết từng người một, không khó!" Chiến Vương tán thành, ngươi nói không sai.
Hai người càng đi càng xa, Lý Chấn và Chiến Vương đồng thời quay đầu lại, đều nở nụ cười.
Lý Chấn lắc đầu nói: "Nhân Vương... Bây giờ ta đã hiểu tại sao Trương Đào lại là Nhân Vương, mà ta thì... không phải! Hắn mạnh hơn ta, nhìn người cũng tốt hơn ta, ta coi trọng Lý Trường Sinh, nếu không có Phương Bình, bây giờ có khi Lý Trường Sinh còn chưa lên tới cấp tám...
"Tưởng lão tổ, ta đi đây, không nói có thể trảm Thánh, nhưng phải trảm cấp Đế, nếu không... không còn mặt mũi trở lại nữa!"
Chiến Vương ngượng ngùng nói: "Đi đi, đi thôi! Ta cũng không còn mặt mũi nữa, một tên thì thành Thiên Vương, một tên thì chém Thánh Nhân, ngươi lúc bé vẫn còn mặc quần yếm chạy loanh quanh trước mặt ta, thế mà chứng đạo cấp Đế sớm hơn ta... Ta đi tìm đám người lão Thẩm!"
Ông cũng đi. Phải đi tìm đám người Thẩm Hạo Thiên trước!
Nói cho bọn họ biết, ông đây đã là cấp Đế, các ngươi mới tuyệt đỉnh, mất mặt không?
Mọi người cùng nhau khôi phục, cùng tu luyện, sao các ngươi vẫn còn là tuyệt đỉnh hả?
Quá mất mặt!
Hai người đều đi, không trảm được Đế Tôn thì không trở về.
Phương Bình mạnh, bọn họ rất vui. Nhưng nếu như quá mạnh, cảm giác mất mát vẫn sẽ chiếm cứ trong đầu bọn họ.
Bọn họ thật sự là trơ mắt nhìn Phương Bình từng bước một vượt qua bọn họ!
Lão Trương đỡ hơn một chút, đã thành Thiên Vương, Phương Bình còn lâu mới vượt qua được.
Nhưng bọn họ thì khác!
Những cường giả Nhân tộc này, vừa hưng phấn vừa mang theo khát vọng vô hạn, ta cũng muốn trở nên mạnh hon!
Trời tối rồi, đen kịt, mưa máu còn đang đổ.
Phương Bình nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Lạ ghê, Tần Vân vừa đi vào đã chết luôn? Ai lại ra tay độc ác như vậy, Thánh Nhân nói giết là giết, lẽ nào là Khôn Vương?"
Tất cả mọi người lui về phía sau một bước, giờ khắc này, lòng bọn họ lạnh lẽo như băng.
Tần Vân chết rồi! Còn chưa đến 10 giây!
Vị cường giả Thánh Nhân này, vừa mới tiến vào Thiên Phần giả đã chết rồi.
Mấy vị Thánh Nhân vốn định xông vào đều cảm thấy sợ hãi, may là, may là có người mạnh mẽ xông vào, bọn họ không dám tiếp tục, bằng không... Có lẽ bọn họ cũng sẽ giống như Tần Vân!
Giờ khắc này, bọn họ nhìn về phía Phương Bình, có cảnh giác, có sợ hãi!
Nếu chuyện này không phải do Phương Bình sắp xếp, bọn họ tự đâm đầu vào tường cho xem!
Tên này quá ác độc! Thật là độc!
Còn nhỏ tuổi mà đã tính kế sâu như vậy, hắn học ai chứ?
Hắn có thể chứng đạo cũng đã vượt quá tưởng tượng, thế mà hắn vẫn còn thời gian suy nghĩ âm mưu quỷ kế sao?
Phương Bình vô tội nói: "Chư vị, đây là hiểu lầm! Ta cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra... Ta biết rồi, chắc chắn là tên kia hạ độc thủ!"
Phương Bình hiểu rõ: "Là hắn! Hồng Vũ! Người của Địa Hoàng đúng là tàn nhẫn!"
Khi hắn nhắc đến Hồng Vũ, trong đám người, có mấy người biến sắc. Nhóm Thải Điệp bỗng tách khỏi đám người Thiên Kiếm.
Là Hồng Vũ sao?
Không cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhưng rõ ràng là cường giả Thiên Vương.
Hoàn toàn trùng khớp với những thứ mà Phương Bình từng nói!
Hồng Vũ ẩn náu trong bóng tối!
Hơn nữa còn vào cùng một lúc với Tần Vân, chỉ trong chớp mắt, Tần Vân tử vong. Bọn họ vừa nghi ngờ Phương Bình, vừa không nhịn được nghĩ rằng, cũng có thể là do Hồng Vũ hạ độc thủ, dù sao thì Hồng Vũ là Thiên Vương có khả năng ra tay cao nhất, hắn đuổi theo ngay sau lưng!
Ngay cả mấy người Thiên Kiếm cũng không có gì chắc chắn.
Là do Hồng Vũ làm? Nghĩ oan cho Phương Bình rồi?
Mà Phương Bình lại rất vô tội, không hề có cảm giác tội lỗi, Hồng Vũ còn từng giúp hắn, nhưng Phương Bình luôn cảm thấy, cái tên này đang âm thầm tính kế hắn.
Tần Phượng Thanh và hắn đều cảm thấy Hồng Vũ không hề tốt bụng như hắn hay thể hiện. Bây giờ thì tốt rồi, cứ đổ tội cho Hồng Vũ, dù sao bọn họ cũng không biết chân tướng.
Phương Bình thở dài nói: "Ngày hôm nay đã chết ba vị Thánh Nhân, chư vị còn muốn tiếp tục không? Nếu cứ chết như thế, một ngày chết ba người, chừng trăm vị Thánh Nhân khôi phục xong, chỉ cần một tháng là chết sạch, tích lũy mấy chục ngàn năm, mất hết trong vòng một tháng, đáng không?"
Mọi người tức giận mắng trong lòng, ngươi còn có mặt mũi nói mấy lời này sao?
Phương Bình xoay xoay lưng, cười nói: "Không đánh thì tản đi! Nói thật, bây giờ các ngươi quyết đấu sinh tử làm gì? Giết ta có lợi gì cho các ngươi sao?
Ta giết các ngươi cũng không có lợi ích gì, không có tác dụng quá lớn. Đại đạo Hoàng Giả vẫn chưa xuất hiện, Thiên Vương còn đang kìm nén, chỉ có chúng ta đánh thừa sống thiếu chết, đến cuối cùng chết hết, ai mới là kẻ có lợi nhất?"
Phương Bình tận tình khuyên nhủ nói: "Chư vị, sống đến bây giờ cũng không dễ dàng! Đừng cả ngày đánh đánh giết giết nữa, các ngươi đều chưa khôi phục sức chiến đấu đỉnh phong, bây giờ chết có thấy thiệt thòi không?"
"Các ngươi nhìn xem, mới một lát mà đã chết mất ba người, đều là Thánh Nhân gà mờ, thực lực chưa hồi phục đến đỉnh phong, chết nhanh vô cùng.
Phương Bình thở dài nói: "Thôi, tản đi đi! Thiên Kiếm, các ngươi tìm chỗ mà khôi phục cho tốt. Chớ suy nghĩ quá nhiều. Còn có, sau khi ta và Phong Vân Thánh Nhân tản đi, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện âm thầm ám sát chúng ta... các ngươi cũng không phải ta, không thể che giấu hơi thở. Các ngươi tự mình động thủ, không thể giết được Thánh Nhân, đồng thời ra tay thì không che giấu được hơi thở.
Có thể dùng Thánh Nhân Lệnh che giấu, nhưng nếu đề phòng thì vẫn có thể nhìn ra.
Ta nói những lời này, là muốn cho các ngươi biết đừng lãng phí thời gian nữa, mọi người cho nhau một chút thời gian, ta đi chứng đạo cấp Đế, các ngươi đi khôi phục thực lực, hiện tại ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, không cần thiết"
Phương Bình giống như gia trưởng vậy, bàn giao công việc cho tất cả mọi người, cười nói: "Thật đấy, đừng lãng phí thời gian nữa! Chờ Thiên Vương ra rồi chúng ta bàn lại không được sao? Ai muốn bế quan thì bế quan đi, ta cũng sẽ không âm thầm ám sát các ngươi, ai cũng khỏe.
Thấy sắc mặt bọn họ đen kịt, không ai nói gì, Phương Bình cười nói: "Ta cũng đang cho các ngươi cơ hội mà, các ngươi nghĩ kĩ đi, vẫn còn người chưa khôi phục đấy! Bây giờ các phe Hoàng Giả khác yếu ớt như vậy, làm thế có đúng không?
Các ngươi đánh chết người, người đến sau khôi phục, nhặt của bỏ chạy, các ngươi vui nổi không? Muốn đánh thì chờ tất cả mọi người sống lại rồi đánh!"
Phương Bình dạy dỗ đám người Thiên Kiếm như đang dạy con: "Các ngươi đừng hồ đồ! Trong các phe thế lực ở đây, các ngươi là phức tạp nhất, các ngươi đi theo Địa Hoàng, tình hình Địa Hoàng thế nào, các ngươi có biết không? Hai đứa con của hắn trở mặt với nhau rồi, có lẽ còn sẽ đánh nhau, đánh tới cuối cùng, lỡ đâu các ngươi phát hiện, chúng ta thật ra là một phe, chết rồi có nhắm mắt nổi không?"
1800 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận