Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2606: Dị Tượng Thiên Mộc

Giờ khắc này, Phương Bình không thể không hạ xuống đất. Thiên Mộc Lâm có hơi đặc biệt, càng đến gần phạm vi bao trùm của bộ rễ, bay trên không sẽ càng phải chịu nhiều áp lực, có lúc thậm chí sẽ gặp vết nứt không gian, trực tiếp bị cắt chết.
Trong mảnh vỡ Thiên Giới, sức sát thương của vết nứt không gian sẽ càng khủng khiếp hơn. Phương Bình nghi ngờ đây là do Thiên Mộc giở trò, cố ý không cho bay, đề phòng bị phát hiện cái gì đó. Phương Bình nhìn về phía cành cây cao chót vót, trong lòng có chút phán đoán, có lẽ... Thiên Mộc giấu ý thức của nó trên không. Thân của Thiên Mộc quá lớn, có lẽ ý thức của nó đang nằm trên mạng lưới nhánh cây dày đặc.
Sau khi chạm đất, xung quanh chợt vang lên tiếng gào của yêu thú. Đằng sau Phương Bình, Vân Hạc mang theo cường giả cấp chín đuổi tới, Vân Hạc hiện đang rất hưng phấn, thực lực của Phương Bình rất mạnh, thuộc hạ như bọn họ cũng nở mày nở mặt lây.
Vừa chạy tới, Vân Hạc đã nói: "Điện hạ, Thiên Mộc Lâm có yêu tộc cư ngụ, nhưng cũng không mạnh lắm, thứ nguy hiểm nhất ở chỗ này chính là những cành cây kia, tuy Thiên Mộc không có ý thức, nhưng nó có bản năng. Cành cây của nó sẽ bảo vệ thân của Thiên Mộc, chúng ta đi vào sâu bên trong, rất dễ bị những cành cây kia tấn công"
Vừa nói xong, một nhánh cây nhỏ đã phá không lao tới. Vân Hạc chém ra một kiếm, chặt đứt cành cây, khiến nó gãy mất một đoạn.
Phương Bình nhìn lướt qua, ánh mắt khẽ nhúc nhích nói: "Những cành cây này không sinh ra Sinh Mệnh Chi Tuyền sao?"
"Điện hạ, những cành cây này không có ý thức, chúng sẽ không chủ động ngưng tụ Sinh Mệnh Chi Tuyền Phương Bình nhíu mày nói: "Linh khí của Địa Giới còn không bằng Thần Đình, nhưng yêu thực vẫn có thể ngưng tụ rất nhiều Sinh Mệnh Chi Tuyền. Mà ở Thần Đình, linh khí nồng nặc hơn rất nhiều, ta thấy linh khí ở đây không được đầy đủ, có chút thiếu thốn, lẽ nào không phải do Thiên Mộc hấp thu sao?"
Vân Hạc giải thích: "Chắc là bị Thiên Mộc hấp thu, nhưng Thiên Mộc phải tiếp tục sinh trưởng, không có ý thức, không có Sinh Mệnh Chi Tuyền, đương nhiên, nếu điện hạ cần, trong nước cũng có."
Phương Bình nhấc tay, hắn không quan tâm đến chuyện này!
Hắn chỉ muốn biết, gốc cây này sinh trưởng nhiều năm như vậy, sống ở nơi có lượng linh khí dày đặc nhất trong thiên giới.
Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Chắc chắn hơn 10 ngàn năm!
Mười ngàn năm qua, gốc cây này không hề nhúc nhích, không chiến đấu, cũng không chữa thương, năng lượng xung quanh lại có hơi thiếu thốn, những năng lượng đó đi đâu mất rồi?
Hơn mười ngàn năm! Yêu thực cấp chín chỉ cần mấy trăm năm là đã có thể ngưng tụ tinh hoa sinh mệnh, Thiên Mộc thì sao? Chẳng lẽ tu luyện tới cấp Đế nên dùng hết rồi? Không thể nào!
Cái cây này không tu luyện cũng có thể trở thành cấp Đế, nhiều năng lượng biến mất như vậy, chưa có ai từng thắc mắc chúng biến đi đâu sao? Duy trì sinh tồn hằng ngày cũng không cần nhiều năng lượng như vậy. Phương Bình khá là mẫn cảm với chuyện này!
Hắn nghèo quen rồi, hoặc có thể nói là nhân loại nghèo quen rồi, rất quan tâm đến năng lượng, không giống những thế lực khác.
"Với hình thể của Thiên Mộc, trong một năm, hoàn toàn có thể ngưng tụ 1000 cân tinh hoa sinh mệnh, đúng chứ?"
"Mười ngàn năm! 10 triệu cân!" Phương Bình khó mà tưởng tượng nổi, nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy, rốt cuộc chạy đi đâu rồi!
1 cân tinh hoa sinh mệnh trị giá 2.5 tỷ. 10 triệu cân... Phương Bình cảm thấy mình không đếm nổi nữa! Hắn chỉ biết, nếu có nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy, hắn có thể tăng 2500 tỷ điểm điểm tài phú.
Khó mà tưởng tượng nổi!
Rốt cuộc Thiên Mộc có nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy không? "Chắc là không! Nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy, năng lượng sẽ nồng nặc đến mức người đứng trong ngàn dặm đều có thể cảm nhận được, nhưng bây giờ ta lại không cảm ứng được, nghĩa là Thiên Mộc không ngưng tụ được nhiều như vậy, có lẽ... nó đang kết quả?"
Phương Bình vui vẻ trong lòng, quả cấp Đế!
Hắn chưa từng thấy quả cấp Đế, liệu lần này có thể chôm được mấy quả không?
"Khôn Vương tọa trấn tà giáo nhiều năm như vậy, ta không tin hắn không biết gì, ngay cả Phong Vân đạo nhân cũng từng đến điều tra, cảm thấy Thiên Mộc có ý thức, Khôn Vương không thể không biết!"
"Khôn Vương đang có dự tính gì?"
"Lẽ nào hắn cũng đang đợi gì đó?" Phương Bình chăm chú suy nghĩ, xung quanh, Vân Hạc giúp mở đường.
Trong rừng cũng có cường giả, nhưng vừa nhìn thấy đám người Phương Bình, bọn họ đã nhanh chóng rời đi. Ban nãy Phương bá đạo này.
Bình mạnh mẽ đánh Viêm Hoàng một trận, bọn họ đều nhìn thấy, tốt nhất là nên cách xa đám người Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều rời khỏi nơi này, trong lúc Phương Bình còn đang suy nghĩ cách liên hệ với Thiên Mộc thì phía trước, một cô gái trẻ cười nói: "Vân Sinh, ngươi đến rồi!" Phương Bình không trả lời, chờ một hồi, quả nhiên, Vân Hạc khom người nói: "Bái kiến Bạch Dung điện hạ!"
Phương Bình chợt nhớ ra, lúc hỏi Vân Sinh có người bạn tốt nào không, Vân Sinh đã nhắc tới Bạch Dung. Bạch Dung – con gái của Địa Bình Chân Quân, Địa Bình Chân Quân xếp hạng không cao, thực lực bình thường, không mạnh bằng Địa Phi.
Nhưng quan hệ của hai bên không tệ, Bạch Dung và Vân Sinh cũng thân thiết. Phương Bình không muốn quan tâm lắm, gặp người quen rất phiền.
Nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu nói: "Ngươi cũng đến đây à?"
Bạch Dung cũng mang theo thuộc hạ, vừa đi tới chỗ hắn vừa cười nói: "Thử vận may, gần đây có người nghe được thanh âm của đại đạo ở Thiên Mộc Lâm, ta bị kẹt ở bản nguyên nhiều năm, đến đây để xem có thể có cơ hội đột phá hay không"
Thanh âm của đại đạo chính là cơ duyên thứ nhất của Thiên Mộc Lâm. Nếu may mắn, có thể nhìn thấy Hoàng Giả giảng đạo. Đương nhiên chưa chắc đã là Hoàng Giả, cũng có thể là những cường giả khác. Theo Phương Bình, thật ra tác dụng của việc giảng đạo cũng không lớn. Cái gọi là giảng đạo, cũng chính là giảng giải cách xây dựng sức mạnh, cách vận dụng chiến pháp, cách tạo dựng bản nguyên. Hắn cũng từng nghe giảng dạy từ tuyệt học bản nguyên của Lý Chấn, lão Trương cũng từng nhắc tới. Đương nhiên, Hoàng Giả giảng đạo có lẽ sẽ có chút khác biệt. Phương Bình chưa từng gặp Hoàng Giả, cũng chưa từng nghe tới, không biết cụ thể thế nào. Nhưng ngay cả Bạch Dung cũng cảm thấy hứng thú, chắc là vẫn có chỗ tốt.
"Vậy tìm được chưa?"
"Đâu có dễ vậy" Bạch Dung cười khổ nói: "Thanh âm của đại đạo, có thể gặp không thể cầu, thường chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, trừ phi ngươi luôn chờ ở đây, bằng không, xác suất gặp trúng nhỏ vô cùng! Vân Sinh, ngươi đúng là tốt hơn ta, ban nãy ta thấy ngươi đánh Viêm Hoàng rồi. Xem ra ngươi chẳng mấy chốc sẽ chứng đạo Chân Thần"
Phương Bình cười nói: "Không dễ vậy đâu, còn sớm.
Khách sáo vài câu, Phương Bình lại nói: "Ta cũng muốn thử vận may, đi cùng không?" Bạch Dung đồng ý rất thoải mái, Phương Bình cũng không nói gì, ta khách khí thôi. Nhưng... hình như Địa Bình Chân Quân vẫn đang ở trong tà giáo. Thấy sang bắt quàng làm họ cũng được, tốt "Được!"
xấu cũng là con gái của một vị tuyệt đỉnh, có lẽ sẽ có lúc cần giúp đỡ. Hai người hội hợp, cường giả dưới trướng cũng nhiều hơn.
Bọn họ bắt đầu đi cùng nhau, tuy có một ít bất ngờ, nhưng cũng không có quá nhiều khó khăn, mấy cành cây tập kích nhanh chóng bị chém đứt, không tạo ra bất kì tổn thương nào.
Đi một hồi, Phương Bình như nhìn thấy thân cây to lớn kia xuất hiện trước mắt mình, xung quanh thân cây có một ít cường giả ngồi xếp bằng trên mặt đất, chờ cơ hội, chờ cơ duyên.
Thân cây có chu vi khoảng ba, bốn ngàn mét, cách khoảng trăm mét, sẽ một vị cường giả cấp chín ngồi, xung quanh có không ít cường giả cấp chín khác. Thấy Phương Bình và Bạch Dung, bọn họ mở mắt nhìn một cái, sau đó nhắm mắt lại, không nói gì. Nơi này thường sẽ có người đến.
Phương Bình nhìn một hồi, ngẩng đầu lên trên, nhẹ giọng nói: "Toàn ngồi ở dưới, không có ai lên trên sao?"
Hắn vừa hỏi xong, đã có người lạnh nhạt nói: "Vân Sinh điện hạ nói giỡn, trừ phi là Chân Thần, bằng không, chỉ cần bay tới ba trăm trượng (khoảng ngàn mét), sẽ có vô số vết nứt không gian, nguy hiểm vô cùng, chúng ta cũng không dám đi chịu chết"
Cũng không phải chưa có người thử, nhưng chỉ cần đi tới ngàn mét, thân cây sẽ bị vô số vết nứt không gian bao trùm.
1759 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận