Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2492: Dung Hợp Ma Võ

Không thiệt thòi là một, một điểm nữa là con đường bản nguyên tăng lên.
Ngày đó, Phương Bình ra khỏi phủ tổng đốc Ma Đô, con đường bản nguyên dài thêm một đoạn, gần 300 mét. Hai ngày nay, con đường bản nguyên của hắn tiến bộ nhanh hơn, một ngày có thể khai thác gần 15 mét.
Lúc này, con đường bản nguyên của Phương Bình cũng đã đạt tới 330 mét.
Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta chấn động! Nhưng cùng với tiến bộ nhanh, Phương Bình cũng phát hiện tai hại, khí bản nguyên tiêu hao càng ngày càng nhiều. Nếu hắn không có điểm tài phú, e là không đủ để bản nguyên tiêu hao.
Ma Võ.
Phương Bình lại từ nơi bế quan đi ra.
Ma Võ nhỏ bé, lần đầu tiên tới, Phương Bình cảm thấy nó hết sức to lớn, Cổng chính rộng chừng trăm mét khiến hắn chấn động. Nhưng hôm nay, đã chứng kiến trời đất bao la, du đãng qua Cấm Kỵ Hải, trong mắt Phương Bình, Ma Võ nhỏ bé càng ngày càng nhỏ.
Diện tích chẳng qua chỉ khoảng 20 kilomet vuông, trường học như vậy là rất lớn, nhưng với Phương Bình thì... quá nhỏ, một bước là đã có thể ra khỏi phạm vi Ma Võ.
Những vùng đất nhỏ bé này lại là nơi ký ức Phương Bình khắc sâu nhất.
Ở đây, hắn thành võ giả. Ở đây, hắn học chiến pháp.
Ở đây, hắn quen biết bạn bè, sự trưởng, chiến hữu cùng chung chí hướng, thu được rất nhiều.
Hắn không quên được lão hiệu trưởng chưa từng quen biết, một cầu cũng chưa từng nói kia.
Hắn không quên được Hoàng Cảnh từng đứng trên bục cao, nói cho những học sinh mới trong ngày khai giảng, võ giả là vinh quang cũng là đau khổ.
Hắn cũng không quên được, tên mập Quách Thịnh cùng nhập học với hắn, sùng bái hắn.
Hắn nhớ Phó Xương Đỉnh, con nhà võ giả, người đã cùng hắn điên cuồng khi khai giảng.
Hắn nhớ tới ngày đầu tiên tham gia đấu lôi đài ở Hội Võ Đạo, đánh chết hai sinh viên cấp .
1Hắn còn nhớ Trần Vân Hi, cô ngốc đáng yêu bị hắn lừa mua rất nhiều đan dược không cần thiết.
Còn có Triệu Tuyết Mai, đồng môn kiêu ngạo cố chấp từ trong xương tủy.
Bây giờ, bọn họ ở đâu?
Có người đã chết! Có người... không biết tung tích! Phương Bình có tình cảm rất sâu đậm với Ma Võ. Ở đây, hắn đã trải qua thời gian vui vẻ nhất, dù có ngăn trở, dù có áp lực. Nhưng ở đây, hắn thu hoạch quá nhiều.
Ma Võ không hề dạy hắn quá nhiều chiến pháp võ đạo, không cung cấp cho hắn quá nhiều tài nguyên võ đạo, nhưng sự trưởng Ma Võ lại dạy cho hắn cái gì gọi là võ giả. Từ lúc mới bắt đầu chỉ cầu phú quý, chỉ cầu tự vệ... Không đầy ba năm, Phương Bình đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ chính hắn cũng không hề phát giác ra tất cả thứ này. Nhưng lần trước, Phường Bình đã cảm nhận được thay đổi này, thì ra hắn thay đổi thật rồi.
Nhà nhỏ? Mọi người?
Hắn không nói rõ được là cảm thụ gì, nhưng lại biết, ba năm này, từng vị tiền bối, các bậc tổ tông, đang từ từ thay đổi hẳn.
Lão hiệu trưởng, lão Lý, Trương Đào, và cả vô số nhân loại hy sinh ở địa quật đều đang dẫn dắt, thay đổi hắn.
"Ma Võ"
Phương Bình vừa đi vừa nghỉ, chưa đến ba năm, rời trường học cũng chỉ có mấy tháng, nhưng dường như đã qua thật lâu.
Ký túc xá, Phương Bình nhìn thấy một số bạn học ngày xưa.
Những người này sắp lên năm tư, không phải ai cũng như Phương Bình, ba năm có thể đi đến mức này, có một số bạn học nhìn quen quen, còn có một số dừng ở cấp 3.
Đương nhiên, rất ít.
Sinh viên năm ba Ma Võ bình thường đều có thể đột phá lên trung cấp.
Khá nhiều cấp 4, nhưng mạnh hơn thì hơi ít.
Phương Bình đi rất khiêm tốn, cũng không cố ý che giấu, nhưng không có bao nhiêu người có thể nhìn thấy hắn.
Ngay khi Phương Bình định dời sang nơi khác, phía trước, một thanh niên cầm thương, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, quan sát một chút, ánh mắt hơi khác thường, trên mặt lộ ra cả nụ cười phong sương.
Đúng vậy, phong sương. Từ này rất khó để hình dung một người trẻ tuổi, nhưng lúc này, đúng là như vậy.
"Phương... Phương Bình."
Thanh niên đi tới, không hề gọi Bộ trưởng, không hề gọi hiệu trưởng, mà gọi tên của Phương Bình.
Phương Bình cũng vui vẻ, cười nói: "Mới trở về à?".
"Vừa trở về."
Phó Xương Đỉnh nhìn chín chắn hơn rất nhiều, từng trải rất nhiều, nở nụ cười, nghiêng đầu liếc nhìn ký túc xá, cười nó một chút?"
Đã rất lâu rồi Phương Bình chưa trở lại túc xá. Từ khi hắn bắt đầu làm hội trưởng Hội Võ Đạo, hắn chưa từng trở về. Lúc này, nghe Phó Xương Đỉnh nói như vậy, Phương Bình cười gật đầu nói: "Vậy thì đi lên ngồi một chút, tâm sự"
"Ừm"
Phó Xương Đỉnh đi ở phía trước, bước chân kiên định mà nặng nề, không nói gì thêm.
Ký túc xá SỐ 15.
Đây là phòng của Phó Xương Định, Phường Bình ở đối diện, số 86.
Phương Bình cảm ứng một chút, số 86 không có ai.
Phó Xương Định mở cửa, cười nói: "Vốn định đổi ký túc xá, sau đó ngẫm lại, ở quen rồi, trở về cũng ít, không cần đổi"
Phương Bình vào cửa, nhìn bố trí một chút, không hề khác trước kia.
Phòng khách, phòng bếp, phòng tu luyện, phòng ngủ... Ngoại trừ phòng tu luyện, nơi khác hình như đều phủ bụi.
"Sau khi học xong năm nhất thì ta chưa từng về nơi này, tòa nhà này...
không ít phòng trống"
Phó Xương Đỉnh bình tĩnh nói, nhưng thật ra không hề bình tĩnh. Tòa nhà này có 200 phòng. Bỏ trống không ít, không phải tốt nghiệp, mới năm thứ ba đại học, ngoại trừ loại yêu nghiệt như Phương Bình, những người khác dù đến cấp sáu cấp bảy cũng chưa tốt nghiệp.
Là chết rồi! Chết rất nhiều người!
Phương Bình ngồi xuống sô pha, Phó Xương Đỉnh mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia ném cho Phương Bình, cười nói: "Nhớ ngày đó mới vừa vào học, ta ngay cả rượu đều chưa từng uống, bây giờ thực lực mạnh rồi, không phải kiêng gì nữa. Nói xem nào, người bận rộn như ngươi, sao còn có thời gian đi dạo Ma Võ?"
"Ta là hiệu trưởng Ma Võ"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, nói. Nói xong, Phường Bình đánh giá hắn một hồi, cười nói: "Không tệ, đỉnh cấp 6, tinh huyết hợp nhất! Xem ra sắp đột phá cao cấp rồi."
"Cao cấp... Tông sư?"
Phó Xương Đỉnh cười cười, ngồi xuống đối diện Phương Bình, uống một ngụm bia, thở dài: "Cao cấp thì như thế nào?
Chưa đến tuyệt đỉnh thì vẫn là sâu kiến! Đời này hy vọng lớn nhất của ông nội ta chính là trở thành Tổng sư"
"Ông ấy thành công rồi! Tông sư cấp 7! Cuối cùng không bị người cháu trai là ta đuổi kịp"
"Đúng, cả đời cũng không bắt kịp, cả đời cũng không nhìn thấy người cháu trai là ta có tiền đồ hơn ông ấy"
Phương Bình sửng sốt một chút, lúc lâu sau mới nói: "Ông cụ Phó..."
"Chết trận rồi."
Phó Xương Đỉnh bình tĩnh nói: "Không may mắn lắm, khi địa quật Kinh Đô rút lui, đã một lần nổ ra cuộc chiến với địa quật, quy mô không phải lớn. Lúc ấy người đang chuẩn bị trận chiến Vương Chiến Chi Địa, việc này chắc là không truyền đến người.
Ông nội ta thấy ta sắp thành Tông sư, có lẽ muốn đọ sức một lần, nhất định phải tử chiến... Cuối cùng lại chết trận! Cũng coi như thỏa mãn nguyện vọng của ông ấy, võ giả hy sinh ở địa quật là vinh quang lớn nhất cả đời!"
Dứt lời, Phó Xương Đỉnh khẽ lắc đầu, lại uống một ngụm rượu, nước mắt không cầm được rơi xuống.
"Cho nên, Phương Bình, ta rất bội phục ngươi, sùng bái ngươi!"
"Nếu ta mạnh như người thì ta cũng không cần phải ở đây khóc lóc như thế này. Ngươi, giết cường giả địa quật như giết gà, mà ta... có đôi khi cũng đố kỵ, sao người lại mạnh như vậy chứ?"
"Dù chia cho ta một chút xíu thiên phú, để cho ta đến cấp 8 cấp 9 thì... ta cũng thỏa mãn rồi"
"Ta có thể tham gia trận chiến Kinh Đô đó, đi nói với ông nội, trời này đã có người trẻ tuổi chúng ta tiếp tục chống đỡ!"
"Ông ấy nên về nhà dưỡng lão"
"Đáng tiếc, chỉ có thể nghĩ, vô dụng"
"Từ nhỏ, ông ấy đã không cho ta luyện võ, SỢ ngày nào đó ta chết trước mặt ổng, hiện tại cũng tốt, ông ấy chết trước ta, không cần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh"
Uống rượu không say, người tự say. Phó Xương Đỉnh uống vào mấy ngụm bia, hình như say rồi. Phương Bình khẽ bật hơi, nghe hắn nói dông dài, nghe một lúc, chậm rãi nói: "Lão Phó, không nói lời an ủi, ngươi là võ giả đỉnh cấp 6, giống như ban đầu lão sư đã nói với chúng ta...
Kẻ yếu mới bị thương. Cường giả... đi báo thù rửa hận!
Địa quật giết một người của chúng, chúng ta giết trăm người nghìn người của chúng "Ta cũng muốn!"
Phó Xương Đỉnh khổ sở nói: "Nhưng thời đại này, cấp 6 cấp 7... cũng không dùng được! Hiện cấp 9 nhiều vô số kể, haiz!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận