Toàn Cầu Cao Võ

Chương 765: Kẻ Thù Của Ta Ở Khắp Thế Giới (2)

Phương Bình bắt lấy tay Tần Phượng Thanh, mắng: "Ngươi làm gì vậy!"
"Phương Bình, Phương đại gia, cho ta uống một ngụm, chỉ một ngụm thôi, ngươi giấu ở đâu, ta sắp chết rồi, cứu ta đi, cho ta một ngụm là được..."
Tần Phượng Thanh vừa khát khao vừa kích động.
"Cho ta uống một ngụm, chỉ một ngụm thôi, có lẽ ta sẽ trở thành đỉnh cấp bốn đấy!"
Tần Phượng Thanh nuốt nước bọt, không biết xấu hổ nói.
Vương Kim Dương lại nặng nề nói: "Phương Bình, giờ là lúc nào rồi, chúng ta không biết có thể sống hay không, cho bọn ta uống một ngụm, khôi phục lại chút thực lực, cho dù có chết cũng phải giết được mấy người bọn chúng!"
"Đúng, đúng, đúng..."
Lý Hàn Tùng lúc này lập tức nói tiếp: "Cho ta một ngụm nữa, chỉ một ngụm, bọn ta sẽ đi giết địch!"
Quá mê người rồi!
Mấy người đã bao giờ từng gặp cái này, tất cả đều là năng lượng tạo thành tinh hoa, không nói đến uống hết, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã sung sướng biết bao.
Đôi mắt mấy người đỏ lên vì thèm thuồng, Tần Phượng Thanh đã bắt đầu lè lưỡi ra muốn liếm lấy mấy ngón tay của Phương Bình, ở đó vẫn còn một giọt!
Liếm một cái, ít nhất cũng là 5 triêu rồi.
Nghĩ đến đây, mấy người đột nhiên lại nghĩ đến điều gì!
Phương Bình giấu cái đó ở đâu rồi?
Vừa nãy hắn ta không mặc quần áo!
Sau đó bỗng nhiên hắn sờ phía sau lưng một cái...
Tần Phượng Thanh vẫn còn đang lè lưỡi, đột nhiên thu vào!
Rốt cuộc là giấu ở đâu?
Phía sau lưng còn chỗ nào có thể giấu đồ sao?
Sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, vừa bị cám dỗ lại vừa nghĩ đến nơi Phương Bình giấu đồ, ai nấy cũng hơi khó xử, có vẻ như đang đấu tranh!
Cái này...Cái này vẫn có thể ăn sao?
Phương Bình cái tên khốn kiếp, quá độc ác!
Nhưng một giọt như vậy ít nhất cũng là 500 vạn, hơn nữa không phải là loại có thể dùng tiền để mua, giá trị là nằm ở đây, không phải cứ có tiền là nhất định là có thể mua được.
Phương Bình không quan tâm nhiều như vậy, vẻ mặt cảnh giác, trực tiếp đưa ngón tay vào trong miệng lão Lý khuấy khuấy, tiếp đó lau lau tay lên người lão Lý, cảnh cáo nói: "Đừng ồn ào nữa, chúng ta còn chưa chạy thoát được!"
Mấy người nhăn mặt đấu tranh, nhìn lão Lý thờ ơ nuốt cái đó xuống, tỏ thái độ hài lòng, cũng hơi buồn nôn.
Lão Lý có biết Phương Bình móc từ đâu ra hay không?
Biết rồi sẽ vẫn sung sướng dùng hết sao?
Phương Bình nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, nói xong lại nói: "Hết rồi, một chút cũng không còn, ngày hôm qua đã uống hết rồi, ta uống hết mấy cân rồi, lão Lý uống ít nhất là hơn trăm cân, hay là các anh cắn thầy ấy một cái xem thử có còn hay không..."
"Rôm rốp!"
Tiếng ma sát chói tai truyền tới, Tần Phượng Thanh thật sự muốn thử cắn một cái, kết quả chỉ nghe thấy tiếng ma sát chói tai vang lên, Tần Phượng Thanh che miệng quay mặt đi mà rơi lệ.
Đậu nành, đau quá má ơi!
Phương Bình lấy ra, hắn hiện tại cảm thấy có hơi ghê tởm, nhưng thử uống máu của lão Lý thì hắn cảm thấy không có gì ghê tởm cả.
Không ngờ suýt nữa vỡ hết cả răng rồi.
Lão Lý lại lần nữa phóng tốc độ, cảm thấy thật mệt với mấy đứa này, ông đây lười lên tiếng, em có bản lĩnh thì cắn đi, cắn được xem như em giỏi!
Thấy mấy thằng nhóc này sắp quên mất là mình đang bị người ta truy sát rồi hay sao?
Vương Kim Dương cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, vội vàng nói: "Thầy Lý, thầy... Thầy đột phá rồi?"
Mặc dù lão Lý không phải là thầy giáo của Nam Võ, nhưng chỉ cần là cường giả tới trợ giúp Nam Giang, Vương Kim Dương đều biết, trước đó Lý Trường sinh không có mạnh như vậy.
Hơn nữa Tần Phượng Thanh chỉ mới muốn cắn thôi đã vang lên tiếng vỡ, đây xem như là kim thân phải không?
Nhưng đột phá... từ cấp sáu đến cấp tám?
Đây là thế nào?
Hắn vừa nói như vậy, những người khác cũng phản ứng lại, vừa nãy bị kích thích nên quên mất điều này.
Tần Phượng Thanh cũng rất thân với lão Lý, lúc này cũng chấn động nói: "Lẽ nào thầy ăn mấy trăm ký này nên đã đột phá cấp tám?"
Nói xong liền nhìn chằm chằm Phương Bình nói: "Ngươi thì sao?"
Phương Bình thản nhiên nói: "Cấp năm."
"Mẹ nó!"
Lần này Tần Phượng Thanh thật sự nhịn không được nữa rồi, cũng không quan tâm Phương Bình lấy từ đâu ra, võ giả vì đột phá cảnh giới thì chuyện gì mà không thể làm chứ!
Đừng nói là kỳ lưng mà ra, ngay cả sản phẩm đại tiện hắn cũng dám ăn!
Kiềm chế không được sự phấn khởi, Tần Phượng Thanh quát nhẹ: "Phương Bình cho ta một ít, chỉ một ít thôi, không cần nhiều, cho ta đột phá đến cấp năm là được... Đây là thần dược a!"
Mà đâu chỉ có mình hắn, hai người còn lại cũng nổi lòng ham muốn rồi!
Lý Trường Sinh cấp sáu chớp mắt thành cấp tám.
Phương Bình cấp bốn cũng chớp mắt đã cấp năm rồi.
Đây không phải là thần dược, thì cái gì mới là thần dược?
Đặc biệt là Lý Trường Sinh, một bước lên trời đó ba!
Trước đó cũng từng nghe đồn rồi, nhưng không ngờ hiện tại truyền thuyết thành sự thật, tâm trạng của mấy người lên lên xuống xuống, hoàn toàn quên đi đám người đang truy giết phía sau.
Sáng nghe đạo, tối chết cũng an lòng!
Bây giờ Phương Bình cho bọn ăn một chút thôi, có chết cũng đáng.
Phương Bình bất đắc dĩ, bất lực nói: "Thật sự hết rồi."
"Ta không tin!"
"Tin hay không thì tùy."
Phương Bình nói xong liền vỗ vào lão Lý, bất lực nói: "Thầy nhanh lên chút đi, nhất định là tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể thầy chưa tiêu hao hết, chạy cùng bọn họ làm gì, chúng ta tìm một nơi trốn rồi nói."
Ngày hôm qua lão Lý thật sự nuốt rất nhiều tinh hoa sinh mệnh, dù đã tái tạo kim thân nhưng Phương Bình vẫn cảm thấy nhất định vẫn còn năng lượng sót lại.
Hiện tại lão Lý không định bộc phát, nhất định là đợi Phương Bình đổ thêm chút máu.
Lão Lý này, thầy có chút lương tâm nào không?
Mình chỉ còn lại một chút như vậy mà ổng cũng không bỏ qua, lương tâm để đâu rồi?
Lão Lý nghe vậy thở dài, lại nói: "Thật sự không còn nhiều?"
Không hỏi có hay không, nhất định là có!
Thằng nhóc Phương Bình này, nếu hắn nỡ dùng hết toàn bộ thì ông là người đầu tiên không tin.
"Hết rồi."
"Xem ra thật sự không còn nhiều rồi..."
Lão Lý thở dài, trong người chỉ còn lại ít như vậy, không đủ để nuôi dưỡng lực lượng tinh thần.
Nhưng Phương Bình không chịu chu cấp thêm nữa, cũng khó lừa được hắn.
Không nói chuyện nữa, thân thể lão Lý tản mát ra ánh kim sáng rực, một cỗ năng lượng mạnh mẽ phát ra, ngay sau đó, tốc độ nhanh gấp ba lần!
Con mắt Tần Phượng Thanh lần nữa đỏ lên, thật mạnh, năng lượng thật mạnh!
"Người so với người… Thật khiến người ta tức chết!"
Vẻ mặt Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, sau đó nhanh chóng khôi phục ý chí chiến đấu!
Người ăn cá không bằng người bắt cá, vì sao Phương Bình có thể lấy được nhiều thứ tốt như vậy?
Là vì có liên quan đến việc che giấu khí tức!
"Phương Bình, ngươi dạy ta thuật thu liễm khí tức được không? Ta trả 1 triệu coi như tiền học phí!"
"Cút!"
"5 triệu!"
"Có cút hay không?"
"10 triệu!"
Tần Phượng Thanh đỏ cả mắt, bao nhiêu ta cũng học.
Phương Bình lười để ý đến hắn ta, quay đầu nhìn lướt qua, hướng về phía mấy người đang truy đuổi phía sau vẫy vẫy tay chào tạm biệt!
Thành Cự Liễu bị mình chơi như vậy, trong thời gian ngắn không thể nào đi đến đó nữa, nếu đi nữa thì cây Yêu Thụ kia có hủy thành trì cũng nhất định muốn phanh thây hắn ra thành tám mảnh, điều này Phương Bình có thể cảm nhận được.
Khó khăn lắm mới vào thành được một chuyến, kết quả lại loạn thành như vậy, bây giờ Phương Bình thấy hơi hối hận rồi.
Sớm biết như thế, nên biết điều một chút, không gây động tĩnh lớn như vậy.
Mỏ khoáng đó, vốn mỏ khoáng của hắn, bây giờ thì khó nói rồi.
"Địa quật còn có thành khác, không được, bên này e là đã phòng bị rồi, lần sau, lần sau đi thành Thiên Môn hoặc nơi khác trộm..."
Trong đầu đang suy nghĩ như vậy, Phương Bình lại nhìn không gian chứa đồ đã ngót đầy một nửa, hơi tiếc nuối.
Không thể chất đầy không gian, đáng tiếc quá.
Đá năng lượng như đá cuội vứt lung tung trên mặt đất nhiều như vậy mà mình không thể chất đầy không gian chứa đồ, không thể không nói, lần này thật sự hơi lỗ rồi.
"Tạp cổ!"
Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ xuyên thủng hư không, từ phía xa vang lên, khiến cả hư không rung chuyển!
Sự phẫn nộ đến cực hạn, tiếng hô mang sát ý lạnh lẽo vô tận, khiến Phương Bình không kìm lòng rùng mình một cái, bỏ đi, thành Cự Liễu thật sự không thể đi nữa rồi, tên Liễu vương kia e là muốn điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận