Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1527

Hổ Lặc còn đang đánh nhau với Tưởng Nguyên Hoa gầm dữ dội nói: "Phái Thiên Mệnh nghe lệnh, hộ tống điện hạ về vùng cấm! Hòe Ngọc thần tướng, điện hạ không thể có chuyện! Nếu điện hạ có chuyện, tất cả thỏa thuận của hai vương đình đều sẽ kết thúc!"
Sắc mặt vị thần tướng dưới trướng Hòe Vương kia khó coi vô cùng!
Hổ Lặc muốn rút lui!
Không chỉ muốn rút lui, còn muốn mang thành chủ và yêu thú của phái Yêu Mệnh đi. Nếu đám người đó đi hết, bọn họ chắc chắn phải chết!
Hổ Lặc vẫn tính đáng tin, không có im im kéo người chạy, ít nhất còn thương lượng với hắn. Nhưng xem điệu bộ này, hắn không đồng ý cũng vô dụng, Hổ Lặc sẽ không trơ mắt nhìn Cơ Dao có chuyện.
"Thành sự không đủ bại sự có thừa!" Hòe Ngọc tức giận mắng thầm!
Vị điện hạ này thật sự là thành sự không đủ bại sự có thừa. Nếu không có cô ta ở đây gây rối thì mọi chuyện sao lại đến mức này!
Ban nãy cũng là cô ta nhất định phải giết Phương Bình... nhưng mà hắn cũng đã quên, ban đầu là hắn bắt chuyện Hổ Lặc giết Lý Trường Sinh, cũng mượn tên của Phương Bình. Nhưng sau đó, nếu không phải do Cơ Dao nhất định phải giết Phương Bình, khiến không còn ai vây giết Nam Vân Nguyệt, thì làm sao đến mức xuất hiện cục diện như bây giờ?
Phân thân bằng lực lượng tinh thần của Võ Vương tuy rất mạnh, nhưng nếu khi đó mọi người tụ tập cùng một chỗ, liên thủ chống lại, thì sẽ không có ai phải hy sinh.
Nghĩ tới những thứ này, Hòe Ngọc càng thêm phẫn nộ.
Rác rưởi! Đúng là rác rưởi!
Trước khi đến thì thề thốt hay lắm, nghiến răng nghiến lợi, nói nhất định sẽ giết Phương Bình. Bây giờ lại muốn chạy? Không có bản lãnh thì đừng đến kéo chân người khác!

Hòe Ngọc tức giận đến mức muốn phát điên.
Ngự Hải Sơn, Hòe Vương thật ra cũng nghe thấy. Lực lượng tinh thần của hắn phát hiện Phương Bình đang từng bước ép sát, nhất định phải đánh giết Cơ Dao, Hòe Vương trầm mặc chốc lát.
Trận chiến này, lại thất bại!
Ba lần! Ba lần đều thua trong tay Phương Bình!
"Phương Bình..."
Hòe Vương khẽ cười một tiếng, giờ khắc này, chỉ còn sót lại 22 vị cường giả cấp chín, lần này mình tổn thất nặng nề, 5 vị thần tướng dưới trướng đã chết mất 3 người! Chỉ còn sót lại 2 vị!
Cộng thêm một vị còn chưa tiến vào thì chỉ còn dư lại 3 người, giờ giống y như Phong Vương. Nhưng Phong Vương ở vực Nam Thập Thất, căn bản không tổn thất nhiều như vậy.
Thần tướng còn lại hai vị, 12 vị yêu thực cấp chín ở vực Nam Thập Bát chỉ còn dư lại 8 vị, hai người còn lại là thần tướng dưới trướng Chân Vương khác, cộng thêm 10 vị Yêu Mệnh là tổng cộng 22 vị.
Chỉ mới nhiêu đó thời gian mà đã chết trận 10 vị cấp chín rồi!
Dưới Chân Vương thì đều là giun dế... Nhưng cũng phải xem là giun dế loại nào. Cấp chín cũng… khá là quan trọng. Nếu như có thể đánh giết cường giả bên phía phục sinh võ giả, có thể tiếp tục tiêu hao phân thân của Võ Vương thì chết mới đáng giá. Nếu không, không cần thiết phải hy sinh.
Hòe Vương dừng một lát, mắt thấy người của Yêu Mệnh muốn rút đi, bỗng nhiên nhìn về phía Trương Đào, bình tĩnh nói: "Bản vương nguyện thua cuộc! Vực Nam Thập Bát, rút đi 12 mỏ quặng vương thành, toàn bộ cao cấp rút đi, để lại hết cho các ngươi!"
Trương Đào cân nhắc nói: "Những võ giả trung cấp và người bình thường thì sao?"
"Tùy tiện!" Hòe Vương lãnh khốc!
Một thành mấy triệu người, mấy chục triệu người, hắn cũng không thèm để ý. Chết thì chết thôi! Vùng cấm không thiếu những người này!
Hắn chuẩn bị từ bỏ ngoại vực, nghỉ ngơi lấy sức. Ba lần, ba lần thất bại, khiến hắn tổn thất nặng nề!
Mất hai vị cấp chín của thành Yêu Mộc, chết 3 vị thần tướng, mất ngoại vực... Bây giờ, hắn nhìn chằm chằm 8 vị yêu thực cấp chín còn sót lại của vực Nam Thập Bát. Nếu có thể triệt để thu phục 8 vị cấp chín này, thế lực dưới trướng hắn sẽ lại tăng vọt.
Sau khi đại chiến toàn diện mở ra, hắn sẽ có thể suất lĩnh thế lực dưới trướng, chiếm cứ chỗ tốt ở Phục Sinh Chi Địa.
Ba lần, mặt mũi hắn đã mất hết, cũng không quan tâm thể diện là gì nữa, trong vòng hai, ba năm tới, hắn sẽ không cho cường giả dưới trướng mình tham chiến.
Một bên, Phong Vương cắn răng nghiến lợi nói: "Hòe Vương, còn có cơ hội! Ba vị thần tướng dưới trướng ta đã tới rồi!”
Chạy tới, nghĩa là chạy đến miệng đường nối.
Hòe Vương giả bộ như không nghe thấy! Phí lời, ngươi của người còn chưa tới, Cơ Dao lại chạy, ngươi tự đi một mình đi!
Hòe Vương tiếp tục nhìn về phía Trương Đào, lạnh lùng nói: "Bản vương từ bỏ vực Nam Thập Bát, Võ Vương, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?"
Trương Đào cười nói: “Đương nhiên là không, Hòe Vương hiểu lí lẽ như vậy..."
"Đừng có giở trò vặt vãnh nữa! Võ Vương, cường giả Chân Vương, Thần Lục và Phục Sinh Chi Địa đều biết ngươi không biết xấu hổ! Muốn kéo dài thời gian, tiếp tục giết người của bản vương sao?"
Khi bọn họ còn đang nói chuyện, đám Cơ Dao vừa chiến vừa lui, sĩ khí Hoa Quốc tăng vọt, đánh giết rất nhiều võ giả cấp tám. Phương Bình cũng bắt đầu ra tay tàn sát những võ giả cấp bảy còn sót lại.
Ban nãy, lúc vây giết Phương Bình thời điểm, có hơn 20 võ giả cấp tám, hơn 50 võ giả cấp bảy. Nhưng bây giờ, cấp bảy còn chưa tới 20 người, cấp tám thì không tới 10 người.
Trương Đào không để ý lắm, hừ nói: "Hòe Vương, đừng vội ngậm máu phun người! Bản vương..."
Hắn lại nói đâu đâu, Hòe Vương tái xanh, cả giận nói: "Vậy thì huyết chiến đến cùng, không chết không thôi!"
Chỉ trong phút chốc nói chuyện, một vị yêu thực cấp chín lại bị chém giết rồi!
Trương Đào thấy hắn thật sự sắp bạo phát, quát lên: "Dừng truy sát! Trận chiến này kết thúc!"
"Bộ trưởng, sợ bọn họ làm gì! Giết sạch bọn họ, không thể bỏ qua Cơ Dao!"
"Dù chiến tranh có kết thúc, thì kẻ thua cũng phải tước vũ khí! Không được để lại thần binh, không thể dễ dàng bỏ qua!"
"..."
Tiếng gào không cam lòng của Phương Bình truyền ra, Hòe Vương bỗng nhiên cười nói: "Võ Vương, giao dịch không?"
"Nói nghe thử."
"Giao Phương Bình cho bản vương, khi đại chiến bạo phát, nếu Thần Lục thắng, bản vương có thể che chở ngàn vạn nhân loại Phục Sinh Chi Địa!"
Đồng tử Trương Đào thu nhỏ lại, một lát sau mới cười nói: "Ta phải suy nghĩ một chút, Hòe Vương đừng nóng vội, ta cân nhắc rồi sẽ bàn bạc với ngươi sau, nhưng Phương Bình nói cũng có đạo lý, để Cơ Dao giao thần binh ra đi, nếu không con bé không thể rời khỏi vực Nam Thập Bát đâu!"
Trương Đào lạnh lùng nói: "Hổ Vương, nếu đã đến thì không cần giấu diếm nữa! Nếu còn muốn ngồi chờ ngư ông đắc lợi thì thành thật một chút, đừng cho rằng chúng ta thật sự không biết tâm tư của các ngươi! Cơ Dao tham chiến, để lại thần binh mua mệnh, dùng thần binh cấp chín đổi tính mạng, không lỗ!"
Trong hư không, một bóng người chậm rãi hiện lên, nhìn Trương Đào, sau đó truyền âm nói: "Cơ Dao, để lại thần binh!"
"Hổ Vương gia gia!" Giờ khắc này, Cơ Dao thật sự tức hộc máu, huyết dịch dâng lên trong miệng!
Hổ Vương gia gia lại còn bắt cô giao thần binh ra? Cô không cam tâm!
"Cơ Dao, nghe lời, một thanh thần binh cấp chín mà thôi, không tính là gì, trở về đi."
"Hổ Vương gia gia..." Cơ Dao bi phẫn, đột nhiên ném thần binh ra, cũng không quay đầu lại, cưỡi Phượng Hoàng nhanh chóng bỏ chạy.
Phía sau, Phương Bình tiếp nhận thần binh, cười to nói: "Cơ Dao, ngươi đúng là hợp tác tốt, mỗi lần gặp ngươi nhất định sẽ có chuyện tốt, ta không nỡ giết ngươi luôn á! Lần sau lại cho ta mấy cái mạng với thần binh nha, ta sẽ không giết ngươi!"
"Phương Bình!" Cơ Dao đột nhiên quay đầu lại, quát lên: "Ngươi đừng quá kiêu ngạo, một ngày nào đó, bản cung nhất định sẽ giết ngươi!"
"Ha ha ha! Trên trời dưới đất, ai có thể giết ta? Buồn cười!" Phương Bình cười lớn một tiếng, bây giờ thì tiếp tục nói nhảm được rồi.
Tuy trận chiến này không thể triệt để tiêu diệt cường giả địa quật, nhưng vực Nam Thập Bát bị đánh hạ rồi! Chiếm được một nơi, dù không có mỏ khoáng cũng không sao.
Một vực có năng lượng sung túc, có thể cho bao nhiêu võ giả đến tu luyện? Nơi này sản vật phong phú, có thể chế tạo bao nhiêu đan dược?
Một ít mỏ quặng nhỏ nhất định sẽ được để lại, cộng thêm mấy thứ tốt của vương thành nữa. Trận chiến này, chiến lợi phẩm nhiều vô cùng!
Nhân loại lấy được một vực, có lẽ có thể thêm hơn triệu võ giả!
Đây chính là tiền lãi chiến tranh!
Phương Bình cười to, cười điên cuồng, cười đáng ghét, cười cường giả địa quật, người người đều nhớ kỹ tiếng cười kia.
"Phương Bình!" Thời khắc này, toàn bộ cao cấp địa quật đều nhớ kỹ cái tên này.
Lần sau gặp lại, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải giết hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận