Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3144: Thiên Cẩu Và Đầu Sắt (3)

Chương 3144: Thiên Cẩu Và Đầu Sắt (3)Chương 3144: Thiên Cẩu Và Đầu Sắt (3)
Thiên Cẩu không quan tâm nhiều như vậy, gầm rú một trận, nhanh chóng bước vào khu vực cầu thang, cho dù nhục thân phía đã xuất hiện không ít vết rách, Thiên Cẩu vẫn ngẩng cao đầu, hết sức bá đạo, chẳng thèm nhìn Thiên Tí.
Vừa định đạp vào cầu thang, Thiên Cẩu cũng cảm ứng được vấn đề, quay đầu định nói với Thiên Tí... Nhưng còn chưa mở miệng, Thiên Cẩu đã cụp đuôi, ầm một tiếng, phá vỡ hư không, chạy thẳng vào trong một vết nứt.
Thiên Tí ngơ ngác!
Làm sao thế? Lão phu còn chưa ra tay với ngươi mà?
Dù có ra tay thì cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi, ngươi... chạy cái gì mà chạy?
Lúc này, Thiên Tí cũng sợ hãi.
Hắn tưởng trong bóng tối có kẻ địch mạnh, thậm chí có thể là Hoàng Giả, sắc mặt vô cùng nặng nề, bảo vệ Lý Hàn Tùng sau lưng, khí huyết bộc phát, mắt lóe thần quang, quan sát xung quanh.
Thiên Tí nhíu mày nhìn Thiên Cẩu, con chó này... hỏng não rồi à?
Trong bóng tối có kẻ địch vô cùng mạnh. Thiên Cẩu phá tám, thế mà bị hù chạy.
Mấy lần tiến vào khe nứt hư không, nó cũng chịu không nổi.
Thiên Tí còn đang cảnh giác, bóng tối lần nữa vỡ vụn, Thiên Cẩu xuất hiện, trông hơi chật vật.
Không thể tưởng tượng nổi!
Mặt chó của Thiên Cẩu mang theo vẻ dữ tợn.
Cảnh giác, e ngại!
Nó cảm thấy mình thật mất mặt chó! Vừa nãy... nó bỗng nhiên cảm nhận được một số khí tức không giống bình thường, dọa nó sợ sắp nứt cả tim gan, lập tức trốn chạy.
"Thiên Cẩu..."
Ông vừa định hỏi một câu, Thiên Cẩu đã gầm lên: "Cút!"
Nó lại quay về, là không có nguy hiểm? Vậy tại sao vừa nãy lại cụp đuôi chạy trốn?
"Bá Thiên Đế?"
Thiên Cẩu gầm lên một tiếng, dư quang lại là đang chăm chú vào một người.
Chú ý người đang sững sờ nhìn nó.
Kết quả chạy một hồi, cảm giác không đúng lắm, nên nó quay trở về.
Thiên Cẩu nghĩ như vậy, đôi mắt như vũ trụ, chiếu rọi xung quanh, chiếu rọi trời đất, chiếu rọi cổ kim, tương lail
Nhân Gian có chuyện ba Đế chuyển thế, sau khi phục sinh nó liền rời đi, nên chưa từng nghe đến, cũng không để ý, dù trước đó có nghe phong phanh, nó cũng không để ý.
Năm đó vì lánh nạn, nó cũng cố ý chạy khỏi Thiên Giới, nên mới không tham gia trận chiến cuối cùng của Thiên Giới.
Năm đó, Bá Thiên Đế bị nó làm lỡ chính sự, tức giận đến mức tuyên bố với Tam Giới, lần sau gặp được nó, nhất định phải đánh nổ đầu chó của nó.
Vừa nãy, nó ngửi thấy khí tức kia, cho nên mới sợ hãi trốn chạy.
Hiện nay, Bá Thiên Đế đã trở về? Tên này là Bá Thiên Đế?
Nhưng bây giờ... Thiên Cẩu nhìn Lý Hàn Tùng, trong mắt chiếu rọi ra một cái bóng mờ.
Trước đó, Thiên Tí cũng từng chiếu rọi ra, nhưng Thiên Tí không nhìn ra rốt cuộc là quá khứ hay là tương lai.
Thiên Cẩu cũng không thể phân biệt rõ ràng, rất mơ hồ.
Nhưng lúc này, Thiên Cẩu đã lập tức hiểu ra. Tên này, có lẽ chính là chuyển thế của tên đó.
Đáng chết, mình thế mà bị một chuyển thế dọa đến cụp đuôi chạy trốn, quá mất mặt chó!
Mình là Thiên Đế phá tám đấy!
"Thiên Cẩu!" Thiên Cẩu còn đang suy nghĩ, Thiên Tí cũng nổi giận, trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Thiên Cẩu không kiên nhẫn liếc nhìn hắn: "Cút sang một bên! Thiên Tí, năm đó ngươi không tấn công bản Đế, bản Đế chẳng thèm so đo với ngươi, ngươi muốn tìm cái chết sao?"
"Hừ!" Tay Thiên Tí lộ ra màu xanh ngọc, lạnh lùng nói: "Ngươi thử xem! Thiên Cẩu, đừng tưởng phá tám thì ngươi chính là vô địch!"
Thiên Cẩu không muốn lãng phí thời gian với Thiên Tí, nhìn vê phía Lý Hàn Tùng, bá đạo quát: "Giao người này cho bản Đất"
"Buồn cười!"
Hai cánh tay Thiên Tí phát ra hào quang sáng chói, nhìn rất nguy hiểm.
Thiên Cẩu thật tưởng mình sợ nó hay sao?
Thiên Cẩu nhe răng, tỏ vẻ dữ tợn.
Lúc lâu sau, bỗng nhiên thu liễm, lạnh lùng nói: "Bản Đế không giết hắn, để hắn tới, bản Đế tặng hắn một vài thứ.'
Thiên Tí hừ lạnh một tiếng, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc?
"Thiên Tí, ngươi thật muốn đối nghịch cùng bản Đế? Bản Đế nói không giết hắn, đương nhiên sẽ không giết hắn!"
Ánh mắt Thiên Tí bất thiện, cũng không lên tiếng.
Sau lưng, Lý Hàn Tùng thấy một người một chó giương cung bạt kiếm, vội ho một tiếng, nói: "Tiền bối... cứ để ta đi qua đi, tránh cho tiền bối và vị... chó tiên bối này xảy ra xung đội..."
"Không thểt"
Thiên Tí ngăn cản, Thiên Cẩu lạnh lùng nói: "Nhanh lên, bản Đế đã nói sẽ không giết hắn, Thiên Tí, ngươi đừng ép bản Đế giết ngươi!"
Vào lúc này, bên ngoài lại chấn động, Thạch Phá hô to gọi nhỏ, điên cuồng gào thét, hắn muốn tới, nhưng hắn mới phá bảy đỉnh phong, đang bị vết nứt cắt chém gào khóc.
Vừa thấy Thạch Phá cũng muốn tới, Thiên Tí biến sắc. Ông không sợ Thiên Cẩu, nhưng một khi Thiên Cẩu và Thạch Phá liên thủ... dù không sợ, ông cũng không giữ được Thiết Quyên.
Ánh mắt Thiên Tí khẽ thay đổi, Thiên Cẩu tìm Thiết Quyền... chẳng lẽ là... Trong lòng ông có suy nghĩ mơ hồ.
Nghĩ một lúc, Thiên Tí không nói gì nữa, chỉ là trâm giọng nói: "Hắn không phải hắn!"
Thiên Cẩu không thèm để ý, nhìn chằm chằm Lý Hàn Tùng, Lý Hàn Tùng cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vẫn cố nén cảm xúc, chậm rãi đi về phía trước.
Vừa mới đi tới bên cạnh Thiên Cẩu... âm một tiếng!
Móng chó của Thiên Cẩu đã đạp hắn ngã trên mặt đất! Sau đó, móng chó liên tục đập xuống đầu hắn, vừa đập vừa gào: "Này thì đánh chó!"
"Âm!"
"Bây giờ bị bản Đế bắt được cơ hội!"
"Bốp!"
"Đầu vẫn cứng như vậy, chuyển thế cũng cái đầu nát này, ngu xuẩn!"
"Bộp!"
"Này thì gặp chó một lần đánh một lần, ngon thì ngươi đánh nữa đi!"
"Bốp!"
"Đánh nổ đầu chó, ông đây đánh nổ đầu ngươi!"
Thạch Phá đến, cả người đầy vết thương, vốn còn định phàn nàn với Thiên Cẩu vài câu, giờ thì ngơ ngác nhìn Thiên Cẩu.
Con chó này... điên rôi sao?
Bình thường, một đập của nó ăn một mạng người, lúc này đang điên cuông đánh Lý Hàn Tùng. Mà đánh thì đánh, mẹ nó, ngươi là một con chó phá tám, dùng đầu mình va đầu một tên Chân Thần làm gì?
Đúng vậy, Thiên Cẩu đang phát điên, dùng đầu chó của mình va chạm với đầu của Lý Hàn Tùng.
Vậy thì thôi đi, con chó này lại còn vừa va vừa mắng, sủa gâu gâu, giống như vô cùng hưng phấn, có nhất thiết phải như vậy không?
Thạch Phá sững sờ.
Thiên Tí nhìn một hồi, thở phào nhẹ nhõm, chó này đúng là không định đánh chết Lý Hàn Tùng, nhưng... đầu óc chó này đúng là bị đánh hỏng rồi.
Ngươi là một phá tám, dù va đầu thắng Thiết Quyền đi nữa, nhưng dùng bộ dạng chó ngốc này, không mất mặt sao?
Thật mất mặt! Không, mất mặt chó.
Ông cũng cảm thấy mất mặt thay chó, con chó này điên rồi, lăn lộn trên đất đụng đầu với Thiết Quyền, ông cũng không nhìn nổi nữa.
Đầu Sắt bị Thiên Cẩu đụng cho mê man, chỉ cảm thấy chó này có bệnh.
Đương nhiên hắn cũng từng nghe về chuyện Bá Thiên Đế đánh chó. Nhưng quan trọng là... không phải ta đánh. Dù là ta đánh, con chó ngốc nhà ngươi có thể đừng va đầu nữa hay không?
Đầu hắn sắp bị chó ngốc này va đến sắp nổ tung rồi.
Thiên Cẩu rất đắc ý!
Va đầu một trận, nó không chơi nữa, chân chó ấn lấy đầu của Đầu Sắt, lớn lối nói: "Tiếp tục đánh chó đi!"
Đầu Sắt cảm thấy mình bị làm nhục. Bị một con chó làm nhục.
Mơ màng nhìn con chó ngốc này một cái, thốt lên: 'Mặc quần tử tế vào, làm chó thì có thể không mặc quần sao?"
Thạch Phá hơi sững sờ, Thiên Tí cảm thấy mình cần phải cứu thằng nhóc ngốc này.
Thiên Cẩu cũng hơi sửng sốt, sau đó thẹn quá hóa giận.
Chó cần mặc quần sao? Làm gì có chó nào mặc quần. "Âm!" Một tiếng ầm thật lớn vang lên, Thiên Cẩu lại bắt đầu.
Thiên Tí đau đầu, Thạch Phá liếc qua, lười xen vào, mở miệng nói: "Thiên Tí, ngươi còn sống sao? Đây là nơi nào? Đây không phải Vạn Giới Điện sao? Sao cảm giác không giống nhỉ?"
"Nghệ nói là giao điểm."
"Giao điểm...' Thạch Phá liếc nhìn cầu thang, lúc lâu sau mới nói: "Thú vị, nơi này có khí tức của thế giới bản nguyên, rất mơ hồi Đi, đi lên..."
"Ngươi tự xem xeml"
Nghe vậy, Thạch Phá cẩn thận quan sát, nhanh chóng nói: "Hiểu rồi, cân bằng sức mạnh là được! Chó lớn, đừng ầm ï nữa, ba chúng ta, ta linh thức, ngươi khí huyết, Thiên Tí lực lượng sinh mệnh..."
Thiên Cẩu va Đầu Sắt tê liệt ngã xuống đất, quay đầu nhìn thoáng qua cầu thang, lơ đễnh nói: 'Không biết có lợi ích hay không mà đã chạy vào bên trong?”
"Chắc là có nhỉ?" Thạch Phá không chắc chắn nói: "Nhiều người tới như vậy, tạo ra trận chiến lớn như vậy, chẳng lẽ lại không có chút lợi ích nào sao?"
Thiên Cẩu nghĩ một chút, cũng cảm thấy hẳn là có lợi ích.
"Vậy thì đi vào thôi, năm đó ông đây đến đi tiểu trong Vạn Giới Điện, còn bị người ném ra ngoài, vô cùng nhục nhã!" Thiên Cẩu tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận