Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1841: Mưu Đồ (2)

Chiến Vương nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng có chuyện, có lẽ ngươi cũng rõ ràng, là chuyện xảy ra với vị tuyệt đỉnh nhà họ Dương."
Chiến Vương hít sâu một hơi, cười nói: "Chuyện đến nước này, có một số việc cũng không phải bí mật. Thật ra chúng ta không có liên hệ gì với Giới Vực, bởi vì chúng ta không vào được, nhưng lão quỷ nhà họ Lý đã từng nói, khi Giới Vực mở ra, chúng ta lập tức có thể về Giới Vực.
Nhớ kỹ, là trở về, mà không phải đi vào. Chúng ta không rõ làm sao mà hắn biết được, có lẽ hắn có liên hệ với mấy bô lão của Giới Vực, khả năng này có thể xảy ra.
Tuyệt đỉnh nhà họ Dương đã nhiều năm không có tiến triển chút nào, đúng lúc, Giới Vực xuất hiện một cỗ uy áp mạnh mẽ, có lẽ là con đường bản nguyên của cường giả và tinh thần lực hiện ra… Có lẽ hắn không tránh khỏi cám dỗ, cuối cùng tự mình tiến vào Giới Vực, có lẽ, muốn nuốt chửng hoặc lĩnh hội con đường bản nguyên của đối phương, trở thành cường giả đỉnh cấp trong tuyệt đỉnh.
Hiện cũng không thể nào phán đoán cụ thể có phải hay không. Nhưng lão quỷ nhà họ Dương chết ở Giới Vực, chết tại Hư Lăng động thiên!"
Ánh mắt Chiến Vương có vẻ kỳ quái, nói: "Ta không biết tại sao lại như thế, có lẽ là lão quỷ nhà họ Dương nảy lòng tham, đối phương cũng chưa chết mà hắn đã muốn nuốt chửng đối phương.
Có lẽ... là chúng ta không nên tiến vào, thậm chí cũng có lẽ là vì lão quỷ nhà họ Dương phát hiện ra một số bí mật nào đó, nên bị đối phương đánh giết.
Phương Bình, những kẻ ở Giới Vực tâm tư quá phức tạp, tuyệt đỉnh cũng có thể giết.
Có lẽ là nhờ vào một sắp xếp của Giới Vực mới làm được như vậy, có lẽ... người tồn tại trong Giới Vực đều rất mạnh, rất có thể là hậu duệ hoặc truyền nhân của nhóm người mạnh nhất Giới Vực năm đó.
Cho nên bọn họ có vốn liếng đánh giết tuyệt đỉnh, tuyệt đỉnh nhà họ Dương không tính là mạnh, trong tuyệt đỉnh hắn xem như yếu, tiến vào địa bàn đối phương, bị đối phương áp chế, bị đánh chết cũng không có gì là lạ."
Chiến Vương nói một lát, lại nói: "Còn về lão quỷ nhà họ Lý... Hắn hoặc là người phát ngôn của Giới Vực, hoặc chính là chúa tể một phương trong đó."
Chiến Vương như đang suy nghĩ, cười nói: "Hắn rất có thể là người phát ngôn của Giới Vực, mấy người chúng ta đều được hắn tập hợp, hắn biết rất nhiều chuyện, bao gồm một số chuyện của Giới Vực, bao gồm việc chúng ta canh giữ Ngự Hải Sơn... Đều là hắn nói cho chúng ta biết.
Hoặc là, hắn chính là chúa tể một phương trong đó, sớm thức tỉnh, liên kết các đại Giới Vực với nhau, có lẽ chúng ta khôi phục cũng là tác phẩm của hắn, hắn cần một nhóm người giúp đỡ.
Nói tóm lại, việc này rất phức tạp, hỏi hắn cũng không nói."
Lúc này, Phương Bình xen vào nói: "Tiền bối, Trấn Thiên Vương sắp xếp mọi người trấn thủ Ngự Hải Sơn, không có ai không nguyện ý sao?"
"Đương nhiên là có!" Chiến Vương lại tiếp tục hồi tưởng, chậm rãi nói: "Một người chưa từng gặp, bỗng đến nói cho ngươi, trách nhiệm của ngươi là trấn thủ Ngự Hải Sơn, ngươi sẽ đồng ý sao? Sẽ đáp ứng sao? Nhiều người đã không đồng ý!
Nhưng ngươi không hiểu tình huống năm đó. Đám người không có quá khứ tương lai như chúng ta, mờ mịt với tất cả, không biết làm sao. Hắn nói cho chúng ta biết, trấn thủ Ngự Hải Sơn, chính là trách nhiệm của chúng ta, đến cuối cùng đều sẽ biết được tất cả đầu đuôi câu chuyện, bao gồm tất cả quá khứ của chúng ta.
Là đi Ngự Hải Sơn, hay là không đi?
Có người không muốn đi, nhưng không thể không nói, lão quỷ nhà họ Lý rất lắm trò, dưới sự giật dây, dắt mũi của hắn... Cuối cùng chúng ta đều đi Ngự Hải Sơn.
Tất nhiên, có chênh lệch thời gian, khi đó, chúng ta cũng đã thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con, có gia tộc của mình, có người thân của mình."
Nói đến đây, Chiến Vương cảm khái nói: "Một đám người không biết quá khứ tương lai, có con cháu, huyết mạch đời sau, thật ra đó là điều mà chúng ta quan tâm nhất."
Chiến Vương liếc qua tên béo đang nghiêm túc nghe kể, khẽ cười nói: "Có huyết mạch truyền thừa, chúng ta mới nhận ra chúng ta sống như một con người chân chính, chứ không phải người sống tạm bợ.
Mà trong đó, cũng có công lao vị nhà họ Lý kia, hắn tính toán rất nhiều, bao gồm nhân sinh của chúng ta, rất nhiều chuyện đều là hắn âm thầm dẫn dắt. Có gia tộc, có huyết mạch truyền thừa, cũng như sự tẩy não... của hắn...
Tóm lại, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều đi Ngự Hải Sơn.
Chuyến đi này, coi như đã lên phải thuyền giặc. Chúng ta vừa đến Ngự Hải Sơn, đã lập tức đối địch với Chân Vương địa quật, đến lúc đó, thật ra chúng ta đã không có đường lui."
Phương Bình tò mò nói: "Khi đó, mọi người đều biết rất nguy hiểm, mà không ai không muốn đi?"
"Có!" Chiến Vương lần nữa cười nói: "Đương nhiên là có! Lần đầu tiên ta giao thủ với Chân Vương địa quật đã bị thiệt lớn, luôn cảm thấy vụ mua bán này không có lời, ta mặc kệ, giải thể được rồi. Ta là cường giả tuyệt đỉnh, thiên hạ rộng lớn, đi nơi nào mà không được?
Cùng lắm thì ra khỏi địa quật, mang theo người nhà tìm một chỗ ẩn cư, tại sao phải ở Ngự Hải Sơn chịu khổ bị liên lụy, liều mạng vì người khác.
Nhưng có một số chuyện, ngươi biết rõ như thế, nhưng lại khó mà quyết định như vậy.
Ta đã nói, khi lão quỷ nhà họ Lý phát hiện chúng ta, chúng ta đều là cái vỏ rỗng, không biết cái gì cả.
Thật ra hắn xem như sư phụ của chúng ta, hắn dạy chúng ta võ đạo, dạy chúng ta chiến pháp, tất cả những gì của chúng ta lúc đó đều là hắn cho.
Hắn còn là người có năng lực dao động nhân tâm, khi chúng ta muốn giải tán thì hắn dùng chiêu gậy lớn và củ cải.
Tương lai tươi đẹp, nếu bây giờ mà từ bỏ, muốn rời khỏi, vậy chẳng những trở mặt thành thù với hắn, mà bọn họ cũng sẽ không bảo vệ con cháu người nhà của chúng ta nữa. Nếu muốn đi cũng được, tự tới địa quật tìm chỗ ở, hoặc dứt khoát ra khỏi Địa Cầu, không trở về nữa.
Muốn ở Địa Cầu hưởng thụ nhân sinh, thì không được, vậy thì phải bỏ sức."
Phương Bình hoài nghi nói: "Điều này khiến các ngài lưu lại?"
"Không chỉ như vậy." Chiến Vương tiếp tục nói: "Ngươi phải biết một điểm, võ giả đến cảnh giới cỡ này, thật ra đều muốn tiến thêm một bước. Không ai bằng lòng muốn dậm chân tại chỗ, nên lão quỷ nhà họ Lý dùng lý do đó để dụ hoặc chúng ta.
Muốn tiếp tục tăng thực lực lên sao? Muốn tiếp tục mạnh lên sao? Vậy thì tiếp tục trấn thủ Ngự Hải Sơn!
Cứ như vậy, dây dưa... Qua hơn trăm năm.
Trong thời gian này, chúng ta và Chân Vương địa quật đã giao đấu nhiều lần, cũng xem như kết tử thù, đến lúc đó, thật ra đã không thể rút lui nữa. Một số người thân của chúng ta đã chết ở Ngự Hải Sơn... ông đây vẫn luôn hoài nghi, đây là lão quỷ nhà họ Lý cố ý."
Chiến Vương Giản dữ nói: "Tên đó sợ chúng ta bỏ chạy, nên muốn để chúng ta và đối phương kết tử thù, ta nói với ngươi, đám người chúng ta khá coi trọng hậu duệ, bởi vì chúng ta không có kiếp trước, huyết mạch hậu duệ tồn tại, mới khiến chúng ta sống giống người.
Con gái ta chết trận, vợ chết trận, ta có thể không báo thù sao?"
Dứt lời, Chiến Vương lại nói: "Còn nữa, vợ của bọn ta tám chín phần mười đều là do lão quỷ nhà họ Lý sắp xếp, ngươi cũng biết, ngay từ đầu chúng ta đều rất ngây thơ, nào biết cái gì là tình yêu hay không tình yêu?
Có một phụ nữ hỏi han ngươi ân cần, che chở ngươi có thừa, ngươi có thể không động tâm sao? Những phụ nữ này ở đâu ra?
99% là do lão quỷ đó an bài tới, tất nhiên, biết thì biết, khi đó chúng ta cũng không thèm để ý những thứ này, sau này những phụ nữ này hy sinh... Hừ, khả năng chính là lão quỷ nhà họ Lý âm thầm giật dây, hoặc là dứt khoát ra lệnh."
Phương Bình bỗng nhiên có chút thông cảm cho Chiến Vương, nói khẽ: "Nói như vậy, thật ra Trấn Thiên Vương đã sắp xếp vận mệnh của các tiền bối, mà các tiền bối chưa từng oán thán sao?"
"Oán?" Chiến Vương cười nhạt nói: "Đã từng... Nhưng lão quỷ này... Nói như vậy, có chút giống Trương Đào bây giờ.
Ta hỏi ngươi, ngươi có oán hận Trương Đào không? Hầu hết những gì chúng ta có đều do hắn cho, có một số việc rất khó nói rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận