Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1258

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ai mới là Hổ Quý thật?
Cô không có thời gian bối rối, ngay khi ý nghĩ xuất hiện, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, "Hổ Quý" đã hét lên "Tạp cổ", trường đao trong tay bùng lên ánh sáng xán lạn.
Ba vị cường giả cấp bảy đồng thời bùng nổ lực lượng tinh thần uy hiếp, nhưng đối với một người có lực lượng tinh thần ngang hàng hoặc mạnh hơn bọn họ như Phương Bình mà nói, hầu như chẳng hiệu quả gì.
Tinh thần lực của Phương Bình mạnh hơn mấy người mới đột phá này nhiều, hơn nữa, cũng không phải vật hóa hình công kích, chỉ một chút xíu lực lượng tinh thần mà cũng mong kinh sợ được hắn? Muốn áp chế Phương Bình, trừ phi ba người đồng thời dùng vật hóa hình thì may ra mới có cơ hội.
"Phốc!"
Một đao bay ra, một vị đỉnh cấp sáu còn đang ngơ ngác hồn lìa khỏi xác.
Lúc chết đi, trong đầu người này chỉ có một suy nghĩ... Ba vị thống lĩnh ra tay, đối phương chỉ là chiến tướng cao kỳ mà có thể chém mất đầu ta?
Không chỉ có người chết kinh ngạc, ba vị thống lĩnh cũng ngây người.
Ngay lúc mọi người ngây người, ánh đao của "Hổ Quý" như tia sáng lấp lóe, ánh sáng lóe lên vài lần, lại thêm 3 người chầu trời!
"Giết hắn!"
Phong Diệt Sinh nổi giận, không chỉ giận, còn có nghi hoặc, đây là người nào?
Người của yêu nữ?
Không!
Không phải người của yêu nữ!
Thanh đao kia... thanh đao kia... nhìn thật quen mắt!
Hắn là... Tưởng Siêu!
Ngay khi hắn đang nghĩ đến những thứ này, Phương Bình bay lên trời, cười như điên nói: "Hậu duệ Chiến Vương, Tưởng Siêu ở đây!"
Hét lên một tiếng vang khắp mấy dặm, Phương Bình lại chợt quát lên: "Yêu Mệnh vương đình dám to gan nhúng ta, kết quả của Phong Diệt Sinh chính là kết quả của các ngươi!"
Trong lúc nói chuyện, trường đao của Phương Bình bùng lên hào quang màu vàng nhàn nhạt! Lần này, chiến lực của Phương Bình tăng vọt, hắn gầm một tiếng, chém ra một đao, trời đất biến sắc.
"Ầm!"
Đao này hạ xuống nhóm người, chớp mắt chém giết mấy người, hầu như không ai có sức phản kháng.
Không chỉ như vậy, thành phố nhỏ của Phương Bình cũng hạ xuống, không cho bất cứ ai thời gian phản ứng, vừa hạ xuống là nổ tung!
Ba cường giả cấp bảy cũng khẽ run lên, rơi từ trên trời xuống.
Sắc mặt Phương Bình trắng bệch, nhưng tốc độ cực nhanh, trường đao vàng óng liên tiếp hạ xuống mấy lần.
Ầm ầm ầm!
Tất cả đều nhanh đến mức khó tin!
Ngay sau đó, khi ba luồng lực lượng thiên địa nổ tung, một cây trường kích xuyên qua một chỗ, tàn ảnh của Phương Bình bị đánh tan, còn hắn thì an toàn xuất hiện ở cách đó ngàn mét.
"Ha ha ha, Phong Diệt Sinh, ta diệt hơn trăm người các ngươi, ngươi lại còn dám đi tìm ta!"
"Đến mà giết ta này!"
Phương Bình điên cuồng cười to, âm thanh dần xa, nhưng vẫn gào lên: "Yêu Mệnh vương đình, đây là cuộc chiến giữa nhân loại và Yêu Thực vương đình, dám nhúng tay thử xem!"
Ầm!
Còn chưa dứt lời, mấy luồng lực lượng thiên địa ở nơi hắn đặt chân đã nổ tung.
Hư không rung động.
Hai mắt Phong Diệt Sinh đỏ như máu, cũng không nhớ đến bất kỳ ai, gầm lên: "Đuổi theo!"
"Giết!"
Nhóm người Yêu Thực vương đình, ba vị cấp bảy và Phong Diệt Sinh gần như không hề do dự, cũng mặc kệ đám người Đỗ Hồng, nhanh chóng đuổi giết.
Mấy con cá nhỏ như Đỗ Hồng tính là gì? Di tích là cái gì? Giết hậu duệ Chiến Vương mới là nhiệm vụ duy nhất!
Khinh người quá đáng!
Chỉ trong nháy mắt, đối phương đã chém giết thêm hơn 10 người, đây là toàn bộ nhân lực của bọn họ ở khu vực cấp sáu này rồi.
...
Chỉ trong chớp mắt, nhóm người Yêu Thực vương đình đã biến mất tăm, Phương Bình cũng không thấy đâu. Mãi đến lúc này, Cơ Dao mới lẩm bẩm nói: "Hắn... chính là hậu nhân của Chiến Vương? Thật lợi hại!
Thật sự lợi hại!
Một thân một mình xông vào trận doanh đối phương, giết người như cắt cỏ, trước mặt ba vị thống lĩnh và Phong Diệt Sinh, hời hợt chém chết hơn 10 cường giả. Không chỉ như vậy, hắn còn xem Thiên Mệnh vương đình như không khí, còn uy hiếp cô mấy lần... Quá bá đạo!
Chẳng trách!
Chẳng trách Phong Diệt Sinh bị giết thảm bại!
Nhân vật như vậy, bất luận là dũng cảm hay thực lực, đều mạnh vô cùng.
Về lời uy hiếp của hậu duệ Chiến Vương... Cơ Dao mặc kệ, lúc này, ánh mắt cô nàng sáng choang, quát lên: "Đuổi theo!"
Cô muốn đuổi theo nhìn một chút!
Cô muốn nhìn xem, rốt cuộc hậu duệ Chiến Vương có thể thoát khỏi truy sát, hay là Phong Diệt Sinh có thể giết được đối phương. Dù kết quả như thế nào, trận chiến ngày hôm nay đều quan trọng hơn một cái di tích cổ.
Di tích có lợi ích nhiều đến đâu cũng chỉ có thể sinh ra thêm một hoặc hai vị cường giả cấp bảy. Nhưng trận chiến thú vị như vậy, hay ho và quan trọng hơn một hai cường giả cấp bảy nhiều.
Có lẽ... Còn có thể giết cả hai!
Tốc độ của nhóm người Cơ Dao cũng cực nhanh, mãnh hổ gầm lên, chớp mắt biến mất.
...
Mãi đến khi những người này bỏ đi rồi, tất cả mọi chuyện xảy ra cũng không quá ba giây. Đỗ Hồng còn đang nghi ngờ mình nằm mơ!
Miệng Lý Dật Minh đã mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng!
Chuyện quái gì vừa xảy ra thế này?
Vừa rồi còn có hơn 200 võ giả địa quật muốn vây giết bọn họ, bây giờ, người đâu hết?
Không còn ai nữa!
Không còn ai thì thôi, ngay cả di tích cổ ngay trước mắt cũng không ai thèm, mấy người này, thậm chí không cần tìm cơ duyên luôn?
Không chỉ như vậy, võ giả nhân loại như bọn họ, đối mặt hơn trăm võ giả địa quật, không cần đánh trận, cũng có thể không công chiếm được di tích?
"Mới vừa rồi... là Tưởng Siêu?"
"Không phải, là Phương Bình."
Phương Bình lên tiếng, mọi người đương nhiên nhận ra hắn, Đỗ Hồng lúc này vẫn chưa tỉnh hồn lại, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Hắn... hắn giả mạo Tưởng Siêu..."
"Quan trọng không phải cái này!"
Lý Dật Minh cảm giác mình sắp điên rồi, vội nói: "Hắn dẫn dụ đi hơn trăm võ giả, trong đó có 5 vị cấp bảy, còn nói đã giết mấy trăm người Yêu Thực vương đình..."
Đỗ Hồng chớp mắt tỉnh táo, quát lên: "Các ngươi lập tức rời đi, ta đi cứu Phương Bình!"
Bỏ lại lời này, Đỗ Hồng nhanh chóng chạy về hướng mọi người biến mất.
Lý Dật Minh liếc mắt nhìn những người khác, cắn răng nói: "Ta cũng đi, các ngươi tìm chỗ nấp cho kỹ, đừng đến nơi này nữa, một khi bọn họ trở về, chúng ta sẽ tiêu đó!"
"Dật Minh..."
"Các ngươi trốn cho kỹ..."
Lúc nói lời này, Lý Dật Minh có phần khó chịu, đậu móa, có cần phải trốn không? Người khác đã chạy hết rồi! Mấy trăm người!
Phương Bình còn nói hắn đã giết hơn trăm người, nơi quỷ quái này bây giờ còn người sống sao?
Mãi đến khi Lý Dật Minh cũng rời đi, nhóm người Tô Tử Tố ở lại cũng không ai nói sẽ đi hỗ trợ, bọn họ quá yếu, không làm vướng chân vướng tay mọi người là tốt lắm rồi.
Nhưng lúc này, mọi người đều dại ra. Chuyện vừa mới xảy ra trước mắt mọi người là thật sao?
Phương Bình quá mạnh mẽ!
Cũng quá bá đạo!
Trong lúc mọi người nghĩ bọn họ chết chắc rồi, Phương Bình dũng cảm đứng ra dẫn đi 5 cấp bảy, mấy trăm cấp sáu, chỉ vì cứu họ, điều này cũng quá khó tin!
"Ai?"
Lúc này, người nhà họ Trần bỗng nhiên quát lớn, cách đó không xa, Tưởng Siêu xuất hiện, sắc mặt phức tạp nói: "Là ta."
"Ngươi? Ngươi sao lại ở đây?"
"Ta đi theo nhóm Phương Bình đến."
Sắc mặt Tưởng Siêu phức tạp vô cùng, giọng nói cũng phức tạp, mở miệng nói: "Đi theo ta, tìm nơi trốn đi, chờ bọn họ trở về."
Tô Tử Tố không thể chờ được hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì xảy ra chuyện gì!"
Tưởng Siêu hơi không kiên nhẫn nói: "Còn không phải là vì cứu các ngươi sao? Vốn định chậm rãi giết bọn họ, giống như trước đó, giết được hơn trăm người. Nhưng nhìn thấy các ngươi gặp nguy hiểm, hắn đành phải đứng ra chứ sao. Hơn nữa, lần này, hắn giả mạo ta, cũng vì muốn gánh phần nguy hiểm giúp ta... Mẹ nó, nhận ân huệ quá lớn... Phiền chết được!"
Giọng Tưởng Siêu phức tạp vô cùng, Phương Bình trượng nghĩa đến mức hắn không chịu nổi. Phương Bình làm vậy không chỉ vì hắn, còn vì cứu người khác.
Dũng cảm đứng ra hỗ trợ lẫn nhau, nói thì dễ lắm, nếu là một vị cấp bảy khác, lúc này có dám đứng ra không?"
Trịnh Nam Kỳ không nhịn được nói: "Hắn... hắn không phải rất chán ghét chúng ta sao? Vì chuyện của ông Dương..."
Trước đó, vì chuyện rùm beng với nhà họ Dương, Phương Bình lạnh nhạt với bọn họ rất nhiều.
Ngoại trừ Tưởng Siêu nhất định phải lẽo đẽo bám theo, vừa đi vừa cười nói với Phương Bình, người của những gia tộc khác cũng không biết nên đối mặt với Phương Bình như thế nào.
Trước đó Phương Bình cũng đã nói rồi, sẽ không cứu bọn họ. Không ngờ, đến giây phút quan trọng, Phương Bình vẫn dũng cảm đứng ra cứu mọi người.
Lần này, hắn thật sự đã cứu mạng tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận