Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2914: Thiên Phân (3)

Chương 2914: Thiên Phân (3)Chương 2914: Thiên Phân (3)
Bên kia, Thiên Cẩu cắn nứt bàn tay, đầu va chạm trường côn, đẩy trường côn ra xa, giận dữ hét: "Tên cho mèo ăn, đó có phải dây xích thần khí của ông đây hay không?"
Đồ chết tiệt này, không phải nói không biết ở đâu sao? Không phải nói đã ném đi sao? Thế xích sắt vừa đánh vào bàn tay kia là thứ gì?
Đội trưởng đội bảo vệ mèo lặng lẽ thu xích sắt lại, thản nhiên nói: "Cái gì của ngươi? Đây là Bản Nguyên Tỉnh lão phu thu thập, rèn thành Toái Thần Tiên!"
"Ông đây cắn chết ngươi!" Thiên Cẩu giận dữ, gạt ai chứ?
Đây chắc chắn là của ta, ta thậm chí còn cảm nhận được chút khí tức quen thuộc.
Mắt thấy Thiên Cẩu sắp đánh tới, đội trưởng đội bảo vệ mèo tức giận nói: "Còn càn quấy, đám này còn chưa hoàn toàn thoát khỏi vòng vây, đều là binh khí phân thân chiến đấu, đừng âm ï, cẩn thận đối địch!"
"Trả cho tat"
"Trả gì cho ngươi..."
"Ngươi suýt bị đánh chết đấy thôi!" Thiên Cẩu hừ lạnh.
Tên cho mèo ăn này lại có thể nuốt riêng thân khí của mình.
"Đó là do ngươi vô dụng!" Thiên Cẩu vừa mới khen hắn, giờ lại không chút do dự nói lời khinh bỉ.
Bên kia, Thủ Tuyên Nhân trong lòng vẫn sợ hãi, thấy thế nổi giận mắng: "Các ngươi làm gì thế, còn ầm ï cái gì, ông đấy suýt nữa bị giết rồi!"
Đáng hận! Đáng xấu hổi
Mắt Thủ Tuyền Nhân long lên sòng sọc, tức giận mắng: "Ngươi nói ai vô dụng? Ta đây phá bảy, xuyên qua bản nguyên, liên hệ giới bản nguyên, mượn khí bản nguyên, tung hoành ngang dọc, vạn đạo hợp nhất, Hoàng Giả cũng không bằng ta..."
"Ông cắn chết ngươi!" Thiên Cẩu điên cuồng lao về phía hắn, không trả thần khí cho mình thì mình cắn chết hắn là được.
"Bị khắc chế thì chính là đồ bỏ đi!" Thiên Cẩu tiếp tục xem thường.
Tên này có khả năng khắc chế hắn.
Dù sao vạn đạo quy nhất của hắn cũng là giả, quá hư ảo, một khi bị phong ấn, thì thực lực sẽ giảm mạnh. Nếu đổi thành một cường giả đạo nhục thân, cũng không quá khắc chế hắn, vạn đạo quy nhất giả cũng có thể khiến thực lực hắn tăng mạnh, không sợ bất kỳ cường giả chí tôn nào.
Thủ Tuyên Nhân khẽ chửi một tiếng, ấm ức nói: 'Hắn khắc chế ta, lần sau đổi người khác, hai kẻ mà ngươi đánh, gặp phải ta thì cũng bị đánh cho mất mạng, tên này không được!"
Thiên Cẩu cũng không quan tâm những chuyện đó, dây dưa với Thủ Tuyền Nhân và Đội trưởng đội bảo vệ mèo một lúc, đắc ý cầm lại xích chó thuộc về mình.
Lúc này, phía dưới, trường côn, trường thương lui về, trời đất lại trở nên yên tĩnh.
Nắm đấm và bàn tay biến mất, bóng người hư ảo bị đánh nát, phía dưới truyền đến tiếng hừ lạnh, nhưng hình như cũng không có gì đáng ngại.
Không như bản cẩu, phát triển toàn diện, vô địch thiên hạ, gặp phải tên vừa nãy, dám phong bế mình, mình chỉ cần há miệng cắn chết hắn.
Cùng lúc đó, đại lục phía dưới hình như cũng xảy ra hỗn loạn.
Thủ Tuyền Nhân hơi sững sờ, đội trưởng đội bảo vệ mèo khẽ lắc đầu, cũng không nói thêm gì. "Đánh vào?" Đội trưởng đội bảo vệ mèo lườm nó một cái, cau mày nói: "Vậy ngươi đi vào là được rồi!"
Thiên Cẩu chẳng thèm nhìn, thao túng xích chó một lúc, hỏi: "Giờ đánh vào hay là tiếp tục phong ấn..."
Đội trưởng đội bảo vệ mèo nhìn lướt qua, hơi nhíu mày.
"..." Thiên Cẩu cực kì bá đạo, nghe vậy cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, xông thẳng xuống phía dưới.
Tiếng âm ầm không ngừng vang lên.
Một lát sau, Thiên Cẩu bị đánh cụt mất nửa cái đuôi, chật vật quay về, chẳng nói chẳng rằng, đắc ý lườm đội trưởng đội bảo vệ mèo, đánh vào rồi đấy, có phục hay không?
Còn về chạy trốn... đó là chuyện khác!
Đội trưởng đội bảo vệ mèo mặc kệ nó, Thủ Tuyên Nhân thì lại tán dương: "Có dũng khí, chó lớn, tiếp tục đi! Giết chết bọn chúng! Năm đó, những tên này tiêu diệt ngươi, thù này không báo, có thể thoải mái sao? Đi, tiếp tục xông vào, giết tên nào được tên đó..."
Hắn hung hăng giật dây, Thiên Cẩu nhe răng, hàn quang lạnh thấu xương, giống như sẽ lập tức cắn chết hắn, chợt nói: "Đúng rồi, ta vừa nhìn thấy thi thể Linh Hoàng ở phía dưới, không mảnh vải che thân, bị bọn chúng nhìn hơn vạn năm...
"Má nó!" Thủ Tuyên Nhân nổi giận, không nói không rằng, xông xuống phía dưới.
"..." Đội trưởng đội bảo vệ mèo cảm thấy thật mệt mỏi, đủ rồi!
Hai tên này còn tiếp tục như thế, hắn phải đi rồi. Bằng không, sớm muộn sẽ bị hai tên này hố chết.
Một lát sau, Thủ Tuyên Nhân lê thân thể chồng chất vết thương trốn về, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy bất thiện nhìn Thiên Cẩu.
Thiên Cẩu xem thường, nói vậy thôi mà, ngươi lại tưởng là thật, ngươi không phải kẻ ngu thì còn ai nữa?
"Đừng ầm ï nữa!" Đội trưởng đội bảo vệ mèo quát lớn một tiếng, trâm giọng nói: "Gia cố phong ấn, tìm cơ hội tiêu diệt một hai tên, đột nhập Thiên Phần, xem xem có Hoàng giả bị nhốt trong đó hay không?"
Thiên Cẩu khịt mũi coi thường: "Không biết các lão già đó đang ẩn mình ở đâu tính kế đấy? Sao có thể bị nhốt ở đây? Nếu thật sự bị vây ở đây có lẽ cũng đã chết rồi, xem cũng vô íchl"
Đội trưởng đội vảo vệ mèo im lặng, bên kia, Thủ Tuyền Nhân cũng không so đo với con chó này nữa, mở miệng nói: "Di hài của bốn Đế, có vài bộ phận rải rác trong bát trọng thiên này, là có người cố tình bày mê trận, hay là thật sự bị người giết chết?"
Đội trưởng đội bảo vệ mèo im lặng, lúc lâu sau mới nói: "Có phải... hai vị đã quên rồi hay không, lão phu chết sớm hơn các ngươi vạn năm đấy."
“..' Một người một chó, nhìn nhau không nói gì.
Nói rất đúng. Lão già này chết quá sớm, đúng là không biết chuyện về sau, những gì hắn biết được cũng là bọn họ nói cho hắn biết, giờ hỏi hắn, cũng vô ích mà thôi.
Thiên Cẩu cũng bất đắc dĩ nói: "Năm đó bản vương rời đi sớm, cũng không biết chuyện cụ thể, canh nhà tắm, không phải ngươi là người chết cuối cùng sao?"
"Nói linh tinh, bản tọa mạnh như vậy, ngay từ đầu chính là mục tiêu bọn họ nhằm vào."
Thạch Phá buồn bực nói: "Đại chiến nổ ra, ba bàn tay từ trên trời rơi xuống, bản tọa sống sờ sờ suýt nữa bị đập cho nát vụn, nào có cơ hội tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, có điều..."
Thủ Tuyên Nhân bỗng đắc ý nói: "Hình như có bàn tay thứ tư đánh tới, đánh nát ba bàn tay kia, chắc chắn là Linh Hoàng đã cứu bản tọa. Ta biết, nàng không buông được ta..."
Đội trưởng đội bảo vệ mèo lại cảm thấy mệt mỏi, Thiên Cẩu cũng buồn bực: "Cũng đã là lão già mấy vạn tuổi, sao lại cứ hồi xuân như Hồng Vũ thế?"
"..." Thủ Tuyền Nhân lừ mắt, lúc lâu sau mới nói: "Nếu Hồng Vũ chưa chết, sớm muộn cũng giết chết ngươi."
Thiên Cẩu xem thường nói: "Làm sao? Chưa chết thì có thể thế nào? Ở trên giường, tên đó đánh không lại Nguyệt Linh, bản vương tận mắt nhìn thấy..."
Đội trưởng đội bảo vệ mèo cảm thấy thật đau đầu.
"Đủ rồi!"
Quát lớn một tiếng, đánh gãy đối thoại một người một chó, các ngươi coi đây là đâu chứ?
Ở đây là làm loạn!
Trong Thiên Phần thật, có đại chiến.
Trong Thiên Phần giả, Phương Bình đã vượt qua hư không, tiến vào bóng tối vô tận.
Chiến trường không gian, bản nguyên của cường giải
Phương Bình cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc chiến trường không gian hình thành như thế nào, sau khi cường giả chết đi, tại sao thế giới bản nguyên lại hóa thành thế giới mới, tiến vào trong không gian, hóa thành thế giới chân thực mà hư ảo?
Phải biết, thế giới bản nguyên của võ giả là hư ảo, trừ phi có đất bản nguyên, nếu không, thế giới này có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là thế giới hư ảo mà thôi.
Nhưng chiến trường không gian rõ ràng không phải.
Đương nhiên, có thể là một cách phong tỏa khí bản nguyên, chiến trường chưa hẳn là thế giới thực sự, Phương Bình cũng không muốn truy đến cùng những điều này.
Đạo trường Linh Hoàng kết nối với chiến trường không gian, một nửa ở ngoài sáng, một nửa ở trong bóng tối.
Bóng tối, cũng không có ảnh hưởng gì đối với cường giả như Phương Bình.
Mặc dù không thích bóng tối, nhưng bóng tối lại có lợi cho Phương Bình, hắn thu liễm khí tức, có thể ẩn náu tốt hơn một chút.
Lúc này, vừa bước vào Phương Bình đã cảm nhận được một chút khác thường.
Tĩnh mịchI Yên tĩnh!
Thế giới này, quá yên tĩnh.
Nơi này có không ít cường giả, không biết do diện tích quá lớn, người phân tán, hay là vì nguyên nhân khác?
Phương Bình mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Bỗng nhiên, Phương Bình biến sắc, lập tức phá không.
Âm!
Một tấm Thiên Vương Ấn đập thẳng xuống, hư không sụp xuống.
Phương Bình vừa tránh khỏi, phía sau, tiếp tục có một tấm Thiên Vương Ấn khác đập xuống.
Âm!
Lần này, đập rất mạnh.
Răng rắc! Kim thân nứt toác, máu bắn tung tóe.
Đây vẫn chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, một bàn tay giáng xuống, định tóm lấy Phương Bình.
"Trảm!"
Phương Bình hét lên một tiếng, Trảm Thần Đao phát ra ánh sáng sáng chói, điên cuông gầm thét, trên thân đao, khí bản nguyên hết sức nồng đậm. Hắn bị người phục kíchI Có Thiên Vương phục kích hắn, mà không chỉ một vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận