Toàn Cầu Cao Võ

Chương 945: Thành Trấn Tinh (3)

"Vậy thì đi xem... Ngươi cẩn thận một chút."
Lữ Phượng Nhu thở dài, rốt cuộc thì bà cũng vẫn hy vọng học trò mình chuẩn bị thần binh cho mình, nhưng dù sao vẫn có cảm giác hơi khó chịu.
Hơn nữa, mấy người Ngô Khuê Sơn còn chưa ra khỏi địa quật.
Chờ bọn hắn ra khỏi địa quật, chợt phát hiện Ma Võ có thêm vài thanh thần binh, không biết sẽ nghĩ gì?
...
Cùng lúc đó.
Xe buýt của đoàn giao lưu lại lần nữa tiến vào trong trường.
So với ngày hôm qua, hôm nay, trong xe lại nhiều thêm một người, là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi.
Người đàn ông trung niên vừa nghe mấy vị tiểu bối nghị luận, vừa nhẹ giọng nói: "Khánh Hải, võ đại sắp xếp mấy vị học viên giao thủ với nhóm Nam Tề của chúng ta, có phải quá mức bất cẩn rồi không? Võ giả thành Trấn Tinh không đến nỗi lưu lạc đến nước này chứ?"
Bộ trưởng Vương nghe vậy, khẽ cười nói: "Lý huynh vẫn nên căn dặn vài câu, không nên xem thường những học viên này, võ giả tiền bối của thành Trấn Tinh thực lực đều rất cao, bao gồm một số thanh niên ở thế hệ sau cũng là nhân tài xuất chúng, có một không hai.
Nhưng Lý Phi bọn họ còn nhỏ..."
"Nhóm học viên võ đại còn nhỏ hơn bọn họ!"
Bộ trưởng Vương im lặng suy nghĩ trong chốc lát, lại mở miệng nói: "Những người này... người khác không nói, nói Diêu Thành Quân, hắn ở Ma Đô địa quật hơn hai năm, cũng mới vào cấp năm không bao lâu, đã tham gia hơn 40 trận chiến lớn nhỏ, tiêu diệt hơn 50 võ giả trung cấp!"
Người đàn ông trung niên im lặng, Bộ trưởng Vương lại nói: "Chiến tích của Diêu Thành Quân cũng không phải mạnh nhất, dù là Tần Phượng Thanh yếu nhất trong năm người, số lần vào địa quật cũng hơn 50 lần, mỗi lần đều cửu tử nhất sinh, chân chính là cường giả bước ra từ đống xác."
Sắc mặt trung niên hơi nghiêm lại, lại nghiêng đầu liếc nhìn mấy vị hậu bối vẫn chưa biết gì kia, nhẹ giọng nói: "Để xem sao, dù sao đi nữa, cũng hơn người ta một cấp."
Bộ trưởng Vương gật gù, cũng không nói nhiều.
Thành Trấn Tinh nhận được tin tức, lập tức đưa trưởng bối đến chủ trì, vậy chuyện này hắn đành phải chịu trách nhiệm đến cùng, tránh để mấy người này bị mất thể diện đến mức độ không thể tiếp thu.
Nếu Lý Mặc không phủ định trận thi đấu này, hơn nữa còn tự mình đến xem, thắng hay thua chính là chuyện của thành Trấn Tinh rồi.
...
Ma Võ.
Sân vận động số một.
Trên bục phát biểu.
Lão Lý liếc nhìn xa xa, hơi nhíu mày.
Lữ Phượng Nhu cũng hơi nhướng mày, mở miệng nói: "Hai vị cấp tám, một vị cấp bảy. Có thêm một vị cường giả cấp tám."
Lão Lý sờ cằm nói: "Lỡ như phải đánh tới bến, lão Vương không nhúng tay thì tốt, chứ để hắn nhúng tay vào, chúng ta không đánh được à nha."
Sắc mặt Lữ Phượng Nhu khó coi, liếc mắt nhìn lão Lý, tức giận nói: "Ngươi đang nghĩ cái quái gì?"
Cái tên này, đang tính toán cái gì?
Lão Lý cười híp mắt nói: "Thắng đi năm thanh thần binh, dù là bọn họ cũng sẽ đau lòng tiếc của. Nếu bọn họ trở mặt muốn đánh, lẽ nào không cần suy nghĩ một chút sao?"
"Đây là Ma Đô!"
"Ma Đô cũng không có nghĩa bọn họ không dám làm, ai biết bọn họ nghĩ như thế nào, dù sao cứ chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nói xong, lão Lý lại nói: "Năm thanh thần binh, đã đánh cược rồi, là đồ trong túi Ma Võ, có thế nào cũng không lấy ra cho người ngoài!"
Phương Bình bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Lão sư, không đến nỗi chứ? Bọn họ đều là người có tiền mà, năm thanh thần binh thôi mà..."
"Năm thanh thôi mà?"
Lão Lý liếc mắt nhìn hắn, cái tên này còn ngông cuồng hơn cả hắn!
Mặc kệ Phương Bình, lão Lý cười nói: "Tính sau, cùng lắm không lấy, cũng không có sao. Chờ ngươi có đủ năng lực, chúng ta đi thẳng đến sào huyệt bọn họ đoạt lấy đồ!"
Phương Bình nhỏ giọng nói: "Ngài biết ở đâu sao?"
"Chắc là khu vực núi Thái Hành." Lão Lý cười ha hả: "Đại khái ở khu vực đó, cụ thể ở đâu thì ta không rõ lắm."
"Hẳn là bọn họ có rất nhiều người, lẽ nào lại sống dưới lòng đất sao?"
"Không hẳn."
Lão Lý sâu xa nói: "Cấp chín tuyệt đỉnh có vài năng lực sẽ nằm ngoài dự đoán của ngươi, ngươi cũng biết đến lá chắn lực lượng tinh thần. Đến cấp chín tuyệt đỉnh, ngươi cảm thấy có thể phong cấm một vùng đất hay không?"
Sắc mặt Phương Bình hơi thay đổi, lẩm bẩm nói: "Đúng là có thể. Ngài nói như vậy, ta ngược lại nhớ ra một vài thần thoại truyền thuyết, ngài biết động thiên phúc địa chứ?
Trước kia ngài từng nói, Tông phái ẩn giấu một số cường giả kim thân cấp tám, ngài có nghĩ rằng bọn họ cũng bị giấu ở nơi thế này?
Dù sao đi nữa, nếu thật sự có thể giấu cường giả, tông phái bây giờ vẫn luôn thần bí, nhưng cường giả như ngài, nếu đến gần chắc có thể cảm nhận được. Bọn họ cũng không thể trốn tránh như con chuột, cả đời không nhúc nhích, suốt ngày thu lại khí tức chứ?"
Lão Lý lắc đầu nói: "Đừng điều tra, nếu điều tra, ngươi sẽ phát hiện có quá nhiều bí mật. Nếu thật sự có một nơi như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc tông phái cũng có cấp chín tuyệt đỉnh hay sao?"
"Ngài phải biết, võ đại chúng ta cũng chỉ mới nổi lên ở hiện đại, từ xưa đến nay, đều là tông phái dẫn đầu, bây giờ, nếu có một số cường giả cấp chín tuyệt đỉnh lánh đời, chẳng lẽ lại xuất thân từ võ đại hay sao? Ta cảm thấy có khả năng đến từ tông phái."
Lão Lý trầm ngâm nói: "Ngược lại cũng đúng, thôi, bỏ qua. Dù ngươi có biết những thứ này cũng vô dụng, lẽ nào ngươi còn muốn đến đó đào bảo hả?"
Phương Bình buồn cười nói: "Ta hiện tại không có năng lực làm chuyện này."
Lão Lý liếc mắt nhìn hắn, không ngờ, sau này nếu có năng lực, ngươi định đi thật à?
Trò chuyện vài câu, lão Lý hỏi: "Người ta đến rồi kìa, các ngươi sắp xếp như thế nào?"
"Tần Phượng Thanh thứ nhất, Diêu Thành Quân thứ hai, Vương Kim Dương thứ ba, Lý Hàn Tùng thứ tư, ta cuối cùng."
Lão Lý khẽ gật đầu, không nói gì, đứng lên nói: "Đi thôi, đi xem xem có phải là trưởng bối nhà người ta tới rồi hay không. Ta vẫn rất tò mò với nhóm người này. Trên bảng xếp hạng hình như... không có tên bọn họ."
Lữ Phượng Nhu cũng đồng thời đứng dậy, cùng nhau đi đến bên dưới, đối với những người này, bà cũng hơi hiếu kỳ.
...
"Đó chính là Lý Trường Sinh?"
Lý Mặc xa xa liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày nói: "Không phải cấp tám."
"Hắn ngưng tụ kim thân sớm."
"Thú vị."
Lý Mặc cười cười, nhìn về phía Lữ Phượng Nhu, một lát mới nói: "Đó là... con gái của Lữ Chấn?"
Bộ trưởng Vương gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Không ngờ đã lớn như vậy rồi, chỉ chớp mắt, cũng đã vào cấp bảy rồi." Lý Mặc cảm thán, thời gian như thoi đưa, năm tháng vô tình.
Nhìn hắn có vẻ trẻ, nhưng trên thực tế lại là nhân vật cùng thời đại với Lữ Chấn.
Năm đó, hắn cùng Lữ Chấn từng qua lại, nhận ra Lữ Phượng Nhu cũng không có gì lạ, thành Trấn Tinh cũng không hoàn toàn tách biệt với thế gian, chỉ là hắn đã nhiều năm không đến Ma Đô, cường giả ở Ma Võ cũng rất ít khi lên phương Bắc hoạt động, nếu không, mọi người ít nhiều cũng có thể gặp nhau.
Không bao lâu, hai bên chạm mặt.
Nhìn thấy Lý Mặc, ánh mắt Lữ Phượng Nhu hơi nhíu lại, bỗng nhiên nói: "Ta từng gặp ngươi."
Lý Mặc khẽ cười, gật đầu: "30 năm rồi, đã qua nhiều năm như vậy, năm đó cha ngươi dẫn ngươi đi Tây Sơn, chúng ta từng gặp mặt."
Nói xong, Lý Mặc cười: "Chúc mừng, không ngờ chỉ chớp mắt mà cô bé năm đó bây giờ đã cấp bảy rồi."
Lữ Phượng Nhu khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Bộ trưởng Vương thấy thế cười nói: "Ta xin giới thiệu với mọi người một chút, viện trưởng Lý Trường Sinh và viện trưởng Lữ Phượng Nhu của Ma Võ. Còn vị này là..."
"Thành Trấn Tinh, Lý Mặc."
Lý Mặc chủ động mở miệng.
"Lý Mặc..."
Lão Lý bỗng nhiên nói: "Ta nghe lão sư ta nói qua, gần như 50 năm trước, sau khi Ma Võ lập trường không bao lâu, có một vị thiên tài võ giả đến khiêu chiến ông ấy, cũng tên là Lý Mặc."
"Đúng, là ta."
Lý Mặc cũng không phủ nhận, hơi xúc động nói: "Không ngờ, qua 50 năm, võ giả của thành Trấn Tinh lại đến Ma Võ."
Lão Lý cười cười nói: "Kết quả cũng giống như vậy thôi."
Lý Mặc nhìn hắn hồi lâu, cười nhạt nói: "Năm đó ta thua, nhưng người như hắn có thể có mấy người?"
Có lẽ lão hiệu trưởng Ma Võ không quá nổi tiếng, nhưng ông ấy chân chính là võ giả thiên kiêu hiếm thấy.
Tuổi còn trẻ đã tiếp quản Ma Võ, từng bước dẫn dắt Ma Võ lớn mạnh, chỉ tiếc là đã bỏ lỡ thời kỳ tu luyện hoàng kim, nếu không, sợ rằng ông ấy đã sớm trở thành võ giả cấp chín rồi.
Lão Lý cũng không phủ nhận câu nói của đối phương, Lý Trường Sinh - Trường Sinh Kiếm cũng là thiên kiêu đời sau, nhưng so với lão sư, hắn vẫn còn kém xa lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận