Toàn Cầu Cao Võ

Chương 862: Đệ Nhất Cấp Năm (2)

Phương Bình ngồi trên ban công đã bị phá hủy, nhìn ra bên ngoài.
Cố hương khó rời, nếu một ngày nào đó, không chỉ phải rời khỏi Dương Thành nhỏ bé này, mà phải rời khỏi Trái Đất này thì sao đây, cảm giác sẽ như thế nào?
"Biết càng nhiều, càng hiểu rõ mình nhỏ bé thế nào."
Đã có lúc, hắn cảm thấy trở thành võ giả là chuyện rất ghê gớm.
Nhưng lúc này, lên cấp chín thì lại làm sao?
Tuyệt đỉnh thì làm sao?
Chỉ đơn giản một cái kế hoạch Lưu Giống, khiến Phương Bình nhìn thấu được quá nhiều thứ, các vị cường giả tuyệt đỉnh kia cũng bi quan!
Nếu không, làm sao đến mức này!
...
Mùng hai Tết, Phương Bình tụ họp với nhóm bạn Ngô Chí Hào, uống vài ly.
Trò chuyện về tương lai và nhân sinh.
Hiện tại, thực lực của nhóm bạn học cấp ba này so với đám võ giả đồng lứa cũng không yếu.
Nhóm Ngô Chí Hào lần trước nhận được 10 triệu từ Phương Bình, bọn họ cũng đang cố gắng tu luyện, bây giờ đều đã là võ giả cấp một trung kỳ, sắp lên cấp một cao kỳ rồi.
Nhưng cảnh giới này đối với Phương Bình mà nói, thật sự không có cảm giác tồn tại.
Học kỳ hai đại học năm hai, bọn họ có lẽ sẽ lên cấp hai.
Đến khi tốt nghiệp, cũng có thể đã lên cấp ba.
Hồi xưa, ở võ đại, đặc biệt là võ đại phổ thông, tốt nghiệp với thân phận võ giả cấp ba chính là tinh anh.
Nhưng lúc này đây, võ giả cấp ba thì có ích lợi gì?
Cơ mà cũng không sao, trong thời gian tới, nồng độ năng lượng tăng cao, các trường cũng sẽ mở rộng hỗ trợ, tốc độ tu luyện của mọi người sẽ được nâng cao.
Có thể thi đậu vào võ đại, đặc biệt là sinh viên xuất thân từ gia đình bình dân, thiên phú không tệ.
Đây là nguy cơ, cũng là kỳ ngộ.
Có lẽ, bọn họ sẽ có đột phá to lớn hơn...
Nam Giang địa quật cũng mở ra rồi, nếu tiến vào địa quật, bọn họ sẽ gặp được một số kỳ ngộ.
...
Mùng ba Tết, gia đình dì của Phương Bình đến Dương Thành.
Phương Bình không quá chăm sóc gia đình của dì, thứ duy nhất hắn có thể cho họ là hai căn nhà ở Dương Thành.
Bán đi cũng được, giữ lại cũng được, hai căn nhà này tùy bọn họ xử lý.
Hai đứa em họ còn nhỏ tuổi, Phương Bình cũng chỉ đưa cho vài viên Khí Huyết Đan phổ thông, không cho thêm những thứ khác, có đôi khi, làm người bình thường không hẳn là chuyện xấu.
Phương Bình tổ chức một buổi tiệc chia tay nhỏ.
Ba mẹ hắn và Phương Viên cũng vậy.
Phương gia sắp chuyển đi rồi.
Chuyện này có rất nhiều người ở Dương Thành biết.
Đêm ba mươi Phương Bình đã tuyên bố với mọi người chuyện này.
Người dân Dương Thành không biết nên vui hay nên buồn.
Phương Bình đi rồi, mấy tên cường giả mạnh mẽ đến mức có thể diệt cả Dương Thành sẽ không đến nữa chứ?
Nhưng Phương Bình là vinh quang của Dương Thành, là cơ sở để bọn họ ngẩng cao đầu chém gió, cũng là sự kiêu ngạo của bọn họ. Cứ thế mà người ta dọn đi rồi, dù sao tâm tình cũng khá phức tạp.
Phương Bình dẫn theo cả nhà chuẩn bị dọn đến Ma Đô, một vị thiên kiêu khác của Dương Thành đã bị hào quang của Phương Bình che lấp là Vương Kim Dương cũng chuẩn bị dọn nhà.
Lần này, đối phương tập kích Phương Bình.
Lần sau, có lẽ sẽ là hắn.
Dương Thành bé nhỏ, cường giả lại quá ít.
Nếu tiếp tục để người nhà ở lại đây, không chỉ ảnh hưởng đến an toàn của người nhà, mà một khi nổ ra đại chiến, Dương Thành có thể sẽ bị phá hủy.
Cân nhắc đến những chuyện này, Vương gia cũng dọn đi.
...
Mùng năm tháng giêng.
Phương Bình không mang theo cái gì, nhưng ba mẹ hắn thì có một mớ đồ, phải thuê xe tải chở đến Ma Đô.
Hôm đó, có người đến tiễn.
Người tiễn Phương Bình chẳng được mấy ai.
Người tiễn ba mẹ hắn cũng không nhiều.
Nhưng, mấy chục cô bé ríu ra ríu rít lại khiến bầu không khí tiễn biệt bớt đi mấy phần chia xa.
Mấy cô bé nói huyên thuyên không ngừng, vây quanh Phương Viên, lưu luyến không thôi, hận không thể níu kéo trò chuyện đến tối.
Cuối cùng, Phương Viên phất phất tay, tạm biệt những chị em cả đời này không thể bước vào giới võ đạo.
Đề đốc Bạch Cẩm Sơn dẫn theo một nhóm nhân viên chính phủ, yên lặng nhìn Phương gia rời đi.
Ngày hôm đó, không chỉ có gia đình Phương Bình rời đi, ở một nơi khác, Vương Kim Dương cũng dọn đi rồi.
Bạch Cẩm Sơn im lặng hồi lâu, không nói gì, xoay người đi về phủ Đề đốc.
Hai vị thiên kiêu của Dương Thành bây giờ không thể không rời đi, điều này khiến người khác ít nhiều có cảm giác khó chịu.
Ngày 18 tháng 2, Phương Bình và Vương Kim Dương của Dương Thành lần lượt dẫn người nhà rời đi.
Thành phố nhỏ bé thần kỳ này dần dần bị người lãng quên.
...
Ngày 19 tháng 2.
Khu Nam Ma Võ, bên trong phòng năng lượng.
Trần Vân Hi một mặt lo lắng hỏi han: "Phương Bình, ngươi thật không sao chứ?"
Phương Bình mặc một chiếc áo bông to, đứng giữa các võ giả chỉ mặc một lớp áo mỏng, nhìn có vẻ không hòa hợp.
Ngày hôm qua cả nhà Phương Bình dọn đến Ma Đô, mà trước đó một ngày, Trần Vân Hi cũng đã rời Kinh Nam, cô nàng về trường còn sớm hơn cả Phương Bình.
Nếu không phải tối qua Phương Bình nói hắn còn đang bận, không tiện đến nhà, có lẽ cô nàng đã chạy đi tìm Phương Bình rồi.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc Phương Bình đến trường, nhìn thấy Phương bình mặc áo bông dày như vậy, Trần Vân Hi lo lắng không thôi.
"Trăng sao gì chứ?"
Phương Bình cười nhạt nói: "Mặc áo bông cho ấm, trải nghiệm cảm giác làm người bình thường."
Trần Vân Hi cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Ông nội nói, ngươi bị thương, vết thương đã lành chưa vậy?"
"Ừm, vết thương nhỏ ấy mà."
Phương Bình bình tĩnh, khẽ cười: "Chỉ mấy tên võ giả cấp sáu sao có thể gây thương tổn cho ta? Ta từng đối đầu với cấp chín, cũng không có gì đáng ngại."
Mấy người còn lại bị bơ, đành liếc mắt nhìn nhau, lát sau, Triệu Lỗi rầu rĩ nói: "Vậy ngươi đến phòng năng lượng làm gì?"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Ta đến chờ người, sao hả? Có vấn đề sao? Dù không chờ người, chẳng lẽ ta đến tu luyện không được à? Còn các ngươi đấy, ta vừa đến đây đã vây quanh ta, làm gì vậy hả?"
Triệu Lỗi tiếp tục trầm giọng: "Viện trưởng Lý nói ngươi bị đánh thành bộ xương khô, hôm nay đến khôi phục thương thế, bọn ta đến thăm ngươi một chút."
"Cái gì?"
Phương Bình ngạc nhiên, ai nói?
Một bên khác, Dương Tiểu Mạn sâu xa nói: "Viện trưởng Lý nói bọn ta không nên đâm đầu tìm chết, gặp phải võ giả cấp bậc cao hơn phải khôn ngoan một chút, suy nghĩ đầu tiên chính là chạy trốn.
Đồng thời còn nêu tài liệu giảng dạy phản diện, nói ai đó bị người ta đánh thành bộ xương khô, bảo bọn ta phải ghi nhớ bài học này."
Sắc mặt Phương Bình thay đổi liên tục, Trần Vân Hi bên cạnh dường như không rõ lắm, nhìn lớp áo bông dày cộm của Phương Bình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Có một số chuyện, nếu đã xảy ra, có hỏi cũng vô dụng.
Phương Bình thầm mắng một trận, lão Lý lắm chuyện này!
Ông thầy già này, không lo tu luyện lực lượng tinh thần, rảnh quá đi tám chuyện, đáng đời hắn không chân chính trở thành cấp tám.
Vừa nói xong, Hoàng Cảnh đi tới.
Quét mắt nhìn nhóm người vây quanh Phương Bình, Hoàng Cảnh cũng không nhiều lời, những người khác thấy hắn lập tức hỏi thăm.
Hoàng Cảnh khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Phương Bình, nói: "Hiệu trưởng đi đón người rồi, ngươi chuẩn bị một chút, có thể khôi phục được hay không phải xem lần này thế nào rồi. Nếu như thất bại thì phiền to."
Một khi rèn nửa kim thân thất bại, Phương Bình không còn huyết nhục trên người, cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể trở thành võ giả cấp năm cao kỳ và đỉnh cấp năm.
Cứ như thế, con đường tu luyện sau này của Phương Bình sẽ gặp nhiều trở ngại.
Tạm chưa nói đến chuyện làm sao tu luyện tiếp, mà quan trọng là, Phương Bình có thể duy trì được bao lâu nếu không còn huyết nhục.
Kim cốt có thể tồn tại đơn độc được hay không, cái này thật khó nói.
Phương Bình khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khẳng định không sao đâu! 12 tỷ lận mà!"
Đúng, 12 tỷ!
Lần này, Ngô Khuê Sơn chi vô cùng mạnh tay, mời cường giả các nơi đến cứu viện, mỗi người được trả một tỷ, chỉ cần cung cấp một chút vật chất bất diệt là được.
Lần này mời được 8 vị cường giả cấp tám!
Thế là bay hết 8 tỷ rồi!
Cộng thêm 400g tinh hoa năng lượng. Phía chính phủ cũng có định giá với tinh hoa năng lượng, 10 triệu/1g, đắt gấp 10 lần đá năng lượng, hơn nữa, đây là thứ có tiền cũng khó mà mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận