Toàn Cầu Cao Võ

Chương 419: Sách tranh ảnh về địa quật (3)

“Vậy phải xem may mắn của em như thế nào, xem binh khí bọn họ dùng là gì, dùng loại đá năng lượng nào, giá trị cao hay thấp, hơn nữa, mục tiêu của đa số võ giả sơ cấp của chúng ta tiến vào địa quật là tìm thực vật địa quật và thăm dò địa điểm.
Những vật nào có giá trị, các em từ từ xem, nếu may mắn tìm được vật phẩm quý giá, vậy thì tài nguyên tu luyện sau đó các em không cần lo lắng. Địa quật rất lớn, khu vực nhân loại đã thăm dò được hiện nay vẫn cực nhỏ.
Xác suất tìm được thứ tốt rất lớn, đương nhiên, cũng rất nguy hiểm, dù sao thì những thứ tốt cũng nằm bên ngoài khu vực đã được quét dọn.
Khi đó, độ nguy hiểm tăng nhiều."
"..."
Một bên hỏi một bên đáp, thầy giáo cũng giải đáp rất nhiều nghi hoặc.
Mà nhóm Phương Bình lại ôm lấy sách tranh không buông, phải nghiên cứu thật tốt cuốn sách này mới được.
Nếu may mắn, biết đâu có thể tìm được vật phẩm có giá trị hơn mấy chục ngàn điểm thưởng thì sao.
Phương Bình cũng không có yêu cầu quá cao, cho mình 3000 điểm là được, à không, tốt nhất là 5000 điểm, dù gì cũng phải để cho điểm tài phú của mình đạt đủ 100 triệu chứ.
Cũng may ý tưởng này không ai biết, nếu không, thầy giáo sẽ bảo cậu về nằm mơ cho nhanh.
Võ giả sơ cấp đi vào địa quật một chuyến, thu hoạch chỉ ở mức 100 điểm thưởng, Phương Bình thật sự cho rằng vào địa quật có thể nhặt tiền?
Mất hết vốn liếng, nguy hiểm tính mạng, đây mới là hành trình bình thường ở dưới địa quật.
Nếu không phải như vậy, chính phủ cũng sẽ không cưỡng chế võ giả trung cấp trong xã hội hằng năm phải hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định. Nếu như không phải có chính sách này, phần lớn võ giả trung cấp chắc chắn sẽ không chọn bước vào địa quật đi mò bảo vật.
Giữa tháng 5, chính sách vay mượn điểm thưởng cho nội bộ Ma Võ bắt đầu được triển khai thông qua trang web.
Cùng lúc đó, trang web cũng ra mắt một loạt hoạt động khuyến mãi.
Mua một viên Khí Huyết Đan cấp ba giá 40 điểm, tặng một viên Khí Huyết Đan phổ thông trị giá 3 điểm.
Mua nhiều, tặng nhiều.
Dược phẩm không phải hàng ế, cũng không phải hàng tồn kho cần thanh lý gấp.
Đừng nói là có ưu đãi, cho dù không có ưu đãi, mọi người cũng hận không thể mua ngay.
Có chính sách ưu đãi khuyến mãi, có chính sách mượn tiền…
Ngày 25 tháng 5, vừa mới mở ra hệ thống vay điểm, những học sinh sau khi biết hạn mức vay điểm thưởng của mình, hầu như đều đi vay hết toàn bộ hạn mức.
...
Cùng ngày, rất nhiều võ giả cấp ba kém chút nữa mắng chết Phương Bình!
"Dựa vào cái gì chúng ta không có!"
"Đây là đạo lý quỷ quái gì?"
"Võ giả cấp một cấp hai đều có thể vay, phi võ giả cũng có thể mượn, vậy mà chúng ta lại không thể?
"Phương Bình có ý gì?"
"Trường học mặc kệ không quan tâm sao?"
"..."
Bên trong hội võ đạo, tiếng náo động om sòm.
Phương Bình quá bắt nạt người!
Toàn trường Ma Võ, võ giả sơ cấp hầu như toàn bộ được kích hoạt chức năng vay điểm, chỉ riêng võ giả cấp ba, hầu như không có bất kỳ người nào được kích hoạt chức năng này!
Mà võ giả cấp ba hầu như đều là thành viên hội võ đạo.
Dưới cách nhìn của rất nhiều người, đây rõ ràng là nhằm vào hội võ đạo.
Ngay cả Tần Phượng Thanh không lo chuyện bao đồng, gần đây cũng tức miệng mắng to: "Phương Bình rõ là đang buộc chúng ta đánh nó mà!"
Lão Tần nghèo lắm a!
Gần đây cũng sắp đói meo rồi, nếu không phải nhờ có hội võ đạo tiếp tế cho Tần Phượng Thanh, cậu ta cũng có thể chết đói thật.
Cậu ta một mực mong chờ, hy vọng hệ thống vay điểm mở ra, với thực lực của Tần Phượng Thanh, vay chừng 1000 điểm thưởng còn không phải dễ như ăn cháo sao.
Nhưng ai ngờ, một điểm cũng chả có!
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía nhóm người Phó Xương Đỉnh, bọn họ đều là bạn học của Phương Bình, cũng là thành viên hội Bình Viên, bọn họ hẳn là biết điều gì đó chứ?
Phó Xương Đỉnh bị bắt lại, có hơi bất đắc dĩ, hơn 10 vị võ giả cấp ba nhìn cậu chằm chằm, áp lực thật lớn!
Tần Phượng Thanh chỉ còn thiếu một bước cầm đao kề cổ Phó Xương Đỉnh, tức giận nói: "Phó Xương Đỉnh, Phương Bình và Tạ Lỗi đối đầu với nhau, liên quan gì tới bọn anh? Mắc mớ gì không cho bọn anh vay điểm thưởng hả?"
"Đúng đấy, anh vừa mắt một thanh trường kiếm cấp C, còn thiếu 200 điểm thưởng… Anh đây cũng không phải không trả, cũng không phải trả không nổi, Phương Bình có ý gì?"
"Đúng, cậu ta với Tạ Lỗi tranh chấp là chuyện của bọn họ, đừng liên luỵ tới người của hội võ đạo chứ!
Phương Bình làm như thế, lẽ nào không sợ chọc giận tụi anh sao!"
Mọi người nộ khí hừng hực, quả thật quá đáng giận rồi!
Trang web Viễn Phương tuyên bố, hạn mức vay mượn tối đa của võ giả cấp một là 100 điểm thưởng, cấp hai là 300 điểm thưởng…
Mọi người vốn nghĩ thực lực của mình ở cấp ba, nếu không được 1000 điểm thì cũng nên có 500 điểm chứ?
Kết quả thì sao, chẳng có điểm nào cả!
Rõ ràng đều đã chọn xong dược phẩm và vũ khí rồi, chỉ chờ vay điểm trả tiền thôi, bây giờ bị kẹt lại ở chỗ này, thứ tốt đều bị người khác cướp hết rồi!
Phó Xương Đỉnh xấu hổ, bị mọi người nhìn chằm chằm, một lát mới ấp úng nói: "Chuyện này..."
"Nói mau, nếu không xem như em là đồng đảng của Phương Bình, Phương Bình trốn đâu không thấy, bọn này sẽ xử em trước!"
Phó Xương Đình buồn rầu muốn chết, gượng gạo nói: "Triệu Lỗi mới là bạn bè tốt của Phương Bình, bọn họ chơi thân lắm…"
Sắc mặt Triệu Lỗi biến thành màu đen, khuôn mặt Triệu Lỗi bây giờ, nếu không phải bị đánh sưng thì luôn là mặt than, cậu ta gần như quên mất mặt cười là như thế nào rồi.
"Bớt nói nhảm, nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Phó Xương Đỉnh bất đắc dĩ nói: "Ý Phương Bình, võ giả cấp ba thuộc dạng khách hàng nguy hiểm, rủi ro cao, phải từ từ xét duyệt."
"Là sao?"
"Nghĩa là, võ giả cấp ba xuống địa quật chết nhiều, không quá bảo đảm." Phó Xương Đỉnh nhắm mắt nói một câu.
Mọi người sững sờ, sau đó nghe Tần Phượng Thanh tức giận mắng to: "Tên khốn kiếp này, trù chúng ta!"
Phó Xương Đỉnh thấy anh ta giống như muốn giết người, vội vàng nói: "Trước đó, Phương Bình cũng chờ bọn em nhắn nhủ với mọi người, võ giả cấp ba vay điểm cũng được, nhưng mà lợi tức sẽ cao hơn một xíu…"
"Khốn kiếp! Khinh người quá đáng!"
Mọi người giận dữ, đây là phân biệt đối xử?
"Cậu ấy nói, khách hàng có độ rủi ro cao, lợi tức thấp, cậu ấy chắc chắn phải đền, nhưng không đền nổi.
Trường học cũng chỉ đồng ý gánh chịu một phần nhỏ, trừ phi mọi người có thể thuyết phục trường học gánh hết rủi ro..."
Mọi người đồng loạt trừng mắt với cậu, đùa à, nếu như có thể thuyết phục nhà trường, bọn họ sớm đã đi rồi.
"Cậu ấy muốn lấy lợi tức bao nhiêu?"
"Thấp nhất là 0,05%, ngoài ra còn phải tuỳ người… ví như… như phó hội trưởng Tần, Phương Bình nói ít nhất lợi tức là 0,1%, bởi vì chỉ số rủi ro cao hơn những người khác…"
Tần Phượng Thanh sửng sốt một chút, sau đó kém chút tức điên người.
Lời của Phương Bình có nghĩa là xác suất chết ở địa quật của Tần Phượng Thanh cao hơn một chút, rủi ro cao, nên cần đề phòng cậu!
Tần Phượng Thanh tức muốn ói máu, những người khác cũng không cam tâm, không phục nói: "Vậy cũng là vấn đề của phó hội trưởng Tần, tụi anh xuống địa quật cũng có mức độ an toàn cao lắm chứ bộ."
Tần Phượng Thanh lần này không giận, mà trừng mắt nhìn người vừa mới nói như muốn giết người!
Ý của cậu là, tôi liên luỵ mọi người sao?

Chuyện hội võ đạo nháo nhào, Phương Bình đã sớm đoán được.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Phương Bình lúc này đang báo cáo công việc.
"Ngày hôm nay vừa mới kích hoạt hệ thống vay điểm, 3 tiếng sau khi kích hoạt, đã cho vay được 80.000 điểm thưởng!"
Phương Bình thở dài nói: "Viện trưởng, trường học cũng nhìn thấy, học sinh tụi em nghèo cỡ nào, cần điểm thưởng đến cỡ nào, em thấy, nhà trường hẳn nên cho tụi em vay thêm 100.000 điểm thưởng."
Hoàng Cảnh không quan tâm cái này, mà cau mày nói: "Vì sao không cho võ giả cấp ba vay điểm?"
"Khống chế rủi ro..."
Phương Bình nói xong, lại lập tức nói: "Đương nhiên, 20.000 điểm còn dư lại là để dành cho bọn họ.
Nhưng mà trước hết cần kiểm tra tư cách vay điểm, chúng ta không thể cố ý giựt dây, bắt học sinh bước vào chỗ chết được.
Có một số võ giả cấp ba rất tự đại, một khi có trang bị, có vũ khí tốt, có thuốc tốt, sợ là sẽ lập tức nhào xuống địa quật.
Loại người này, em cảm thấy cần phải kiềm chế một chút, không thể để bọn họ oan uổng đi chịu chết.
Cho nên đối với võ giả cấp ba, em cảm thấy chúng ta nên đốc thúc một nhóm người xuống địa quật, nhóm còn lại, em cảm thấy nên kiềm chế họ một chút, để bọn họ tỉnh táo một chút.
Viện trưởng, thầy thấy em nói có lý không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận