Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1440

Diêu Thành Quân liếc mắt nhìn, cửa lớn bỗng nhiên ầm ầm vang vọng... Sau một khắc, cửa mở ra.
Đám người Lý Mặc ngây ra như phỗng!
"Ơ..."
"Vạn... Vạn Nguyên Điện... Đúng là của hắn á?"
"Cung điện này, nhất định phải là cấp chín mới có thể mạnh mẽ mở ra... Sao hắn có thể mở ra được?"
"Vạn Nguyên Điện thuộc về Diêu Thành Quân!"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Chuyện này còn chấn động hơn cả việc bọn họ có bản nguyên ở đây, Vạn Nguyên Điện quá đặc thù. Theo lý thuyết, bản nguyên của võ giả rất khó bảo tồn ký ức. Chỉ có tuyệt đỉnh mới có biện pháp bảo tồn lực lượng bản nguyên của một người.
Cấp chín dưới tuyệt đỉnh, dù có cảm ngộ được con đường bản nguyên, thì sau khi chết, bản nguyên cũng sẽ tiêu tan, như thành chủ thành Sắc Vi vậy, giữ được bản nguyên của mình một quãng thời gian sau khi chết đó là bởi vì còn chưa kịp tiêu tan. Mà Vạn Nguyên Điện lại làm được chuyện đó!
Nó không chỉ bảo tồn bản nguyên cấp chín, mà ngay cả sinh mệnh bản nguyên cấp tám cũng bảo lưu được, ngàn năm không tiêu tan!
Tô Hạo Nhiên lẩm bẩm nói: "Lúc trước lão tổ đã nói... Cung điện này, hắn cũng không thể luyện chế được, có khả năng là sản phẩm cổ võ giả để lại..."
Tưởng Nguyên Hoa biến sắc, nhẹ giọng nói: "Cổ võ giả không phải là võ giả thời đại tông phái, mà là võ giả thời đại cổ võ!"
"Vạn Nguyên điện... Thuộc về Diêu Thành Quân?"
Diêu Thành Quân lúc này cũng rất đau đầu và mờ mịt, một bên, ánh mắt Phương Bình lấp loé, nhanh chóng cười nói: "Xem ra ngàn năm trước, lão Diêu có lẽ là lãnh tụ của mọi người. Lão Diêu, ngươi luyện chế thứ này, ngay cả bản nguyên của mình cũng không giữ lại hả?"
Lúc này, Phương Bình bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Nếu như mọi người không phải cùng một nhóm người, liệu có gây ra phiền phức không?
Ngay vào lúc này, ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, vỗ Tần Phượng Thanh một cái, Tần Phượng Thanh sửng sốt một chút, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Ta... Ta hình như ứng được sinh mệnh bản nguyên của ta! Ngay ở bên trong cung điện!"
Đám người Tưởng Nguyên Hoa dồn dập nhìn về phía Tần Phượng Thanh, Tần Phượng Thanh kiên định nói: "Đúng, ta cảm nhận được sinh mệnh bản nguyên của ta, hình như không phải bản nguyên võ đạo... Nghĩa là... Kiếp trước ta không phải cấp chín?"
Tô Hạo Nhiên nhịn không được, có chút đau đầu nói: "Sinh mệnh bản nguyên... Đứng ở ngoài Vạn Nguyên Điện, có cảm ứng được không?"
"Bên trong cung điện đều bị đóng kín. Chỉ có đến gần cung điện, tìm thấy cung điện thuộc về mình, mới có thể có cảm ứng. Những cung điện kia đều đóng kín, đừng nói võ giả cấp bảy tám phục sinh, dù có là cấp chín, cách xa như vậy cũng không cách thể cảm ứng được."
"Thật ra chúng ta cũng chưa từng mở các cung điện bên trong, không phải là của mình thì không thể bước vào."
"Tần lão sư, ngươi có cảm ứng sai không đấy?"
Mọi người mồm năm miệng mười, ai cũng ngơ ngơ.
Lần này hoàn toàn không giống như lúc trước!
Tần Phượng Thanh chắc chắn nói: "Ta thật sự cảm ứng được, đi vào có thể tìm được!”
Đám người Tưởng Nguyên Hoa bây giờ ai cũng mờ mịt, nhất thời, mấy vị cấp chín lại có cảm giác không biết phải làm sao. Đám người này mang đến cho bọn họ quá nhiều bất ngờ. Với lại... Tần Phượng Thanh cũng là võ giả phục sinh?
Nói thật, trước đây mọi người đều nghĩ hắn không phải. Ngay vào lúc này, lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân nhẹ nhàng đụng vào Phương Bình.
Ánh mắt Phương Bình hơi động, không hề biến sắc đi về phía trước một bước, Vương Kim Dương cũng nhìn hắn, Phương Bình đi một bước, nhìn cửa điện mở rộng, cười nói: "Vào xem một chút đi, ta không chờ được nữa rồi."
Dứt lời, Phương Bình bước vào. Hắn vừa tiến vào, đám lão Vương cũng nhanh chóng đi vào trong. Tưởng Nguyên Hoa vừa định đi theo thì... Tiếng ầm ầm vang lên!
Cửa lớn bị đóng lại rồi!
Tô Hạo Nhiên không nín được, mắng to: "Thằng nhóc con, mở cửa ra!"
Tưởng Nguyên Hoa cũng dại ra, lẩm bẩm nói: "Vạn Nguyên Điện bị cướp rồi!"
Lý Mặc lại thở dài nói: "Diêu Thành Quân nói là của hắn... Ta cảm thấy có thể sẽ bị cướp..."
Sau một khắc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh, Tưởng Nguyên Hoa tiến lên đẩy cửa, nhưng cửa lớn vẫn không nhúc nhích.
Lần này, Vi Dũng cuống lên, quát to: "Vạn Nguyên Điện cực kì quan trọng! Dù có là của bọn họ thì cũng không thể cho được! Nhanh, nhanh đến Ngự Hải Sơn mời lão tổ!"
Nói hết, xoay người quát Lý Mặc: "Đi thỉnh Lý gia chủ! Bọn họ ở trong Vạn Nguyên Điện, không biết sẽ làm cái gì, nhanh lên một chút!"
"Được, ta lập tức xin đại ca xuất quan!"
"Khương Phong, đi thỉnh Khương gia chủ! Nhanh chóng mời các gia chủ tới đây! Trịnh Vũ, ngươi đến Ngự Hải Sơn tìm lão tổ, mau mời một vị trở về!"
"Thông báo Tư lệnh Lý!"
"Vậy có cần mời Võ Vương..."
Có người hỏi một câu, Vi Dũng bất đắc dĩ, Tưởng Nguyên Hoa than thở: "Cũng mời tới! Vạn Nguyên Điện trở thành của Diêu Thành Quân, lẽ nào lại giết người diệt khẩu? Không thể giết hắn, vậy nhất định phải nói cho rõ ràng!
Việc này không thể qua loa được, thành Trấn Tinh chắc chắn sẽ không giao Vạn Nguyên Điện cho ai cả! Cũng còn nhiều võ giả phục sinh còn chưa cảm ứng được bản nguyên, nếu mất Vạn Nguyên Điện..."
Ông cũng không muốn nói tiếp, nếu chuyện đó xảy ra, thì công sức thành Trấn Tinh đầu tư trên người võ giả phục sinh đều sẽ đổ sông đổ biển!
Không chỉ vậy, bọn có có thể sẽ mất những võ giả phục sinh này luôn. Dẫn sói vào nhà mất rồi!
Tưởng Nguyên Hoa bỗng nhiên mắng: "Má nó, ai mời mấy thằng nhóc này đến thành Trấn Tinh?"
Sắc mặt Tô Hạo Nhiên tái xanh, hừ nói: "Ta mời, lão Vi cũng mời, ngươi mắng ai?"
Tưởng Nguyên Hoa căm tức nói: "Mấy thằng nhóc này này đi tới đâu là có chuyện tới đó, thấy thứ tốt là sẽ quét sạch sành sanh, ngươi nghĩ gì mà lại mời bọn nó đến thành Trấn Tinh? Bị hố còn chưa đủ sao?
Mất năm thanh thần binh, Lý Mặc còn phải nói cám ơn.
Ở Vương Chiến Chi Địa, mập mạp bị hố mỗi ngày phải cảm ơn hắn, lại chẳng lấy được lợi lộc gì! Các ngươi lại còn mời hắn tới nhà chúng ta làm khách... Ngươi..."
"Bà nó chứ!" Tô Hạo Nhiên thẹn quá thành giận, mắng: "Lúc ông đây mời, các ngươi có phản đối không?"
"Hai vị gia chủ bình tĩnh đừng nóng..."
"Cút!"
"Nếu Vạn Nguyên Điện thật sự bị mất, hoặc là bản nguyên bên trong bị phá hỏng, các ngươi trả hết tài nguyên của ông lại cho ông!”
Mấy vị gia chủ thay phiên nhau chửi ầm lên, tức giận đến muốn phun máu. Ngay dưới mí mắt của bọn họ, mấy tên khốn kiếp này nhốt bọn họ ngoài cửa rồi. Diêu Thành Quân vừa tiến vào, cửa liền đóng, đẩy cũng đẩy không ra. Nói không phải Diêu Thành Quân làm ra, đánh chết bọn họ cũng không tin.
Những người khác lại dồn dập chạy đi đi, người tìm gia chủ, người đi Ngự Hải Sơn. Có người đi ra ngoài, chuẩn bị thông báo cho hai vị tuyệt đỉnh ngoài đó. Bọn họ ồn ào vô cùng, những võ giả phục sinh kia cũng dại ra.
Hồi lâu sau, có người lẩm bẩm nói: "Chủ nhân Vạn Nguyên Điện đến rồi!"
"Vạn Nguyên Điện là do cường giả chí tôn chế tạo, chúng ta... Chúng ta và chủ nhân của Vạn Nguyên Điện có quan hệ như thế nào?"
"Bản nguyên sinh mệnh của chúng ta và võ đạo bản nguyên bảo tồn trong Vạn Nguyên Điện, ít nhất... Ít nhất cũng phải tuyệt đối tín nhiệm chủ nhân của Vạn Nguyên Điện, có thể làm cho mấy trăm cao cấp tin cậy..."
Thời khắc này, mọi người chợt nhớ tới lời Phương Bình nói.
"Ngàn năm trước, lão Diêu có lẽ là lãnh tụ của mọi người..."
Trừ bỏ lãnh tụ, ai có thể khiến mọi người tín phục, bảo tồn bản nguyên bên trong chứ?
Hiện tại bản nguyên của bọn họ rất yếu, nhưng ngàn năm trước thì không hẳn, qua ngàn năm, bản nguyên của mọi người đều tan biến gần hết. Năm đó, có lẽ cũng đủ khiến chủ nhân Vạn Nguyên Điện tìm hiểu con đường bản nguyên của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ phức tạp vô cùng, cũng không ai thèm quan tâm Tưởng Nguyên Hoa đang nổi trận lôi đình.

Cũng trong lúc đó.
Bộ Giáo Dục.
Trương Đào cúp điện thoại, đầu đau như búa bổ, không nhịn được mắng: "Này… Lại sao nữa? Mấy tên khốn kiếp này, không thể yên tĩnh chút sao? Trước đây chỉ có Phương Bình gây rối, bây giờ ngay cả Diêu Thành Quân..."
Lão Trương sắp tức giận tím mặt thổ huyết rồi!
Mấy tên khốn kiếp này đi thành Trấn Tinh, ông nghĩ không hẳn có thể cảm ngộ được bản nguyên, bọn nó cũng không nhất định sẽ cảm ngộ. Nhưng dù không thể cảm ngộ thì đến Vạn Nguyên Diện xem xét cũng là một chuyện tốt.
Trong Vạn Nguyên Điện có một ít bản nguyên tràn tán, dù không tìm hiểu thì vẫn rất có ích, có thể hiểu được một ít con đường võ đạo. Ít nhất cũng biết nên đi như thế nào. Không giống Ngô Khuê Sơn lúc trước, đến cấp tám còn chưa có manh mối gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận