Toàn Cầu Cao Võ

Chương 431: Cấp ba cao kỳ

Trong phòng tu luyện, Phương Bình không ngừng chuyển động hạt năng lượng, khi lực lượng tinh thần hao tổn, cậu liền bổ sung lực lượng tinh thần rồi lại chuyển động hạt năng lượng.
Cứ như vậy, thực ra là đồng dạng, dùng điểm tài phú bổ sung lực lượng tinh thần, ngược lại càng bổ sung nhiều khí huyết cho bản thân.
Thu nạp hạt năng lượng, còn không bằng cậu dùng tài phú đi bổ sung khí huyết.
Nhưng khí huyết bổ sung mọi người đều có thể cảm nhận được.
Hiện tại Phương Bình thay đổi mạch suy nghĩ, thử đi bổ sung lực lượng tinh thần mà mắt không thể nhìn thấy, rồi thông qua lực lượng tinh thần chuyển động hạt năng lượng tới bổ sung khí huyết.
Cảm nhận được quá trình này, Hoàng Cảnh cũng ngây dại.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lực lượng tinh thần của Phương Bình rất yếu, ít nhất là đối với ông mà nói thật sự rất yếu, nhất định không thể đạt đến trình độ Tông sư.
Lực lượng tinh thần của Phương Bình yếu kém nhưng kéo dài không dứt, không ngừng chuyển động hạt năng lượng.
Không giống như khí huyết mọi người đều có thể cảm nhận được.
Bổ sung lực lượng tinh thần, Hoàng Cảnh bọn cũng cảm nhận không được, chỉ duy nhất cảm nhận được lực lượng tinh thần của Phương Bình như dòng suối nhỏ, tuy không lớn nhưng dường như liên thông với biển lớn, tiêu hao bao nhiêu lại được bổ sung vào bấy nhiêu.
Đầu của Hoàng Cảnh to như trâu, ông càng ngày càng tò mò!
Con mắt của Ngô Khuê Sơn cũng không ngừng trợn tròn, nửa ngày mới nói: “Nghiên cứu của chúng ta đối với lực lượng tinh thần còn quá ít, không cách nào kiểm tra tỉ mỉ, ngoại trừ để cho Tông sư cấp chín tới kiểm tra, nhưng chưa chắc có thể kiểm tra rõ ràng.
Thôi bỏ đi, cứ như vậy đã, một mình Phương Bình vẫn không đáng giá để đại Tông sư ra mặt.”
Lão Lý nấy người cũng đưa mắt nhìn nhau, tình huống bây giờ càng lúc càng khó hiểu.
Lực lượng tinh thần của Phương Bình mới đột phá, mọi người đều biết.
Nói cách khác, bổ sung khí huyết trước đó có lẽ không liên quan đến điều này.
Nhưng chỉ có mấy người bọn họ biết được, những võ giả trước đó không nhìn thấy lực lượng tinh thần mới đột phá của Phương Bình, hiện tại gặp Phương Bình có lẽ sẽ nghĩ chuyện Phương Bình hồi phục khí huyết có liên quan đến lực lượng tinh thần.
Lữ Phượng Nhu cũng bị những điều này làm cho đau đầu, mở miệng nói: “Không quản nữa, các ông nói xem sau một khắc, xương tủy của em ấy thật sự như thủy ngân hay không?”
Trước kia Lữ Phượng Nhu cho rằng Phương Bình mượn cớ, lực lượng tinh thần cường đại chuyển động hạt năng lượng, xương tủy như thủy ngân gia tăng năng lực tạo khí huyết.
Hai cái kết hợp, Phương Bình bạo phát hơn vạn cal khí huyết điều này đã được chứng minh rõ rồi.
Bây giờ Phương Bình thật sự có thể chuyển động được hạt năng lượng rồi, vậy xương tủy như thủy ngân thì sao?
Lão Lý đột nhiên bật cười, ý vị thâm sâu nói: “Nói không chừng lần sau gặp mặt, xương cốt em ấy thật sự sẽ như thủy ngân.”
Mấy người đều bật cười, Lữ Phượng Nhu đột nhiên nhìn Ngô Khuê Sơn, lạnh lùng nói: “Học trò của tôi, ông bớt dính líu vào, ông dám có chủ ý với học trò của tôi, tôi không khách khí với ông đâu!”
Ngô Khuê Sơn cau mày nhìn bà.
Lữ Phượng Nhu lãnh đạm nói: “Đừng cho là tôi không biết, ai biết ông có chủ ý gì.”
“Lữ Phượng Nhu, bà đừng quá đáng!” Ngô Khuê Sơn vẻ mặt bất mãn.
“Ông âm hiểm quen rồi, con gái cũng nỡ lấy ra làm mồi nhử, ai biết ông sẽ làm những gì...”
“Nói năng lung tung!”
Ngô Khuê Sơn giận tím mặt, nổi giận nói: “Đó là huyết mạch duy nhất của Ngô Khuê Sơn tôi, tôi lại tự mình lấy con gái ra làm mồi nhử sao? Tôi cho dù là máu lạnh cỡ nào cũng không làm loại chuyện đó!
Lữ Phượng Nhu, tiểu Đóa chết là tiếc nuối và đau khổ nhất cuộc đời tôi.
Đó là trách nhiệm của tôi, nhưng tuyệt đối không như lời bà nói, là Ngô Khuê Sơn tôi cố ý tự hại con gái mình!”
Lữ Phượng Nhu lạnh lùng nói: “Vậy sao các người không chết mà chỉ có con gái tôi chết?”
“Bà… Bà đừng có không nói lý như vậy!”
Ngô Khuê Sơn tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt, lúc đó ở chiến trường, con gái mình yếu nhất, đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Lữ Phượng Nhu điên rồi, cứ luôn cảm thấy mọi người cố ý lấy con gái mình ra làm mồi nhử.
Hoàng Cảnh thấy thế khuyên giải nói: “Phượng Nhu, chuyện này mọi người ai cũng không muốn nó xảy ra, tiểu Đóa...”
Lữ Phượng Nhu lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra ra manh mối, nói cho các người biết, đừng có ý đồ gì với học trò của tôi, tôi bây giờ đang hoài nghi, mấy học trò của tôi cũng là do các người hại chết!”
Ngô Khuê Sơn phất tay áo bỏ đi, người đàn bà này không thể nói lý!
Hoàng Cảnh cũng cười khổ nói: “Phượng Nhu, đó cũng là học trò của chúng tôi, ai cũng không muốn, bà bây giờ… thật là...”
Thật không có cách nào nói nữa!”
Mỗi năm võ giả chết ở địa quật cùng không phải là một hai người.
Lão Lý cũng khuyên nói: “Phượng Nhu, đã nhiều năm như vậy rồi, ai cũng không hy vọng người thân của mình chết ở địa quật, học sinh ngã xuống, nhưng chuyện này cũng không có cách nào...”
“Ông câm miệng, năm đó ông cũng có mặt, họ Lý kia, đừng cho là ông co đầu rụt cổ thì tôi không nhớ!”
Gương mặt lão Lý đầy vẻ bất lực, cũng không mở miệng nữa.
Tống Doanh Cát đã sớm chạy rồi, tiếp tục ở lại có khi lại bị giận cá chém thớt, ông cũng không phải là đối thủ của Lữ Phượng Nhu.
Mọi người không ai nói gì nữa, lơ đãng tiếp tục nhìn Phương Bình tôi cốt.
...
Thời gian từng giờ trôi qua, Phương Bình vẫn duy trì tư thế đứng tấn, không ngừng khôi phục khí huyết, không ngừng rèn luyện xương cốt.
Lúc vừa mới bắt đầu cậu vẫn dùng lực lượng tinh thần chuyển động hạt năng lượng.
Sau đó Phương Bình không dùng nữa, theo cậu nghĩ chuyện này là mượn cớ lừa gạt người khác, hiện tại bên ngoài là Lữ Phượng Nhu có lừa gạt cũng không có ý nghĩa gì.
Khí huyết thông qua tài phú không ngừng hồi phục.
Mà Lữ Phượng Nhu mấy người ở bên ngoài cửa cũng cảm nhận được quá trình này, nhưng không ai nói gì.
Tình huống của Phương Bình hiện tại mọi người vẫn chưa hiểu được.
Ngoài trừ nghe Phương Bình nói ra, nếu không chỉ có thể nói đây là một loại biến dị.
Hoàng Cảnh thân là cường giả Tông sư, cũng không thể phán đoán được nguồn gốc khí huyết của Phương Bình, có khi Tông sư còn hữu dụng hơn là máy móc, lúc này ngoại trừ lấy Phương Bình ra giải phẫu nghiên cứu, nếu không khó có thể nói được.
Lão Lý ngược lại suy nghĩ một chút nói: “Có khi nào là đại não bị biến dị không?”
Biến dị của Phương Bình không có ai hiểu được.
Xương tủy của Vương Kim Dương, xương sọ của Lý Hàn Tùng, lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân, sự biến dị của những người này rất rõ ràng, có đặc thù rõ rệt.
Nhưng Phương Bình thì hiện tại vẫn chưa nhìn ra, có thể coi là lực lượng tinh thần biến dị, nhưng lực lượng tinh thần của cậu trước đó không mạnh như vậy, chuyện khí huyết không cách nào chứng minh được.
...
Năm tiếng sau...
10 tiếng sau...
Qua một ngày một đêm...
Khi thời gian kéo dài đến 48 tiếng, Phương Bình bên trong phòng tu luyện, cả người đều run rẩy.
Lữ Phượng Nhu vẫn luôn nhìn Phương Bình, thấy thế cau mày nói: “Mặc dù khí huyết vẫn tràn trề, lực lượng tinh thần cũng dồi dào, nhưng thân thể không chống đỡ nổi, kể cả trạng thái.”
Tôi cốt suốt 48 tiếng, chưa từng nghe thấy!
Võ giả thời gian tu luyện chỉ duy trì được hai tiếng, mà như vậy cũng coi là lâu rồi.
Phương Bình lúc này không ngủ không nghỉ, tôi cốt suốt 48 tiếng, đã nhanh đến cực hạn rồi.
Lão Lý lắc đầu nói: “Vẫn chưa hoàn thành.”
“Tôi biết, nhưng nếu cứ như vậy sợ là khó có thể hoàn thành.”
“Tiếp tục nhìn đi.”
Hai người không nói chuyện nữa, mà nhắm mắt bắt đầu ngưng thần.
...
“Mệt quá!”
“Buồn ngủ nữa!”
Phương Bình cũng cảm thấy ý thức chìm vào hôn mê, cho do lực lượng tinh thần vẫn đang duy trì từ 400 hz trở lên.
Duy trì tôi cốt hai ngày hai đêm, trạng thái cơ thể cũng đã mệt rã rời.
Liên tục làm đi làm lại một quá trình, duy trì 48 tiếng cơ thể cũng không chịu nổi, sẽ có cảm giác chán nản.
“Phải tìm chuyện gì đó thay đổi lực chú ý mới được...”
Đầu Phương Bình mê man, đột nhiên mở mắt nhìn ra bên ngoài nói to: “Cô ơi, cô còn ở đó không?”
Lữ Phượng Nhu mở mắt nhưng không nói gì.
“Cô ơi cô có thuốc không? Em giúp cô đếm, em buồn ngủ quá, sắp ngủ gục rồi.”
“Lữ Phượng Nhu: “...”
“Cô còn đó hay không? Em thật muốn ngủ, vừa buồn ngủ vừa mệt, chịu không nổi nữa.”
“Nếu không có thuốc, thì đếm tiền cũng được, hoặc cô lấy máy tính tới đây cũng được, em xem chương trình một chút...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận