Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1324

Những người ở bên ngoài đều lục tục đi về bốn phía.
Đúng lúc này, một tòa "Dương thành" thu nhỏ giống hệt như thật đột nhiên từ trời rơi xuống, lập tức lấp đầy đại sảnh.
Trong đám người, Phương Viên ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy vật hóa hình của Phương Bình, nên nhất thời có chút hoảng hốt, sao Dương Thành lại xuất hiện ở nơi này? Mặc dù chỉ là một mô hình thu nhỏ, nhưng Phương Viên vừa liếc mắt đã nhận ra.
Đúng vào lúc này, trong tay Phương Bình xuất hiện một thanh thần binh, và hơn mười binh khí bằng hợp kim, cùng lượng lớn đá năng lượng, quả năng lượng. Dù trong đại sảnh cũng có những thứ này, nhưng quả năng lượng đều là loại kém nhất, đá năng lượng cũng là năng lượng cháy, không thể mang đi.
Giờ thấy cảnh này, hình như mọi người đã biết Phương Bình định làm gì.
Phương Bình tiện tay ném một cái, những vật này rơi rào rào vào trong thành nhỏ.
Sau đó, trên người Phương Bình đột nhiên tuôn ra lượng lớn vật chất bất diệt, những vật chất bất diệt màu vàng này dần dần tạo thành một quả cầu màu vàng, rồi cũng bị Phương Bình tiện tay ném vào trong thành nhỏ.
Phương Bình bật cười lớn nói: "Trò chơi rất đơn giản. Bây giờ bắt đầu, mọi người đều có thể tiến vào trong tìm kiếm vật báu, ai tìm được chính là của người đó, chỉ cần tốc độ và may mắn.
Nếu tìm được thì không được tranh đoạt, dù sao chỉ là trò chơi, tổn thương hòa khí sẽ không tốt. Trong đó, thần binh và vật chất bất diệt màu vàng là quý giá nhất, ta nghĩ sẽ có tác dụng với mọi người."
Phương Bình vừa dứt lời, có người vội vàng nói: "Mọi người đều có thể đi vào sao?"
"Đương nhiên, nhưng chắc chắn các vị Tông sư sẽ không đi vào, nên mọi người yên tâm."
Phương Bình nói xong thì các Tông sư ở phía sau Phương Bình cảm thấy hơi đau răng: Chúng ta muốn đi vào.
"Nhưng cái này nhỏ như vậy..."
Có người hơi do dự, thành nhỏ mà Phương Bình hóa hình ra nhìn diện tích chỉ chừng trăm mét vuông mà thôi.
Phương Bình cười nói: "Đi vào rồi sẽ biết, giờ có thể vào rồi!"
Khi còn đang nói chuyện, thì thành nhỏ bắt đầu biến hóa, dần trở nên hơi hư ảo và mông lung.
Khi Phương Bình còn đang nói chuyện thì trong đám người đã có người bay vào thành nhỏ với tốc độ cực nhanh. Người đó không phải ai khác, chính là Tần Phượng Thanh.
Khi Phương Bình lấy ra những thứ kia, đôi mắt tên đó đã phát ra sáng âm u khiến Phương Viên đang nghe hắn lừa gạt cũng bị hù dọa. Phương Bình vừa nói có thể vào, là hắn không chút do dự vọt ngay vào. Tần Phượng Thanh vừa đi vào, phía sau đã có Tông sư cười nói: "Đi vào đi, còn chờ gì nữa?"
Một số Tông sư ra hiệu với đám con cháu nhà mình, còn đứng đó mà nhìn cái gì, có ngốc hay không, mau vào đi.
Đám người lập tức ào ào phóng vào thành nhỏ, sau khi đi vào trong, từng người nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
Phương Bình nhìn không ít học sinh Ma Võ do dự, cười nói: "Thầy trò Ma Võ đi vào thử một chút cũng được, chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi."
Phương Bình vừa dứt lời, không ít thầy trò đã không kìm nén được, nhao nhao tiến vào.
Những thanh niên chưa đi vào đều có chút sợ hãi thán phục.
Hôm nay, đến đây có không ít võ giả cấp thấp, ít nhất phải có bốn năm trăm người. Nhưng bây giờ, đã có ba, bốn trăm người tiến vào thành nhỏ mịt mù, không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, giống như sau khi tiến vào bên trong, những người này không hề gặp nhau.
Đám người nhanh chóng bắt đầu lần lượt tiến vào. Ngay cả Phương Viên, cũng rất tò mò cùng Trần Vân Hi đi vào.
Sau khi bọn họ đã vào hết, Trương Đào liếc nhìn Phương Bình một lát, rồi chậm rãi nói: "Ngươi làm ra cái này, không phải đơn thuần là trò chơi nhỉ?"
Phương Bình còn chưa mở miệng, Nam Vân Nguyệt bên cạnh đã nhíu mày nói: "Tu Di Giới Tử Nạp? Vật hóa hình của ngươi đã thật đạt đến trình độ như vậy sao?"
Phương Bình hóa hình ra thành nhỏ, cũng không lớn, có thể đếm được trăm người tiến vào bên trong, vẫn không có tiếng vang, điều này có chút ngoài dự liệu của mọi người.
Phương Bình cười nói: "Nói là trò chơi, thật ra cũng không phải trò chơi, chủ yếu vẫn là muốn thực hiện một cuộc kiểm tra. Bộ trưởng, ngài nói xem, vật hóa hình đến mức này, võ giả có thể phân biệt được thật giả không?"
Trương Đào thản nhiên nói: "Đương nhiên, hiện võ giả cấp bảy đều đã có thể phân biệt được thật giả như thế nào."
"Bộ trưởng, vậy vật hóa hình của ngài thì sao?"
"Cũng có thể phân biệt được thật giả."
"Cấp bảy trở xuống chắc là không có năng lực này? Tinh huyết hợp nhất có lẽ có thể phát giác được một chút không thích hợp, nhưng những người khác chưa phóng lực lượng tinh thần ra bên ngoài được thì ta cảm thấy khó mà phân biệt được."
Phương Bình vẻ mặt chân thành nói: "Học trò làm ra cái này, nói là chơi trò chơi, thật ra cũng không phải như thế. Ta muốn thử xem vật hóa hình của ta còn những thiếu sót gì, còn hi vọng các vị tiền bối có thể chỉ điểm cho một chút.
Nếu như dùng cho chiến tranh quy mô lớn, có thể thử nghiệm chiến trường nhân tạo, tạo ra chiến trường có lợi cho chính chúng ta không. Học trò vẫn muốn tự sáng tạo một bộ chiến pháp, nhất là kỹ thuật chiến đấu, nhưng lại khổ vì kiến thức thiển cận, không cách nào làm được.
Ta tuổi quá nhỏ, mới tập võ được hai năm, nên ta khó có thể tự sáng tạo ra một bộ chiến pháp độ khó cao.
Bây giờ, ta cảm thấy vật hóa hình của ta không giống bình thường, có lẽ có thể bỏ thêm chút tâm sức vào đó, nhưng lại không biết nên cải tiến như thế nào. Các tiền bối đều kiến thức rộng rãi, hôm nay ngay cả Bộ trưởng, cường giả tuyệt đỉnh cũng ở đây, học trò hy vọng, có thể nhận được chỉ giáo của các tiền bối..."
Trương Đào bật cười, những người khác đều hai mặt nhìn nhau.
Từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên!
Nhân bữa tiệc Tông sư lần này, Phương Bình muốn triệu tập mấy trăm Tông sư sáng tạo một bộ chiến pháp tinh thần cho hắn, không thể không nói, tên nhóc này nghĩ rất hay.
Võ giả tự sáng tạo chiến pháp, đó đều là năng lực cá nhân, tự mình tính toán suy luận.
Phương Bình thì ngược lại, tên nhóc này muốn tập hợp hơn trăm vị Tông sư, để mỗi người góp một viên gạch xây thành chiến pháp cho hắn.
Sau khi cười một trận, Trương Đào mở miệng nói: "Nhóc con, sở dĩ mọi người tự sáng tạo chiến pháp, là vì chiến pháp tự sáng tạo thích hợp với bản thân, bọn họ dễ phát huy thực lực của mình.
Chúng ta có thể giúp ngươi, nhưng càng nhiều người thì càng nhiều ý. Cuối cùng chiến pháp sáng tạo ra chưa chắc thích hợp với ngươi..."
Phương Bình gật đầu, cũng cười nói: "Thu thập sở trường của mọi nhà, luôn có con đường thích hợp với ta, phát huy sở trường, tránh sở đoản, bản thân ta chưa chắc có thể phát hiện được chỗ thiếu sót của mình.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, các tiền bối chỉ điểm cho ta một chút, có lẽ ta có thể phát hiện được điểm yếu của mình.
Thật ra mục đích ban đầu khi thành lập võ đại chính là tập hợp tất cả những sở trường của mọi người. Học trò xuất thân từ võ đại, lần này cũng muốn quay về cội nguồn của võ đại, thu gom tất cả... hy vọng các vị tiền bối vui lòng chỉ giáo."
"Vậy mục đích của ngươi là sáng tạo ra chiến pháp vây người sao?"
Trương Đào nhìn thoáng qua thành nhỏ hư ảo, chậm rãi nói: "Chiến pháp có biết bao nhiêu loại, có giết địch, có phòng ngự, có vây người... Võ giả chủ yếu vẫn tu luyện theo cách có thể giết địch..."
"Ta muốn cả công lẫn thủ, có thể vây có thể giết."
"Ngươi yêu cầu thật cao."
Lúc này, Trương Đào cũng cảm thấy hứng thú. Trước nay chưa từng có chuyện trăm vị Tông sư sáng tạo một bộ chiến pháp cho võ giả cấp bảy.
Nam Vân Nguyệt nhìn thoáng qua thành nhỏ, mặc dù nhìn hết sức mờ mịt, nhưng vẫn nhìn thấu tất cả, mở miệng nói: "Dù vật hóa hình của ngươi khổng lồ, nhưng chính vì vậy mà lực lượng quá phân tán.
Ta đã sớm nghe nói, khi đối mặt với kẻ địch ngươi chỉ biết tự bạo, nhưng dù vậy, uy lực cũng không lớn như võ giả cùng cấp tự bạo. Nếu không, tự bạo của võ giả cấp bảy trung kỳ đủ để trọng thương cường giả cao kỳ.
Nếu như võ giả cấp bảy trung kỳ tự bạo lực lượng tinh thần, mà không thể trọng thương võ giả trên mình một bậc, thì tự bạo có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ có thể đối phó người nhỏ yếu?
Võ giả tự bạo lực lượng tinh thần của mình để đối phó người nhỏ yếu chính là thằng ngu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận