Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2825: Phương Bình Và Miêu Thụ

Thiên Mộc buồn bực, nhưng vẫn nói: "Năm đó, Thần Hoàng đại nhân mở ra đường nối đến bên ngoài cửu trọng thiên, chuyển Dược Viên đến đó, lão hủ nhớ, năm đó Thần Hoàng một lòng muốn bồi dưỡng một gốc yêu thực mạnh nhất, không biết năm đó có thành công hay không?"
"Bản miêu làm sao biết được" Thương Miêu có chút tức giận, giương nanh múa vuốt nói: "Lão già đó quá xấu xa!
Mang hết đồ ăn ngon đi, bản miêu lại không vào được cửu trọng thiên!"
Thiên Mộc nhíu mày nói: "Không vào được? Nhưng theo như lão hủ biết... năm đó Linh Hoàng đại nhân âm thầm mở ra đường nối để Thương Đế đi vào kiếm ăn.."
"Nói bậy!" Thương Miêu phủ nhận: "Không có việc này!"
Thiên Mộc cười nói: "Sao có thể chứ? Lão hủ còn nhớ rõ, ngày đó, Thần Hoàng đến tưới nước cho lão hủ, mắng một câu... khụ khụ, về sau hình như lại di chuyển Dược Viên, ngay cả Linh Hoàng cũng không biết ở đâu"
Thương Miêu vô tội nhìn nó, không có chuyện đó, chớ nói nhảm.
Ai đi ngoài cửu trọng thiên ăn vụng chứ. Việc này ngay cả chó lớn cũng không biết. Hơn nữa, hình như bản miêu cũng chưa đi được mấy lần nha.
"Lão hủ chỉ muốn biết, rốt cuộc kế hoạch bồi dưỡng yêu thực năm đó có thành công không" Thiên Mộc nói khẽ:
"Nếu không thành công, lão hủ còn có cơ hội... Thương Miêu ngươi biết là cơ hội gì mà. Nhưng nếu thành công, ta lo lắng... ta không có cơ hội nữa!"
Thương Miêu lẩm bẩm: "Ta không biết mà! Lão già Thần Hoàng xấu xa, bên ngoài cửu trọng thiên cũng bố trí đại trận, bản miêu không vào được chỗ sâu, chỉ đi vòng vèo bên ngoài, ăn mấy thứ không ngon lành gì. Nhưng làm chặt chẽ như vậy, nói không chừng đã thành công rồi nha"
Sắc mặt Thiên Mộc thay đổi, hơi căng thẳng nói: "Sau khi Thú Hoàng chứng đạo, tộc yêu thú không có yêu nào có thể chứng đạo Hoàng Giả! Khác với Nhân tộc, Nhân tộc tám Hoàng bốn Đế, mà yêu tộc chỉ có Thú Hoàng!
Lần này, có lẽ phe Yêu Thực cũng có thể sinh ra một vị Hoàng Giả... Nhưng nếu... nếu Thần Hoàng đại nhân thật sự bồi dưỡng thành công. Thương Miêu thản nhiên nói: "Vậy chẳng liên quan gì đến bản miêu.."
"Thương Miêu, không thể nói như thế!" Thiên Mộc giãy giụa nói: "Lão hủ chứng đạo Hoàng Giả, Thương Miêu ngươi muốn uống đồ uống cấp Hoàng, ăn trái cây cấp Hoàng, thì chẳng phải cực kỳ dễ dàng sao, lão hủ còn có thể khó khăn với ngươi sao? Nhưng nếu... Thần Hoàng đại nhân bồi dưỡng gốc yêu thực kia thành Hoàng của Yêu Thực thì ngươi chưa chắc có cơ hội!"
Thương Miêu nhìn nó, mặt mèo ngây ngốc, gỗ lớn đang tự bán mình hả?
"Vậy ngươi muốn như thế nào, bản miêu lại không biết làm sao thành Hoàng.." Thiên Mộc muốn nói lại thôi, lúc lâu sau mới nói: "Nếu... ta nói... nếu ngày sau gặp được gốc yêu thực này, Thương Miêu có thể nói với Nhân Vương một tiếng, Nhân tộc giúp ta... giết chết yêu này. Còn nữa... tuy Miêu Thụ là yêu thực, nhưng thực lực chỉ là Chân Thần... lão hủ có chút lo lắng.."
Nó lo Miêu Thụ trở về, có lẽ sẽ sinh ra một chút hậu quả ngoài dự kiến.
Yêu thực không Hoàng!
Thời đại này, là thời đại của Nhân tộc, cũng là thời đại của phe Yêu Thực.
Thời đại này, rất có thể sẽ sinh ra một vị Hoàng Giả yêu thực. Nhưng bây giờ, khả năng này rất mong manh.
Thiên Mộc cần trợ lực lớn hơn.
Thương Miêu nói thầm một tiếng, đều muốn trở thành Hoàng, ngay cả gỗ lớn cũng muốn trở thành Hoàng, thật là nhàm chán.
Đang nghĩ ngợi, ngay sau đó, mặt mèo nở nụ cười, trở về rồi!
Có đồ ăn ngon rồi!
"Thương Đế hỡi!" Một tiếng hét bi thương vang lên.
Phương Viên đang luyện võ nơi xa, toàn thân cũng khẽ run lên, tiếng khóc... thật giả dối, giả trận dễ sợ!
Ai vậy?
Phương Viên quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó cảm thấy hơi cay mắt.
Một ông lão gầy đét, ánh mắt láo liên, ngay sau đó, bỗng nhiên bay tới, ôm chân mèo của Thương Miêu gào khóc. Gào khóc một cách thê thảm!
Không thèm quan tâm còn có người khác ở đây.
"Thương Đế à, ta muốn về nhà, đã tìm nhà những ba ngàn năm!"
Thương Miêu hất hất chân mèo, muốn hất cái đồ không biết xấu hổ này đi.
Kết quả Miêu Thụ ôm chặt lấy chân nó, khóc lóc kể lể: "Ba ngàn năm! Ba ngàn năm trước, Thương Đế ngủ say, lão nô ngây thơ vô tri, rời khỏi Thương Đế, sau đó... cũng không tìm được nhà nữa!"
Thương Miêu tiếp tục hất chân.
Cây này điên rồi! Ôm chân mèo của nó không buông!
"Buông ra!" Thương Miêu trừng mắt mèo, có chút tức giận, còn ôm!
Sao bây giờ cây này xấu như vậy? Trước kia là cây, giờ hóa thành hình người, quá xấu. Biết rõ bản miêu thích mập mạp, mà cứ phải hóa hình gầy đét như vậy, định khiến ai buồn nôn thế? Miêu Thụ ngượng ngùng buông tay, lúc này mới chú ý tới Thiên Mộc, mặc dù Thiên Mộc là Thánh Nhân, gặp ở bên ngoài, nó chắc chắn kiêng kị mấy phần, nhưng ở đây... Miêu Thụ không quan tâm lắm, Thánh Nhân là cái thá gì!
Nhớ năm đó, có chuyện gì nó chưa từng nhìn thấy? Nó đã từng gặp chín Hoàng bốn Đế, cũng đã gặp hầu hết Thiên Vương, cũng thường xuyên nhìn thấy các Thánh Nhân ở Miêu Cung.
Chỉ là một Thánh Nhân... Miêu Thụ không để Thiên Mộc vào mắt, ông đây có chủ nhân, Thánh Nhân thì thế nào?
Lão già này lại còn cười nhạo mình!
Thương Miêu cũng mặc kệ nó, nhìn chằm chằm nó một hồi, lầu bầu nói: "Ngươi gầy như vậy, có phải mấy năm nay đã kết rất nhiều quả hay không? Bản miêu đói bụng nhiều năm, mau lấy quả ra!"
"Thương Đế à.." Lỗ tai Thương Miêu khẽ run lên, mất hứng nói: "Đừng kêu nữa! Thật phiền phức, trước kia ngươi không nói gì, sao giờ lại có thể nói rồi, còn nữa, ngươi quá xấu xí, sao ngươi lại hóa hình thành dạng này thế?"
Miêu Thụ vẻ mặt tủi thân, ta sợ hóa hình quá đẹp, bị người để mắt tới. Rất xấu sao? Chẳng lẽ muốn ta giống lão già bên cạnh, hóa hình thành dáng vẻ giống như tiên nhân quỷ quái này, không biết khi đại chiến nổ ra, người nhìn có vẻ rất mạnh này sẽ là kẻ đầu tiên bị đánh chết sao?
Nghĩ thì nghĩ, Miêu Thụ nhanh chóng lấy ra tầm mười Miêu Quả, nhìn như hơn mười con mèo mập đang ngủ say, nghiến răng chịu đựng cười nói: "Thương Đế, đây là lão nô giữ cho ngài.."
"Chỉ từng này thôi à?"
Đuôi Thương Miêu vỗ vỗ nó, không vui lắm, nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn, cầm lấy Miêu Quả bắt đầu ăn, vừa ăn, vừa hưởng thụ đập đuôi, hạnh phúc.
Cuối cùng có đồ ăn rồi!
"Vẫn còn nữa, nhưng lão nô đây sợ Thương Đế ăn quá nhiều... lần sau không có nữa"
"Lần sau ngươi lại kết quả"
Miêu Thụ bi thương, ngươi nói thì đơn giản, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Cũng may Thương Miêu không tiếp tục đề tài này nữa, vừa ăn vừa nói: "Năm đó ngươi chạy như thế nào?"
Miêu Thụ thận trọng nói: "Năm đó chủ nhân ngủ say, Thiên Đế đi Miêu Cung, bảo tiểu nhân kết ra một ít Miêu Quả, khi đi ra quên đóng cửa, đúng lúc tiểu nhân sắp hóa hình, cho nên liền đi ra ngoài hóa hình...
"Chó lớn còn sống, ngươi biết không?"
"Biết biết, Thiên Đế sống lại, tiểu nhân cảm thấy vui mừng.."
Thương Miêu khinh bỉ nhìn nó, lừa ai chứ. Người nào không biết ngươi sợ chó lớn.
Đang nói, một yêu thú khổng lồ đi tới, Miêu Thụ mở to mắt, đột nhiên toàn thân run rẩy, bị dọa đến sắp sùi bọt mép.
Phương Viên và Thiên Mộc cũng trợn mắt há mồm.
Giảo cũng mở to hai mắt nhìn, làm sao thế?
Giảo nhìn bản thân một lượt, làm sao thế?
Bản vương tới xem thử xem, sao tên này nhìn thấy mình lại nôn?
Mình xấu như vậy sao? Xem thường bản vương à?
"Đây không phải là chó lớn!"
Thương Miêu cũng cảm thấy mất mặt mèo, ngươi vừa mới nói ngươi vui mừng đấy, đã sợ thành dạng này!
Còn nữa, chó con cũng vậy, tại sao phải biến thành dáng vẻ của chó lớn, người và yêu mình quen biết, sao không có một kẻ nào bình thường hết vậy.
Lúc này, Miêu Thụ cũng cảm ứng được không thích hợp, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Giảo, trong lòng thầm mắng một tiếng, hù dọa ta!
Chút nữa hù chết ta rồi!
Ta còn tưởng Thiên Đế trở về thật chứ.
Thương Miêu không quan tâm nó, thầm nói: "Đúng rồi, khi bản miêu ngủ, hình như có người đến mượn đồ, mượn đi Miêu Cung, ngươi biết ai mượn không? Bản miêu quên mất.."
Miêu Cung của nó đã mất, mất từ rất lâu rồi.
Nó nhớ đã cho ai đó mượn, nhưng không nhớ cho ai mượn. Nhưng có thể đến mượn đồ khi nó đang ngủ say, chắc là người quen?
Miêu Cung là thần khí!
"Miêu Cung.." Miêu Thụ nhìn Thương Miêu một chút, ngươi không nhớ ư?
Nghĩ một chút, Miêu Thụ thận trọng nói: "Khi đó tiểu nhân đã bị lạc đường rồi... nhưng... sau này có nghe nói, có người cầm Miêu Cung tham dự trận chiến thần triều Yêu Hoàng...
"Ai nhỉ?"
Thương Miêu thật sự không biết việc này, nó chỉ nhớ mơ hồ đồng ý cho ai đó mượn đồ, tỉnh lại liền hối hận.
Nhà cũng bị mất Sau khi tỉnh dậy, nó phải lưu lạc hoang dã, ngủ ở nơi hơn ngàn mét sâu dưới mặt đất, cái tên thất đức kia đã mang nhà nó đi mất!
1805 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận