Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1160

Nói đùa một lát, Phương Bình nhìn Diêu Thành Quân, hơi nhíu mày nói: "Lực lượng tinh thần hóa hình ra cái gì rồi?"
"Phế tích."
Diêu Thành Quân lời ít ý nhiều, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Phế tích sau đại chiến, vô số cường giả đại chiến! Cuối cùng, cường giả biến mất, chỉ còn lại một đống đổ nát."
Phương Bình đại khái hiểu rồi.
Lý Hàn Tùng bất ngờ nói: "Cảnh cường giả đại chiến? Lão Diêu, chấp niệm của ngươi sâu ghê á, xem ra, dù đã chết một lần, đời này ngươi vẫn chưa quên trận chiến năm đó."
Phương Bình từng nói, trận chiến cuối cùng năm đó, toàn bộ cường giả Thiên Đình toàn bộ ngã xuống rồi.
Lại có đối chứng rồi!
Phương Bình nghe vậy không nói gì, chỉ nhìn trời!
Ta thật sự bịa ra đó.
Đương nhiên, thực ra chuyện này rất đơn giản, nếu cường giả đều chết thì không gì nằm ngoài chuyện bùng nổ đại chiến, bởi dường như cũng chẳng còn nguyên nhân nào khác rồi. Chẳng lẽ nói hai tay buông xuôi?
Cho nên lời này nói với ai cũng được, có bản lĩnh thì ngươi bắt Phương Bình mô tả chi tiết hơn đi.
Giống như bọn họ đời này, cường giả tử vong đều là tử vong trong đại chiến.
Một số năm sau, nếu có võ giả hiện đại phục sinh, người khác nói với hắn, năm đó các ngươi chết trong một trận đại chiến, toàn bộ tử trận... Cũng đâu có sai!
Đầu Sắt nhất định cứ phải nhảy vào vòng luẩn quẩn này, hắn cũng không còn cách nào.
Phương Bình oán thầm trong lòng, cảnh đại chiến mà Diêu Thành Quân hóa hình ra thật ra cũng không khiến hắn bất ngờ hay ngoài ý muốn.
Nhưng điều bất ngờ là chấp niệm của lão Diêu quá sâu, còn nữa, rốt cuộc, giao chiến với ai rồi tử vong?
Hắn suy đoán, cảnh tượng này hẳn là chuyện của kiếp trước.
Nhưng đối thủ là ai?
Địa quật võ giả?
Vậy vì sao giao thủ?
Những thứ này đã trở thành chuyện cũ, không thể tìm hiểu.
Vương Kim Dương nghe những thứ này, suy nghĩ một chút nói: "Nếu chúng ta hóa hình lực lượng tinh thần, liệu có giống như vậy hay không?"
"Không biết."
"Sớm muộn gì cũng phải đi thành Trấn Tinh một chuyến."
"..."
Phương Bình liếc mắt nhìn người thành Trấn Tinh đã rời đi, thấp giọng nói: "Có thể đi, nhưng ít nhất cũng phải chờ cấp bảy cấp tám rồi đi. Người khác không nói, nhưng thành Trấn Tinh có nhà họ Dương có vẻ rất không ưa ta. Nhà bọn họ còn một tên cấp tám đây này, nếu ở trên địa bàn của bọn họ, biết đâu bọn họ sẽ gây phiền toái cho ta."
Ánh mắt Lý Hàn Tùng chớp mắt lạnh lùng, hừ nói: "Nhà họ Dương! Bọn họ dám! Lão Tần đã nói rồi, vị tuyệt đỉnh của Dương gia quỳ ở đó! Không lý do gì xông vào nhà chúng ta, không thăm không hỏi mà lấy thì chính là trộm..."
"Câm miệng!"
Vương Kim Dương trực tiếp quát lớn một tiếng, căm giận nói: "Ngươi lại nói những lời nhảm nhí này xem, có tin ta chơi chết ngươi hay không hả? Lý Hàn Tùng, ta cảnh cáo ngươi, lần sau không được nói những thứ này trước mặt ta, ta nghe chỉ thấy thêm phiền lòng!
Lý Hàn Tùng vô tội ngơ ngác, ta làm gì sai? Ta nói không đúng sao?
Đó là nhà bạn ta mà, Dương gia lão tổ kia tự tiện xông vào nhà bạn ta, sau đó chết tại đó, theo Lý Hàn Tùng thấy... nhất định là ông ta có ác ý.
Ít nhất hắn cùng Tần Phượng Thanh đi vào cũng không có việc gì mà.
Một vị cường giả tuyệt đỉnh chết rồi, nói không chừng là vào vơ vét đồ trong nhà. Nhưng lão Vương nổi giận, Lý Hàn Tùng đành phải chép miệng im lặng.
Phương Bình cũng không nói gì, bây giờ Lý Hàn Tùng nói những chuyện này, hắn cũng đau đầu.
Mẹ nó, hiện tại tên này tin tưởng chuyện này vô cùng, Phương Bình ngại bịa chuyện tiếp, cũng lo lắng liệu có ngày nào mình sẽ bị đánh chết hay không.
Mà người đánh chết mình rất có thể là Lý Hàn Tùng.
Trong ba người, Diêu Thành Quân... Mình không hề dao động gì hắn.
Lão Vương thì không thể nào tin mình.
Lý Hàn Tùng... tên này vừa kết hợp trải nghiệm của hắn, từng bước từng bước lún sâu vào câu chuyện này, kiên định tin tưởng tất cả những thứ này.
Một ngày nào đó, nếu phát hiện Phương Bình đang lừa hắn, không đánh chết Phương Bình, hắn có thể cam tâm sao?
"Phải nhanh chóng tăng cao thực lực mới được, ngoại địch còn đó, nội bộ cũng tiềm tàng nguy hiểm, Đầu Sắt chính là một túi thuốc nổ, lỡ ngày nào đó bất ngờ đấm mình vỡ đầu, biết đi đâu kêu oan."
...
Ngày 2 tháng 6, mọi người tâm sự một chút, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Ngày 3 tháng 6, giải đấu thanh niên chính thức bắt đầu.
Sáng sớm, tất cả mọi người đều tụ tập ở quảng trường trung ương.
Lý Đức Dũng chau mày, không nhìn mấy thanh niên mà đang nhìn một bóng người trên nóc nhà cách đó không xa, cái tên này đến đây làm gì?
Trên nóc nhà, lão Lý dường như điêu khắc, không nhúc nhích. Không giao lưu, cũng không chào hỏi các Tông sư này.
Đêm qua, sau khi đến đây, ông vẫn đứng ở trên nóc nhà, không phản ứng với ai cả, ai hỏi ông cũng không để ý.
Đương nhiên, ông vẫn phản ứng với vài người, ví như... Hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo.
Hội trưởng người ta đến chào hỏi ông, lão Lý chỉ nói một câu: "Đổi xếp hạng, nếu không một kiếm đánh chết ngươi!"
Nghe vậy, vị hội trưởng kia kém chút tức hộc máu.
Ma Võ các ngươi đều là loại người như này sao? Có chút phong phạm của cao thủ được không?
Tên nhãi Phương Bình hôm qua đến văn phòng bắt người ta đổi danh hiệu, còn lão già khốn này lại đến yêu cầu đổi xếp hạng, các ngươi rảnh quá hả?
Hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo tức đến mức mặc kệ ông, lão già này muốn ở đây làm tượng điêu khắc thì cứ tiếp tục giả bộ đi, để xem ngươi có thể giả bộ được bao lâu.
Lý Đức Dũng nhìn lướt qua Lý Trường Sinh, cũng không tiếp tục để ý đến ông.
Một bên, Tô Hạo Nhiên hơi bất đắc dĩ.
Lý Trường Sinh làm điêu khắc, cũng không phải làm điêu khắc thật, khí thế của ông... vẫn luôn khóa chặt một người.
Không phải là Tô Hạo Nhiên! Mà là một vị cường giả cấp tám bên cạnh ông!
Sắc mặt vị cường giả cấp tám này đen không gì sánh được, càng căm tức vô cùng!
Lý Trường Sinh hùng hổ doạ người, khí thế thực sự mãnh liệt, sát khí sôi trào! Giống như ngay một giây sẽ ra chiêu, một kiếm chém giết ông!
"Thứ khốn nạn!"
"Nếu không phải lão tổ đã khuất, đại ca tử trận, sao lại như vậy!"
Lần này, nhà họ Dương cử hai vị võ giả đỉnh cấp sáu đến tham gia tranh đấu thanh niên, nếu được vào vùng cấm, có lẽ sẽ nhanh chóng xuất hiện hai vị cường giả cấp bảy.
Dương gia bây giờ cường giả hầu như chết gần hết. Chỉ còn dư lại ông và Dương Thanh là võ giả cao cấp, nếu có thêm hai võ giả cao cấp nữa, bốn vị Tông sư, tuy không có chiến lực bằng tuyệt đỉnh và cấp chín, thì thực lực cũng không quá kém rồi.
Đối với lần này, ông cực kỳ xem trọng, tự mình đến để đảm bảo hai đứa nhỏ sẽ lấy được tiêu chuẩn, trong số con cháu đời sau của tuyệt đỉnh, có hai đỉnh cấp sáu cũng đã rất không tệ rồi.
Đáng tiếc, lão tổ nhà họ Dương đã mất, sợ là sợ... người ra tay với Dương gia không phải là con cháu đời sau của tuyệt đỉnh, mà là võ giả có thân phận như Quân bộ Hoa Quốc.
Bắt nạt người yếu cũng không phải suy nghĩ của riêng Hoa Quốc. Võ giả võ đại, Quân bộ và hai người nhà họ Dương mới là mục tiêu mà các thế lực khác nhắm vào.
Để đảm bảo lấy được tiêu chuẩn, ông quả thật đã nói với hai đứa nhỏ, nếu đến thời khắc sống còn, những người khác quá khó đối phó, thì cứ nhắm vào mấy người từ võ đại là được.
Nhưng ai ngờ, Ma Võ Lý Trường Sinh lại đến. Muốn làm gì?
"Một võ giả không ngừng mất đi sức sống, thật sự cho rằng ta sợ ngươi!" Vị võ giả cấp tám họ Dương thầm hừ lạnh một tiếng, lão già hống hách!
Bản thân ông cũng là cường giả cấp tám, nếu thật phải giao thủ, dù không phải đối thủ của Lý Trường Sinh, đánh về lâu về dài, mình có thể kéo lão già đó đến chết, có gì hơn người mà hung hăng.
Trong lúc mọi người ở đây tâm tư chất chồng, Lý Đức Dũng bỗng nhiên nói: "Người đã đến rồi! Các vị, làm chủ nhà, chúng ta ra nghênh đón đi!"
Dứt lời, hơn 10 vị Tông sư ở đây đi đến cổng lớn của Hiệp Hội Võ Đạo.
Lần này, không ít Tông sư Hoa Quốc đứng ra áp trận.
Cấp chín có Lý Đức Dũng và Tô Hạo Nhiên, cấp tám có Hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo, hiệu trưởng trường Quân đội Đệ Nhất, Bộ trưởng Vương của Bộ Giáo Dục, Tông sư nhà họ Dương, nếu lão Lý được tính là cấp tám, thì ở đây có 5 vị cấp tám.
Hai người cấp chín, năm người cấp tám, còn có bảy, tám Tông sư cấp bảy, Hoa Quốc cũng cực kỳ xem trọng lần tranh tài lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận