Toàn Cầu Cao Võ

Chương 5: Giàu Học Võ, Nghèo Học Văn (2)

Chờ Phương Bình ăn uống xong, về tới trường học, lúc này trong người cũng chỉ còn có 15 đồng.
Chưa tới giờ học các tiết buổi chiều, các bạn ở trong lớp, một số ngồi giải đề thi đại học, một số ngồi tám chuyện, phần lớn là tám về cuộc chiến giữa các Tông sư mà Trương Hạo mới nói sáng nay.
Thấy Phương Bình trở về, Trần Phàm đang làm bài tập vội vàng buông bút, dò hỏi: "Đi chơi game à?"
Phương Bình liếc mắt, cạn lời: "Lúc này mà còn có tâm tình chơi game, cậu nghĩ tới bị điên à? Tớ đi tra tài liệu thi đại học."
Nói xong, Phương Bình xoa xoa tay, cười híp mắt hỏi: "Tiểu Phàm Phàm à, cậu có dư tiền không?"
Trần Phàm hơi nhíu mày, một lát mới nói: "Còn có 10 đồng…"
"He he, đừng có đùa nữa, nếu mà có tiền, thì cho mượn chừng 10 ngàn đi, sau nay tớ phát tài rồi, sẽ trả lại cho cậu gấp trăm lần!"
"Ha ha!"
Trần Phàm ngoài cười nhưng trong không cười, đẩy mắt kính, tiếp tục vùi đầu làm bài, Phương Bình nghèo đến mức bị điên rồi sao!
Phương Bình thở dài một tiếng, cách này không được.
Đều là học sinh, đừng nói gia cảnh Trần Phàm bình thường, cho dù là bạn học có điều kiện tốt đi nữa, ai ngu mà cho cậu mượn những 10 ngàn.
Lẽ nào chỉ có thể mở miệng xin ba mẹ?
Nhưng mà gia cảnh nhà mình cũng là nhà bình thường, 10 ngàn cũng không phải là con số nhỏ, tính theo điều kiện của nhà cậu, ghi danh khoa võ hầu như là chuyện không có hy vọng gì, nếu mà mở miệng hỏi xin, liệu ba mẹ có đồng ý không?
Hôm nay là thứ bảy, chỉ có học sinh lớp 12 đi học, nói là tuần sau báo danh, trên thực tế, từ giờ tới thứ hai cũng chưa được hai ngày.
Nếu như có nhiều thời gian hơn một chút, ít nhất mình còn có thể tìm cách gom tiền đăng ký. Chứ chỉ còn không tới hai ngày, cho dù mình có điên cuồng mở bàn tay vàng cũng không đủ 10 ngàn.
Này chỉ mới là bước đăng ký ghi danh thi khoa võ, nếu sau đó thi đậu thì còn phải tiếp tục dùng tiền.
Xã hội này, cường giả đều do tài nguyên và tiền bạc bồi đắp mà ra.
Nếu không, vì sao cường giả võ đạo đều kinh doanh và muốn mở rộng kinh doanh chứ?
Cho dù không kinh doanh thì đa số cũng sẽ tiến vào bộ máy nhà nước.
Trong phim ảnh, mấy cường giả phóng khoáng tự nhiên, tùy tiện lĩnh ngộ một chút là có thể thăng cấp, không ăn không uống vẫn sống được,... Nếu là trước kia, Phương Bình có thể sẽ chẳng cảm thấy gì sai sai cả.
Nhưng hôm nay, Phương Bình biết mấy cái đó đều cực kỳ vô lý!
Buổi trưa lên mạng chỉ tìm hiểu sơ sơ một chút, trên mạng cũng có một vài thông tin, dù là võ giả cấp một yếu nhất đi nữa, thì để bồi dưỡng một võ giả như vậy cũng phải tiêu tốn cả trăm vạn!
Mà cấp một trong mắt Phương Bình là cấp độ yếu nhất, là võ giả ít có tiếng nói và địa vị nhất.
Cho dù như vậy, cũng phải tiêu tốn đến trăm vạn.
Càng lên cấp cao, tài nguyên tiêu hao càng nhiều, số tiền tiêu tốn toàn là những con số trên trời. Nếu không có sản nghiệp làm hậu thuẫn, muốn đi xa hơn căn bản là điều không thể!
Gia đình bình thường, nếu không thể thi đậu vào khoa võ, thì với tiền lương của họ, có bao nhiêu nhà có thể không cần học đại học mà vẫn thành tài, vẫn có thể bồi dưỡng võ giả được chứ?
Sở dĩ mọi người đều muốn thi vào khoa võ của các trường đại học, là vì trường sẽ cung cấp hơn phân nửa tài nguyên cho sinh viên, đây cũng chính là tiền bồi dưỡng của nhà nước hỗ trợ cho các trường.
Cho dù là có chút nghèo khó, chỉ cần thi đậu khoa võ, cửa lớn của ngân hàng cũng sẽ mở ra với ngươi, chuyện vay vốn không thành vấn đề.
Hoặc cũng có thể ký hợp đồng trước với các công ty, sinh viên khoa võ vốn rất nổi tiếng, các tập đoàn cũng sẽ vui vẻ vung tiền bồi dưỡng một vài hạt giống dự bị.
Mà tất cả các tiền đề trên đều cần phải đậu khoa võ mới được.
Nếu không có tiền mà đòi làm võ giả à, nằm mơ!
Lần thứ hai Phương Bình thở dài một tiếng, hôm nay cũng không biết sẽ thở dài bao nhiêu lần, sao lần trọng sinh này lại thiệt thòi như vậy chứ!
Buổi chiều có tiết của chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm lại nhắc chuyện ghi danh khoa võ.
Thành tích của trường trung học phổ thông Nhất Trung tại Dương Thành cũng không tính là quá kém, mấy năm trước, mỗi năm trường đều có học sinh thi đậu vào khoa võ. Riêng năm ngoái tăng đột biến, số lượng học sinh thi đậu tăng lên con số 5.
Lớp 12A4 tuy rằng chỉ là lớp thường, nhưng trong số 5 người thi đậu năm ngoái, có 2 người học lớp thường!
Lần này, mặc dù nhà trường cũng không ôm quá nhiều hy vọng vào lớp thường, nhưng vẫn coi trọng chuyện thông báo ghi danh cho các em học sinh.
Mặc kệ thi có đậu hay không, cứ ghi danh trước đã rồi tính. Nếu không ghi danh thì một cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng có.
Nhưng bản thân tiền ghi danh đã là một cửa ải, giúp chặn hết 99% số lượng đăng ký rồi.
Chỉ ghi danh thôi mà phải đóng 10 ngàn, trừ phi người đó vô cùng tự tin vào bản thân mình, bằng không chẳng ai lại muốn tự làm khó mình, còn nhà nào có tiền thì lại là chuyện khác rồi.
Cho nên khi giáo viên chủ nhiệm nhắc tới chuyện này, người hưởng ứng không nhiều, nguyên cả lớp như vậy mà chỉ có một vài học sinh có chút hy vọng dạ dạ vâng vâng.
Sau khi nói xong chuyện báo danh, giáo viên chủ nhiệm lại nói thêm: "Đối với những em nào ghi danh thi khoa võ, chiều thứ tư tuần sau, nhà trường sẽ tổ chức một buổi giải đáp thắc mắc cho các em trước khi thi đại học.
Lần này nhà trường đã phải bỏ ra một số tiền không nhỏ mới có thể mời cựu học sinh Vương Kim Dương của trường Nam Giang Võ Đại về diễn thuyết cho các em, hy vọng các em trân trọng cơ hội này.
Những em nào ghi danh khoa võ, đến lúc đó nhà trường sẽ thông báo cho mọi người, nhớ ăn mặc chỉnh tề…"
Chủ nhiệm lớp căn dặn một hồi, đại ý là muốn các bạn thể hiện sự tôn trọng.
Mà cái anh Vương Kim Dương của Nam Giang Võ Đại này, thực ra chỉ mới là sinh viên năm nhất của khoa võ thôi. Năm trước, anh ấy là học sinh của trường trung học phổ thông Nhất Trung, đã thi đậu vào khoa võ của Nam Giang Võ Đại.
Nhưng mà, chỉ là sinh viên đại học năm nhất thôi mà cũng đã khiến các thầy cô của trường Dương Thành coi trọng đến vậy rồi.
Lúc này, đây là lần thứ hai Phương Bình ý thức được sự chênh lệch giữa người thường và võ giả.
Mà Trần Phàm ngồi bên cạnh lại đặt trọng tâm khác Phương Bình, cậu ta theo bản năng rù rì nói: "Xem ra trường mình lần này đã dốc hết vốn liếng rồi, phí di chuyển ít nhất cũng phải năm, sáu chục ngàn…"
Mi tâm Phương Bình hơi nhảy lên, không khỏi nói: "Về trường cũ chia sẻ kinh nghiệm thi cử với đàn em thôi mà cũng phải thu phí nữa hả?"
Trần Phàm buồn cười nói: "Đương nhiên, cậu cho rằng võ giả dễ mời vậy à?
Chương trình học của sinh viên khoa võ bận rộn hơn sinh viên khoa văn nhiều, ít ra chúng ta còn có nghỉ đông và nghỉ hè, bọn họ nghỉ cũng phải kiếm tiền, cũng phải tu luyện.
Nếu không trả thù lao, ai điên đâu mà bỏ thời gian ra chỉ điểm cho người khác?
Cho dù Vương học trưởng không thu phí, trường mình cũng sẽ chủ động gửi cho.
n tình thầy trò sớm muộn cũng dùng hết. Nếu như hằng năm mấy sinh viên khoa võ này đều về trường diễn thuyết miễn phí, một hai lần thì không nói, chứ nhiều lần rồi thì sớm muộn cũng coi như là trả hết ơn cho thầy cô.
Bây giờ nhà trường chủ động lo chi phí di chuyển, vẫn có chỗ tốt, sau này khi các anh chị khoa võ ấy trở nên nổi tiếng rồi, tốt xấu gì cũng sẽ nhớ đến chút ân tình nhỏ của trường ta."
Trần Phàm nói như thế, Phương Bình cũng đã hiểu rõ.
Sau đó, cậu nhìn Trần Phàm với ánh mắt kỳ quái nói: "Không ngờ nha, tiểu tử cậu nhìn vậy mà suy nghĩ hơi bị thấu đáo."
Trần Phàm chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba mà thôi, Phương Bình đã không nghĩ đến những khác biệt so với kiếp trước, cảm thấy thằng nhóc này đúng là cái gì cũng biết.
"Xời, vậy có là gì…"
Trần Phàm cười tự giễu, lắc lắc đầu không nói nữa.
Phương Bình cũng không tiếp tục nói nữa, trong lòng tự tính toán, xem ra, làm võ giả quả nhiên dễ kiếm tiền hơn làm người bình thường nhiều.
Chỉ là sinh viên đại học năm nhất, về trường cũ chia sẻ kinh nghiệm, giải đáp thắc mắc cho đàn em chừng hai, ba tiếng thôi, mà lệ phí di chuyển đã được trợ cấp năm, sáu chục ngàn rồi.
Tuy rằng đây không phải là đãi ngộ phố biến, nhưng mà năm, sáu chục ngàn đó, ba mẹ mình đi làm cực khổ gần chết cả năm trời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận