Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1411

Phương Bình lại nói: "Đáng tiếc, không cho ngươi danh hiệu, bằng không, ta cảm thấy đầu trọc vương cũng không tệ."
"Khụ khụ!" Tần Phượng Thanh vội ho một tiếng, ngắt lời nói: "Cái này để nói sau, Phương Bình, chúng ta song..."
Ánh mắt Phương Bình sắc bén liếc hắn, bên cạnh, Trần Vân Hi tò mò liếc nhìn hai người, Trần Vân Hi trước đó trên chiến trường giết người vô số, bây giờ ở đây, lại khôi phục dáng vẻ cô gái nhỏ ngây thơ, kỳ quái nói: "Song cái gì?"
Phương Bình bật cười lớn nói: "Song phương đều có thu hoạch, khá may mắn. Vân Hi, ngươi sắp cấp sáu trung kỳ phải không?"
"Ừm."
Nghe vậy, Trần Vân Hi cũng vui vẻ nói: "Ta sắp rèn luyện xong lục phủ rồi, Phương Bình, tu luyện ở đây nhanh quá. Nhưng toà tháp thủy tinh này quá đơn điệu, Phương Bình, hay là ta giúp ngươi bố trí một chút nhé?"
Trước mắt, chưa có nhiều người được phép ra vào tháp thủy tinh của Phương Bình.
Tháp thủy tinh chín tầng, diện tích mỗi tầng khoảng chừng 50 mét vuông, không quá rộng. Dù vậy, cũng đã hao phí hơn phân nửa tinh thạch của trường học.
Chín tầng, thật ra càng cao năng lượng càng yếu. Nơi tu luyện tốt nhất lại chính là tầng một. Nhưng Phương Bình thích nhất ngồi ở đỉnh tháp, ngồi nhìn mây bay... Đây là nguyên văn lời của Phương Bình.
Trên thực tế, mọi người cũng không ngốc, đều biết hắn thích khoe.
Tháp thủy tinh cao chừng 30 mét, cũng không phải kiến trúc cao nhất của trường học, thấp hơn tòa nhà lịch sử của trường.
Nhưng tòa lầu lịch sử nằm ngoài khu Nam, trước mắt, tháp thủy tinh này là kiến trúc cao nhất khu Nam.
Nếu đổi thành nơi bình thường, Phương Bình xây kiến trúc cao như vậy, tức là không coi ai ra gì, ngay cả hiệu trưởng cũng không để vào mắt.
Nhưng ở Ma Võ lại chẳng có mấy người quan tâm đến hắn.
Ngô Khuê Sơn cũng chẳng muốn quản hắn, mặc hắn muốn xây cao bao nhiêu thì xây, dù sao khi đến tìm Phương Bình, ông chưa từng vào cửa, mà chỉ ngự không đến.
"Được, tùy ngươi."
Phương Bình cũng không có ý kiến, lại nói: "Ngươi tu luyện ở tầng 3 là được rồi, năng lượng hai tầng phía dưới quá nồng nặc, chờ ngươi đột phá trung kỳ, khi muốn rèn luyện kinh mạch và huyết nhục, có thể xuống tầng dưới.
Về phần các ngươi..."
Phương Bình nhìn hai người Tần Phượng Thanh nói: "Các ngươi có thể tu luyện ở mấy tầng dưới, Đầu Sắt được miễn phí, đây là phúc lợi của Tông sư.
Về phần Tần Phượng Thanh..."
Phương Bình nhìn Tần Phượng Thanh một chút, thấy hắn vẻ mong ngóng, cười tủm tỉm nói: "Ngươi đột phá thành Tông sư thì cũng cho ngươi tu luyện miễn phí, nhưng trước khi chưa đột phá, phí tu luyện mỗi ngày là 10 triệu, cũng không coi là nhiều."
Tần Phượng Thanh vội gật đầu, không hề có có ý kiến, trước cứ nợ đã, nhà họ Tần tạm thời không có tiền.
Về phần 150 ngàn chiến công mà hắn lấy được lần này, theo lý thuyết, giá trị cũng không ít.
Nhưng hắn đã dùng để đổi lấy cơ hội thăng cấp, tương đương lần này không thu hoạch được gì, chỉ kiếm được chút đá năng lượng, gần đây cũng tiêu sắp hết rồi.
Phương Bình không tiếp tục đề cập chuyện này nữa, Trần Vân Hi hỏi: "Hôm qua Viên Viên gọi điện thoại cho ta, hỏi khi nào ngươi trở về?"
"Không trở về nữa." Phương Bình lắc đầu nói: "Gần đây còn không ít chuyện chưa làm, làm xong mới về được."
"Ừm, lần này Viên Viên nhập học..."
Nghe vậy, Phương Bình cười nói: "Đối xử bình đẳng! Nên làm gì thì làm cái đó, tất nhiên, nó có thể lên đến tầng 9 ở chỗ này của ta để tu luyện."
"Vậy có cần giấu chuyện địa quật với nó hay không?"
Phương Bình trầm ngâm một lát nói: "Không cần! Nếu nó đã nhất định phải tiến vào Ma Võ, thì mọi người học cái gì, nó nên học cái dó! Mặt khác, ta đã bàn với hiệu trưởng, sau này, Ma Võ sẽ nuôi nhốt một số yêu thú cấp thấp!
Sau này, khu Nam sẽ xây một tòa nhà thực chiến với yêu thú. Thực chiến không chỉ hạn chế giữa nhân loại với nhân loại, mà còn bao gồm đối chiến cùng yêu thú. Yêu thú cấp thấp hoàn toàn không có trí tuệ, chỉ biết chém giết.
Thực lực yêu thú mạnh hơn võ giả, có thể tiêu diệt yêu thú, thì có thể tiêu diệt võ giả địa quật. Không chỉ như vậy, lần này đánh hạ thành Thiên Môn, chúng ta thu hoạch lượng lớn dược liệu, hạt giống dược liệu.
Trước kia chúng ta rất khó trồng, đó là vì năng lượng khan hiếm, nhưng bây giờ dưới mặt đất khu Nam có mỏ quặng, vậy thì không thiếu năng lượng, sau này chúng ta sẽ thử trồng những vậy quý này, bồi dưỡng vườn dược liệu thuộc về Ma Võ.
Bao gồm quả Bách Thối, lần trước cấy ghép không thể sinh trưởng, lần này, ta đem rễ cây cấy ghép đến khu trung tâm mỏ quặng, có lẽ có thể trưởng thành."
Phương Bình hơi thổn thức nói: "Nếu thu hoạch được lượng lớn quả Bách Thối, chuyện tôi lục phủ ngũ tạng lập tức trở nên đơn giản.
Võ giả sơ cấp, có năng lượng phong phú phối hợp thêm dược phẩm, có thể giúp mọi người nhanh chóng rèn luyện.
Võ giả trung cấp, cấp bốn cấp năm đều có thể dùng quả Bách Thối, hoa Tố Mạch, những hoa cỏ năng lượng này giúp tăng tốc tốc độ rèn luyện.
Ta tin, ngày Ma Võ tiến vào thời đại toàn trung cấp ngay trong tầm tay."
Mọi người vui vẻ, Tần Phượng Thanh cũng cảm thấy vui mừng, sau đó u oán nói: "Phương Bình, ngày 28 rồi!"
Từ ngày 20, mọi người đại thắng trở về, hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Kết quả, Phương Bình bận chuyện này, bận cái kia, đến bây giờ hắn còn chưa được song tu. Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, tên này gấp cái gì?
Dù cảm thấy tên này rất vướng víu, nhưng trước đó đã đồng ý rồi, Phương Bình cũng không định đổi ý, hiện tại hắn đã đột phá cấp bảy trung kỳ, thực lực tăng nhiều. Tốc độ đóng cửa cũng sẽ tăng nhanh so với trước kia.
Võ giả cấp bảy trợ giúp võ giả cấp sáu đóng cửa, cũng quá đơn giản.
Phương Bình cũng bắt đầu cân nhắc, có nên trợ giúp người khác với quy mô lớn hay không. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là từ bỏ tâm tư này.
Nếu hắn thật sự bộc lộ năng lực như vậy, Phương Bình cam đoan, ngay cả Trương Đào cũng sẽ bắt hắn hỗ trợ đóng cửa tam tiêu cho vô số võ giả cấp sáu.
Vậy sau này hắn cũng đừng hòng làm chuyện gì khác!
Huống hồ, làm vậy cũng tiêu tốn điểm tài phú của hắn!
"Lát nữa ta sẽ giúp ngươi."
Phương Bình nói đến đây, Lý Hàn Tùng bên cạnh cũng mở miệng nói: "Phương Bình, ta có chút chuyện nói với ngươi."
Hôm nay, mấy người bọn họ đến đỉnh tháp, không phải chỉ để nhìn Phương Bình đắc ý khoác lác.
Phương Bình nghe vậy khẽ gật đầu, liếc nhìn hai người Trần Vân Hi, mở miệng nói: "Các ngươi đi bận chuyện của các ngươi trước đi, ta tâm sự với Đầu Sắt."
...
"Trong cửa sinh mệnh ta còn có đồ vật chưa lấy ra." Chờ bọn họ đi rồi, Lý Hàn Tùng hơi vò đầu nói: "Lúc đột phá, chỉ có Thần Khải đã bật ra, ta nhìn thấy bên trong còn có đồ vật, nhưng hình như ở rất xa, sâu trong cửa, ta không lấy được. Phương Bình, có cách nào lấy ra giúp ta không?"
"Có lẽ không được." Phương Bình lắc đầu nói: "Phải xem chính ngươi, thực lực cường đại, cũng không có vấn đề."
"Rốt cuộc chỗ sâu đó có phải nhẫn chứa đồ hay không? Hiện ta cảm thấy thật hứng thú với thứ này..."
"Có lẽ vậy." Phương Bình cũng không chắc chắn, thuận miệng nói một câu, lại nói: "Đừng hoảng hốt, không có cũng không sao. Sau khi tựu trường, có hứng thú đi thành Trấn Tinh một chuyến hay không?
Trước kia chúng ta cũng chưa tới cao cấp, hiện tại đã đột phá rồi. Trước kia thành Trấn Tinh đã mời chúng ta mấy lần, hay là đi xem một chút?"
Lý Hàn Tùng bật cười lớn nói: "Được, ta cũng muốn đi thành Trấn Tinh nhìn xem, vẫn luôn nghe nói thành Trấn Tinh thành có võ giả phục sinh, nhưng chỉ nghe tên không thấy người, lần này đi, xem chút cũng tốt. Nói không chừng còn có thể tìm được huynh đệ thất lạc..."
Phương Bình phủ định nói: "Khó nói, thật ra... võ giả cổ đại phục sinh chưa chắc chính là một nhóm."
Phương Bình suy đoán nói: "Thành Trấn Tinh đã sớm thu thập lượng lớn võ giả phục sinh, có lẽ người của thành Trấn Tinh biết lai lịch của nhóm võ giả cổ đại này. Nhưng đối phương chưa hẳn biết mấy người chúng ta.
Bộ trưởng Trương cũng nói, chúng ta và bọn họ có chút khác biệt.
Tưởng Siêu đã từng nói, thật ra tốc độ tu luyện của rất nhiều người trong đám võ giả phục sinh ở đó không nhanh. Nhanh nhất, hiện cũng mới chừng cấp tám. Hình như cũng không có cấp chín!
Đầu Sắt, ngươi cảm thấy cấp chín là gông cùm xiềng xích với chúng ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận