Toàn Cầu Cao Võ

Chương 691: Đáng tiếc

Trọng tài thấy hai người không có ý nói gì, cũng không trì hoãn, quát lớn: "Bắt đầu!"
Tiếng nói vừa dứt, một ánh đao xuyên qua hư không, dường như muốn chém nát chân trời, chớp mắt ánh đao hạ xuống!
Đó là đao của Vương Kim Dương!
Nhưng càng khiến người khác kinh dị hơn chính là Lý Hàn Tùng!
Đầu của Lý Hàn Tùng lúc này bỗng nhiên hiện lên màu vàng óng ánh, hào quang màu vàng này chớp mắt bao trùm toàn thân, sau đó tụ lại trên nắm đấm của cậu ta!
Lý Hàn Tùng đạp không nhảy một cái, đạp võ đài lún sâu xuống đất!
Sau một khắc, Lý Hàn Tùng giơ quyền lên trời, hào quang màu vàng mãnh liệt đâm thẳng vào mắt, khiến người khác dồn dập nhắm mắt.
Ầm ầm!
Tiếng nổ tung chớp mắt truyền ra, một số khán giả xa xa chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói, khó chịu không gì sánh được.
Hai người lên đài đang bạo phát tuyệt chiêu!

Lúc này, Lưu Đại Lực đi đến trước mặt Phương Bình, mở miệng định hỏi, Phương Bình quát lên: "Câm miệng!"
Làm sao có thời gian để ý tới anh ta!
Hai người này có thể là đối thủ tiếp theo của mình, đối mặt với đối thủ này, trước hết nhìn rõ thực lực lại tính.
Lưu Đại Lực chớp mắt cạn lời, đành phải ngẩng đầu nhìn về giữa không trung.
Không nhìn thấy gì cả!
Đánh thật nhàm chán!
Giữa không trung, chỉ nhìn thấy một ánh hào quang đỏ ngầu và ánh hào quang vàng chói đang không ngừng va chạm, tiếng nổ vang rền không ngừng truyền đến, chấn động khiến một số người ở gần lung lay thân thể, Lưu Đại Lực cũng cảm giác thấy hơi áp lực.
Phương Bình đúng là vô sự, cũng ngẩng đầu nhìn.
Hai người vừa lên đài lập tức toàn lực bạo phát, đao của Vương Kim Dương cực nhanh, cũng cực mạnh, nhưng xương sọ của Lý Hàn Tùng đã rèn luyện hoàn thành, hầu như chính là nửa kim thân, khi bạo phát, uy lực của nắm đấm thép cũng lớn kinh người.
"Đại trường đao 40m đến rồi!"
Ngay lúc Lưu Đại Lực đang buồn chán không biết nhìn làm sao, Phương Bình lẩm bẩm một tiếng.
Sau đó, giữa không trung xuất hiện một ánh đao thô to màu máu!
"Hự!"
Tiếng gào của Lý Hàn Tùng vang vọng khắp đất trời, trên đầu, một ánh hào quang chói chang như mặt trời, khiến không ít võ giả sơ cấp đau mắt đến mức nước mắt chảy giàn giụa.
"Cũng là một tên chịu đòn tốt."
Phương Bình lại nói thầm một câu, xương sọ của Lý Hàn Tùng đã rèn xong, cơ thể thậm chí cũng đã có một số đặc điểm bất diệt rồi.
Giờ đây, toàn lực bạo phát, ánh đao màu máu vừa rơi xuống, Lý Hàn Tùng không né không lùi, nắm đấm màu vàng óng mạnh mẽ đánh vào ánh đao!
Mà ánh đao kia cũng không phải một đao, khi Lý Hàn Tùng đánh nát đao thứ nhất, rất nhanh, đao thứ hai hạ xuống.
Đao thứ hai, đao thứ ba…
Liên tiếp chém xuống bảy - tám đao, hai người dần rơi xuống võ đài. Lúc này, Vương Kim Dương trầm mặc bỗng nhiên khẽ quát lớn một tiếng, khí huyết hừng hực chảy khắp toàn thân!
Tiếng sóng lớn vang lên từ trên người cậu ta.
Đó là tiếng máu huyết lưu động!
"Ào ào ào..."
Rất khó tưởng tượng tiếng dòng máu lưu động của một người lại có thể truyền ra tiếng sóng lớn mãnh liệt như vậy.
La Nhất Xuyên cấp tốc nói: "Cốt tủy tựa thủy ngân! Danh xứng với thực!"
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì mặc dù Phương Bình cũng được xưng là cốt tủy tựa thủy ngân, nhưng cậu hầu như không có bất kỳ dấu hiệu đặc thù nào, ít nhất không có phong cách như Vương Kim Dương.

Phương Bình nhìn Vương Kim Dương toàn thân dường như bị khí huyết bao trùm, cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó thầm mắng một tiếng, khoe khoang cái quái gì!
Hơn nữa… Chiêu này hình như cậu không biết, cốt tủy tựa thủy ngân không phải chỉ có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục khí huyết thôi sao?
Còn có thể thôi thúc khí huyết, để lực lượng khí huyết càng thêm chất phác?
Lúc này, dị tượng của hai người cũng xuất hiện, một người như Chiến Thần kim thân, một người như Ma Vương màu máu. Nhìn từ bên ngoài, trận này có vẻ đẹp mắt hơn trận đấu lực lượng tinh thần của Phương Bình và Diêu Thành Quân nhiều.
Giao chiến bằng lực lượng tinh thần vô hình vô chất, trừ phi đến cảnh giới Tông sư, nếu không, không có cách nào hiện vật hóa, người bình thường nhìn không rõ.
Bóng người màu đỏ ngòm và bóng người màu vàng óng không ngừng đan xen.
Nắm đấm thép của Lý Hàn Tùng và trường đao của Vương Kim Dương thường xuyên gõ ầm ầm trên võ đài. Dù võ đài làm từ hợp kim cấp A, lúc này cũng đã xuất hiện vết nứt mỏng.
Dù sao cũng không phải là hợp kim rèn đúc thành binh khí, hai người bạo phát mạnh mẽ như vậy, không kiêng dè chút nào, thực lực không hề kém hơn so với cường giả cấp năm trung kỳ.
"Chém!"
Khi mọi người nhìn hoa mắt, tiếng quát lạnh của Vương Kim Dương truyền đến.
Võ giả giao thủ, thường sẽ gầm lên dữ dội, nhằm phóng thích áp lực.
Một tiếng quát lạnh lùng truyền ra, mọi người chỉ thấy ánh đao màu máu nhanh chóng tiêu diệt ánh quyền màu vàng.
...
"Sắp phân thắng bại rồi!"
Đường Phong thấp giọng nói một câu.
Còn chưa nói xong, Lý Hàn Tùng cũng nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm càng hiện lên ánh sáng mãnh liệt.
Oanh!
Hai người toàn lực xuất chiêu, ánh sáng màu máu và màu vàng đồng thời bắn mạnh ra!
Lúc này, một số Tông sư trực tiếp ra tay, dựng một tấm bình phong tinh thần tại khu khán giả.
Hai bóng người va chạm trên tấm bình phong tinh thần này, truyền đến tiếng vang ầm ầm.
Sau một khắc, cách đó thật xa, một ánh hào quang màu đỏ ngầu phóng lên trời.
Vương Kim Dương không lùi về sau nữa, lực lượng khí huyết quanh thân lại càng nồng nặc, tiếng máu chảy phun trào càng rõ ràng hơn, anh ta hạ một đao chém xuống!
Ánh đao chưa đến, trên mặt đất đã xuất hiện một vết nứt lớn!
Lý Hàn Tùng cũng phóng lên trời, song quyền nhanh chóng oanh kích, nhưng không ngừng bị ép xuống. Đao của Vương Kim Dương từng đao từng đao bạo phát, sau mấy lần, Lý Hàn Tùng bị ép rơi xuống mặt đất, trực tiếp đạp ra một cái hố sâu, đất đá nổ tung dồn dập bắn tung tóe.
Lúc này, Vương Kim Dương đã chém tới nơi, trường đao trong tay không ngừng bạo phát khí huyết, nâng đao đánh chém xong quyền của Lý Hàn Tùng!
Đốm lửa văng tung tóe, một số đồ vật xung quanh nhanh chóng bị bắt lửa, nhưng cũng rất nhanh bị lực lượng tinh thần của Tông sư dập tắt.
Bị đánh chém, Lý Hàn Tùng bị rơi sâu xuống mặt đất, hai người đánh đánh, trực tiếp chìm vào lòng đất.
Khán giả dồn dập ló đầu nhìn, lực lượng tinh thần của Phương Bình lại biến thành tơ nhện tự do lơ lửng quanh thân, tiếp tục quan chiến.
Lòng đất truyền đến tiếng nổ đùng đoàng từng trận.
Không quá vài giây, một bóng người lao ra!
Bước chân Vương Kim Dương hơi lảo đảo, máu trong miệng tuôn ra, màu máu quanh thân tản đi, lúc này mọi người mới nhìn rõ, ở trên ngực anh ta có vết đấm, xương ngực gần như sụp xuống, quần áo mặc trên người đã nổ tung từ lâu
Khán giả không hiểu, đây là thắng hay là thua rồi?
Rất nhanh, mọi người có đáp án.
Trong hố sâu, sau một chốc, Lý Hàn Tùng mới mất công tốn sức từ dưới lòng đất nhảy lên.
So với Vương Kim Dương, Lý Hàn Tùng nhìn như không có ngoại thương gì, nhưng khán giả đối diện nhìn thấy cũng không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Khuôn mặt của Lý Hàn Tùng lúc này giống như bị người chém một đao, hào quang màu vàng tuôn trào, đang không ngừng tu bổ vết thương.
Nhưng dù sao cũng không có sức khôi phục của cường giả kim thân, lúc này vẫn chưa tu bổ xong, vết đao chém vẫn khiến người ta run sợ không ngừng.
Vương Kim Dương chém trúng đầu của anh ta!

"Cái ông bật hack!"
Phương Bình không nhịn được nói một tiếng, một chiêu Thiết Đầu Công của Lý Hàn Tùng quả nhiên trâu bò!
Bị Vương Kim Dương chém trúng, mà không bị chém thành hai nửa, thương thế cũng không phải quá nặng, nhìn thì hơi ghê, nhưng trên thực tế lại không quá nghiêm trọng, đầu sắt này đúng là khiến người khác ước ao.
Phương Bình nói xong, mấy người chung quanh đều liếc mắt nhìn cậu.
Người khác có thể nói câu này, nhưng Phương Bình nói nói cái quần què!
...
Trên sân.
Vương Kim Dương nhìn Lý Hàn Tùng, Lý Hàn Tùng cũng không nói nhiều, xoay người đi xuống đài.
Anh ta thua!
Tuy rằng thương thế không nặng đến mức chết, nhưng xương sọ hơi có dấu vết rách, bây giờ tiếp tục đánh, vậy sẽ phải đánh đến mức một sống một còn rồi.
Lý Hàn Tùng vừa rời khỏi, trọng tài rơi từ trên trời xuống, lớn tiếng nói: "Vương Kim Dương thắng, tiếp tục không?"
Sắc mặt Vương Kim Dương bất biến, gật đầu nói: "Tiếp tục!"
Người thứ hai của Kinh Võ - cường giả trong bảng xếp hạng - Tần Trạch không hề chần chừ, đi ngang qua Lý Hàn Tùng, khẽ gật đầu, đạp không đi tới!
Vừa ra sân, Tần Trạch liền toàn lực bạo phát, lực lượng khí huyết mãnh liệt tuôn trào, đánh xuống một đao!
"Oanh!"
Vương Kim Dương nâng đao phản kích, nhưng lại phải lùi lại mấy bước, khẽ cau mày, máu trong ngực lại trào ra.
Tần Trạch đối diện hơi nghiêm nghị, cũng không làm lỡ, tiếp tục công kích điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận