Toàn Cầu Cao Võ

Chương 497: Năm trước, năm nay, tại cửa này (3)

"Khi đó thầy ấy mới 25 tuổi, 25 tuổi, làm hiệu trưởng một trường đại học võ… thật, các trường võ đại khác hoàn toàn không xem Ma Võ là võ đại.
Thiên phú của hiệu trưởng rất tốt… Lúc đó, Ma Đô địa quật đã xuất hiện. Mơ ước lớn nhất của thầy ấy chính là biến Ma Võ thành một trường võ đại đủ mạnh mẽ để chống lại địa quật.
Em đã vào địa quật, cũng đã biết địa quật mạnh thế nào, cũng biết giấc mơ của hiệu trưởng biết bao buồn cười!
Nhưng thầy ấy luôn giữ vững như vậy, mấy chục năm sau đó, thầy ấy đều phấn đấu vì ước mong này. Thầy ấy dạy rất nhiều học sinh, phàm là học trò của thầy ấy, em không biết đâu, hiệu trưởng rất gian trá, ai ai cũng bị thầy ấy ngày ngày truyền bá đức tính cao thượng của đạo sư…"
Lý lão đầu tươi cười, khẽ nói: "Nhớ khi đó, mỗi ngày thầy đều tẩy não bọn tôi, làm đạo sư tốt hơn làm quan quyền, đạo sư chính là người thầy dạy nhân sinh mọi điều, là người làm gương dẫn dắt người khác, được người sùng bái hơn làm quan quân nhiều…
Em nghĩ đi, lúc đó, bọn thầy đều là một đám thanh niên chừng 20 tuổi, nhiệt huyết sôi trào, làm sao có thể chịu nổi chuyện bị tẩy não mỗi ngày như vậy chứ.
Bọn thầy bắt đầu khinh bỉ quan chức, phỉ báng thương nhân, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là sau khi tốt nghiệp ở lại trường, trở thành đạo sư của Ma Võ.
Lúc tôi tốt nghiệp thực ra tôi không muốn làm đạo sư. Kết quả, ông thầy kia chẳng ở yên một chỗ, lại đi tìm tới cha mẹ tôi, nói làm đạo sư võ đại cao thượng thế nào, đãi ngộ tốt ra sao… Sau đó đánh tôi một trận, nói nếu tôi dám đi nơi khác nhậm chức, ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi…
Kết quả, bị thầy ấy nửa ép buộc nửa dao động, tôi cứ thế mơ mơ hồ hồ ở lại Ma Võ làm đạo sư."
Đây cũng là lần đầu tiên Phương Bình biết Lý lão đầu là học sinh của thầy hiệu trưởng!
Lúc này, Phương Bình cũng không nói chen vào.
Lý lão đầu bắt đầu nói năng lộn xộn, rơi vào hồi ức, cười nói: "Mấy năm gần đây, ông ấy dùng đủ mọi thủ đoạn, giữ chân được một đám học sinh làm đạo sư tại Ma Võ, cho nên mới có Ma Võ hưng thịnh như bây giờ, mới có chút địa vị của trường nổi tiếng.
Đáng tiếc, vẫn còn cách mong muốn một trường chống một quật của thầy ấy xa xôi lắm.
Chính bản thân ông ấy cũng bởi vì xuất chiến nhiều lần, bị thương nghiêm trọng, cơ thể kim thân bất diệt cũng kém chút nữa bị tiêu diệt rồi.
Không chỉ có thân thể bị thương, tâm lý cũng bị.
Gian khổ 60 năm, hơn một nửa học sinh dưới trướng thầy ấy đều chết trận ở địa quật, đừng thấy thầy ấy không nói gì, chứ trong lòng cũng khó chịu lắm.
Trước đó ông ấy đã nói là chờ Nam Giang địa quật mở ra sẽ cùng một vài tiền bối đến Nam Giang tử chiến, tôi còn cho rằng… cho rằng có thể chờ thêm được một quãng thời gian.
Nhưng tình hình Ma Đô địa quật chuyển biến xấu, lão già ấy lại không kịp đợi, vội vội vàng vàng đi vào địa quật chịu chết rồi…"
Lý lão đầu lại uống một ly rượu, lắc đầu như vui như buồn nói: "Cuối cùng cũng coi như chết rồi. Thực ra tôi luôn biết ngày này sẽ đến, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, ổng chết rồi… Đúng là thoải mái, nhưng cũng không thèm suy nghĩ một chút, thầy ấy chết rồi, giấc mộng của ông ấy phải làm sao bây giờ?
Một trường diệt một quật... Ha ha ha, một thành còn diệt không xong!
Khả năng khoác lác của ông già đó cũng không yếu, từ 60 năm trước chém gió tới giờ, kết quả lại liều mạng già cấp tám của mình, quá mất mặt mà!
Chúng tôi cũng rất mất mặt, không thể giúp thầy ấy hoàn thành nguyện vọng…"
Lý lão đầu cười cười, nước mắt tuôn đầy mặt. 40 năm, ông ấy ở Ma Võ 40 năm, sống cùng với ông già kia 40 năm, thật không nỡ!
Em nghĩ em chết trước, dù sao học trò của thầy cũng quá nhiều, thầy đã sớm quen với điều đó rồi.
Nhưng mà thầy lại còn chết sớm hơn em, sư phụ của em cũng chỉ có mình thầy, là sư phụ, không phải đạo sư!
Phương Bình không mở miệng, rót cho Lý lão đầu một ly rượu.
Lý lão đầu uống một hơi cạn sạch, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, khẽ cười nói: "Chết rồi thì chết đi, cũng lớn tuổi như vậy rồi, cũng nên nhìn thoáng hơn.
Nói với em nhiều như vậy, cũng mất mặt lắm, lại còn khóc lóc nước mắt tèm nhem, không cho em nói với người khác, nếu không tôi sẽ tát cho em một phát chết tươi!"
"Ừm."
"Nói nghe một chút, tình hình địa quật rốt cuộc làm sao rồi?"
"Khi tụi em đi ra, đã đẩy lùi được thế tiến công vây kín của hai thành, giết được số đông võ giả địa quật và quân đội phổ thông…"
Phương Bình kể lại tình huống một cách đơn giản, Lý lão đầu khẽ gật đầu nói: "Tình tình cũng không tính là quá xấu, hẳn là có thể ngăn cản được, mới hai thành mà thôi, Hoa Quốc có đủ thực lực bình định. Không giống như Thiên Nam, Hoa Quốc vốn chưa kịp xây dựng cứ điểm quân trấn như thành Hy Vọng tại Thiên Nam, hơn nữa, khoảng cách từ đường nối đến thành trì của đối phương cũng quá gần, lúc này mới bị công phá.
Tại Ma Đô địa quật, muốn công phá thành Hy Vọng, trừ phi có 5 thành liên thủ mới có hy vọng, nhưng mà… tử thương cũng sẽ không ít.
Lần này đánh giết hai đại thống soái của thành Thiên Môn, năm vị đại tướng cao cấp, thành Thiên Môn đã không đáng ngại nữa.
Về thành Đông Quỳ, hiện nay chỉ điều động 4 vị cao cấp, trừ phi dốc toàn bộ lực lượng, nếu không, những trận tiếp theo, chỉ sẽ là trận chiến giữa võ giả trung cấp, sơ cấp.
Nói xong, Lý lão đầu bỗng nhiên nói: "Nhóc con, tới đời mấy đứa, khổ rồi!"
Phương Bình ngơ ngơ không hiểu, Lý lão đầu nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thế hệ của chúng tôi chủ yếu chỉ chống lại thành Thiên Môn, bây giờ võ giả cao cấp thành Thiên Môn lại tổn thất hơn một nửa, sau này, có thể hai thành sẽ sát nhập với nhau, hoặc hợp tác đứng chung một chiến tuyến.
Nói cách khác, lần sau xuống địa quật, có lẽ các em không còn đối mặt võ giả thân quen ở thành Thiên Môn nữa, mà là võ giả xa lạ ở thành Đông Quỳ.
Chiến trường cũng không còn là bán kính trăm dặm quanh thành Hy Vọng nữa, mà có thể sẽ kéo dài đến bán kính 500 dặm.
Nghĩa là nguy hiểm càng to lớn hơn.
Mà đám tụi em có thể sẽ là quân chủ lực chống lại bọn họ trong tương lai, cho nên, áp lực của mấy đứa lớn hơn thời của tôi."
Phương Bình trầm giọng nói: "Sớm muộn cũng diệt địa quật, sớm hay muộn cũng giống nhau. Em cũng chỉ hy vọng trừ được mối họa địa quật ở đời của em, em không muốn tương lai mấy chục năm, con cháu đời sau của chúng ta vẫn phải tiếp tục không màng sống chết, tiếp tục chống lại địa quật!"
"Đúng đấy... Chúng tôi năm đó cũng nghĩ như vậy..."
Lý lão đầu nở nụ cười tự giễu, ai cũng muốn như vậy, kết quả... lại không chiều lòng người.
Chiến tranh mấy chục năm, không chỉ không thể tiêu diệt kẻ địch, ngược lại kẻ địch ngày càng nhiều, ngày càng nguy hiểm.
Nhân loại thật sự có thể chiến thắng đối phương sao?
Lúc này, e là có rất nhiều người mê man rồi.
Lý lão đầu không lên tiếng nữa, yên lặng rầu rĩ uống rượu, các võ giả thế hệ trước đều chết hết rồi, cấp bảy, cấp tám, cấp chín... Những người này chẳng có ai có thể nhắm mắt xuôi tay cả!
Điều buồn cười nhất chính là, đến tận hôm nay, Lý lão đầu cũng không biết những cường giả này rốt cuộc có thể sống được bao lâu.
Trường sinh bất tử vốn là điều các võ giả luôn truy cầu, nhưng ở hiện đại, đúng là không có chuyện này xảy ra.
Các cường giả cấp chín cũng bởi vì hằng năm giao chiến ngược xuôi, đa số đều có thương tích ở thân, một khi cảm nhận được tình trạng của mình, cảm thấy mình không ổn thì sẽ đi sâu vào địa quật, vừa đi đã còn nữa.
Nơi sâu xa ở địa quật có phong cảnh thế nào?
Võ giả đỉnh cấp sáu như Lý lão đầu, không có hy vọng trở thành Tông sư, cũng sẽ không luôn ngồi chờ chết. Võ giả đỉnh cấp sáu, nếu không phải phải đột phá thì chính là chết trận, cũng không chết trên giường bệnh.
Lý lão đầu rơi vào trầm mặc, Phương Bình cũng yên lặng ngồi xuống, tâm tư bay xa.
Uống một trận rượu giải sầu, Lý lão đầu bỗng nhiên nói: "Đỉnh cấp ba rồi?"
Phương Bình lắc đầu một cái, nhưng rất nhanh nhân tiện nói: “Còn hơi thiếu một chút, thể chất, khí huyết đều theo kịp, Bạo Huyết Cuồng đao cũng có thể chém được ngũ liên trảm rồi, hiện tại chỉ là hơi kém một chút xíu, cảm thấy chưa đạt đến mức viên mãn.”
Lý lão đầu trầm ngâm chốc lát, nói: “Đi đến phòng chiến pháp, tu luyện Kim Cương Quyền đi, đợi toàn thân có đủ lực lượng, vậy em chính là đỉnh cấp ba rồi.”
Nói xong, Lý lão đầu lại nói: "Đỉnh cấp ba muốn đột phá cấp bốn, cũng đừng quá sốt ruột, trước tiên mài giũa một chút. Ngoài ra, thừa dịp nghỉ hè, em nên đi các nơi tìm võ giả luận bàn một hồi."
Phương Bình hơi sửng sốt nói: "Vì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận