Toàn Cầu Cao Võ

Chương 863: Tái Sinh Huyết Nhục

Lần này, hai công ty lớn cho người đến đưa tin, bọn họ đáp ứng điều kiện của Ma Võ.
Nhưng Ngô Khuê Sơn lại chỉ đồng ý lấy lượng dược phẩm và binh khí có trị giá 2 tỷ giá vốn để đổi lấy 400g tinh hoa năng lượng.
Không biết là bên nào thiệt thòi, bên nào được lợi, cuối cùng, phía trên đã chấp nhận yêu cầu của Ngô Khuê Sơn.
Huyết nhục của Phương bình đổ nát, không có cách nào chữa trị, bây giờ hắn lại là đệ nhất cấp năm, là sinh viên đứng đầu võ đại, nếu không ra tay cứu Phương Bình, Ma Võ chắc chắn sẽ không giảng hòa.
Sự cố vốn đã lắng xuống nói không chừng sẽ còn bị khuấy động điên đảo.
Thế là, chỉ với 2 tỷ, Ngô Khuê Sơn đổi được 400g tinh hoa năng lượng.
Về phần thanh toán cho thù lao cho 8 vị cường giả cấp tám, tuy nói mỗi người một tỷ, nhưng Ngô Khuê Sơn nói sẽ dùng dược phẩm, binh khí có giá trị tương đương để thanh toán, mấy vị cấp tám cũng rất hài lòng, dù sao cũng tốt hơn nhận tiền mặt nhiều.
Phần của Phương Bình được 5 tỷ, 2 tỷ mua tinh hoa năng lượng, còn lại 3 tỷ, Ngô Khuê Sơn định giá số tiền đó là 8 tỷ giá thị trường, không ai cảm thấy có gì không ổn.
Mấy vị cường giả cấp tám lại rất vui vẻ.
Nghe nói, vì việc này, có không ít cường giả cấp tám có hứng thú liên hệ chủ động muốn giúp đỡ, tuy nhiên, nhân số đã đủ, ngược lại, khiến các cường giả hơi tiếc nuối.
Không dễ gì có cơ hội thu được một lượng lớn dược phẩm và binh khí như vậy.
Dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Hoa Quốc còn đỡ, ít ra có nhiều lối vào địa quật, nhiều tài nguyên sản xuất.
Có một số quốc gia chỉ có một lối vào địa quật, mức sản xuất có hạn, dược phẩm và binh khí vô cùng khan hiếm, bọn họ nghe nói Hoa Quốc có người muốn thuê, không cần đánh nhau, chỉ cần cung cấp một chút vật chất bất diệt là được, một số quốc gia nhỏ hận không thể lập tức bay đến.
Nhưng phía Hoa Quốc có yêu cầu và điều kiện xét duyệt với cường giả nước ngoài khi nhập cảnh.
Hơn nữa, chuyện khôi phục cho Phương Bình cũng khá gấp, một số cường giả cấp tám có nhiệm vụ phải làm, Ngô Khuê Sơn cũng không chờ được.
Cuối cùng, hắn mời được 5 vị cường giả cấp tám trong nước và 3 vị cường giả cấp tám ở các nước lân cận. Vừa tập hợp đủ nhân số liền tuyên bố đóng nhiệm vụ.
Nghe thấy "12 tỷ", mấy người xung quanh hơi sửng sốt.
Triệu Lỗi không hiểu đầu cua tai nheo gì, hắn hỏi: "Cái gì 12 tỷ?"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên không còn cảm giác đau lòng vì mất tiền nữa, ung dung nói: "Không có gì, không phải ta chỉ là bị thương nhẹ thôi sao! Ta sợ để lại di chứng về sau, nên chi tiền mời 8 vị cường giả cấp tám về dùng vật chất bất diệt chữa thương cho ta, tổng thù lao của bọn họ là 12 tỷ."
Triệu Lỗi ngây người, Dương Tiểu Mạn hả to miệng, Phó Xương Đỉnh mới vừa bước vào cũng trợn mắt ngoác mồm.
Tống Doanh Cát ở gần đấy đang giả vờ không nhìn thấy Phương Bình cũng không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt.
Ngươi không đùa bọn ta đấy chứ?
Vì chữa thương, ngươi thuê 8 vị cường giả kim thân dùng vật chất bất diệt chữa trị cho ngươi?
12 tỷ!
Đây là khái niệm gì!
Tống Doanh Cát tính toán một chút, mình đi xuống địa quật một chuyến, nếu như lần nào cũng có thu hoạch đầy tràn, mỗi lần coi như khoảng 100 triệu.
Một năm, 2 tháng xuống địa quật một lần, dù sao mỗi lần đi vào cũng tốn thời gian, mà trở về cũng cần có thời gian dưỡng sức.
Một năm xuống 6 lần, xem như 600 triệu. Thu hoạch như thế đã nhiều vô cùng rồi.
Cứ như thế, đồng nghĩa rằng, trong suốt 20 năm trời, không ăn không uống không tu luyện, mỗi năm đều liều mạng tranh đấu thu hoạch, hắn mới có thể tích lũy được 12 tỷ.
Trên thực tế, đây là tình huống lý tưởng nhất, bởi xuống địa quật 120 lần, không nói đến những cái khác, bị thương kiểu gì cũng phải mua thuốc, nếu không đã sớm hồn lìa khỏi xác rồi.
Mà thằng nhóc Phương Bình này, tùy tiện vung tay, chi ra hơn 10 tỷ thuê cường giả cấp tám đến trị thương!
Người so với người sẽ khiến người ta tức chết mà!
Tống Doanh Cát là cường giả cấp sáu, những người có thực lực thấp hơn hắn, thu hoạch được càng ít, với thực lực của bọn họ, cả đời chắc cũng sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Mấy người dại ra, nhưng Trần Vân Hi lại tiều tụy vì lo lắng nói: "Bị thương nặng như vậy sao? Không phải ông nội đã nói là không có chuyện gì sao?"
Ông nội lại lừa cô!
Phương Bình là người hẹp hòi như vậy, nếu không có chuyện gì, sao có thể dùng nhiều tiền như vậy để thuê người chữa thương được chứ?
Nếu là vết thương nhỏ, Ma Võ căn bản không cần tìm người ngoài hỗ trợ.
Ma Võ cũng có cường giả cấp tám, hơn nữa còn có dây chuyền tự sản xuất dược phẩm, thuốc trị thương cũng có rất nhiều.
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Không phải là vấn đề về thương thế, là vì ta chuẩn bị rèn đúc nửa kim thân để sớm bước vào đỉnh cấp năm, sau lần này, ta chính là võ giả đỉnh cấp năm rồi.
Dùng một số tiền nhỏ để tăng tốc độ tu luyện, rất đáng giá.
Nếu không, còn khá lâu nữa ta mới có thể thành võ giả đỉnh cấp năm.
Sau hôm nay, ta cũng sắp tiến vào cấp sáu rồi, như vậy, lên cấp bảy, cấp tám, cấp chín cũng không còn khó khăn nữa.
Ngươi nói xem, tiêu ít tiền, giúp ta sớm trở thành cường giả Tông sư, có đáng giá không?"
"Thật ư?"
Trần Vân Hi đầu tiên vui vẻ hẳn lên, sau đó hơi bối rối.
Đỉnh cấp năm rồi?
Cô chỉ mới đỉnh cấp ba, còn lâu mới lên cấp bốn đây này, cho dù bây giờ lên cấp bốn cũng quá chậm.
Đừng nói Trần Vân Hi, ngay cả Tống Doanh Cát lúc này cũng đang ngửa đầu nhìn trần nhà chằm chằm.
Đỉnh cấp năm!
Đậu xanh rau má!
Cuộc sống ngày càng khó khăn rồi.
Hắn nhọc nhằn khổ sở tu luyện mấy chục năm, 50 tuổi mới lên cấp sáu, dù chỉ mới vào cấp sáu không bao lâu, nhưng Tống Doanh Cát cũng được xem là thiên tài so với đồng lứa rồi.
Hiện các cường giả Tông sư đời trước trở thành Tông sư ở độ tuổi 50 cũng là chuyện mới xảy ra từ mấy năm trở lại đây.
Trong quá khứ, 70, 80 tuổi mới trở thành Tông sư cũng là số may rồi.
Lão hiệu trưởng Ma Võ, 80 tuổi lên cấp tám, bị rất nhiều lão tiền bối gọi là thằng nhóc...
Phương Bình bao nhiêu tuổi?
20 tuổi!
20 tuổi, võ giả đỉnh cấp năm, có lẽ 20 tuổi cũng có thể đột phá lên cấp sáu.
Còn bao lâu nữa hắn sẽ trở thành Tông sư?
Cho dù phải dừng lại ở cấp sáu một khoảng thời gian, thì xác suất Phương Bình trở thành Tông sư trước 25 tuổi cao vô cùng.
Thêm năm năm, Tống Doanh Cát có thể bước vào cấp sáu cao kỳ sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, lòng đầy chua xót.
"Đỉnh cấp năm rồi..."
Tâm tình của tất cả mọi người vô cùng phức tạp, đừng nhanh như vậy có được không.
Làm bạn học của Phương Bình, thật quá khó chấp nhận sự thật này.
Bọn họ đều là thiên tài, là thiên kiêu, nhưng lúc này, còn ai dám xưng mình là thiên tài nữa, so với Phương Bình, bọn họ chính là rác rưởi.
Thấy mấy người này bị đả kích trầm trọng, Phương Bình cười híp cả mắt, không lên tiếng, Hoàng Cảnh thấy thế đành lên tiếng an ủi: "Tu luyện võ đạo quý ở thời gian dài lắng đọng, luyện võ không phải là chuyện một sớm một chiều..."
Tống Doanh Cát u oán nói: "Hiệu trưởng à, chờ hắn vượt qua ngài, ngài hẵng an ủi chúng ta..."
Sắc mặt Hoàng Cảnh cứng ngắc, liếc mắt nhìn hắn một cái, lát sau mới nói: "Bên ban vệ sinh lâu rồi không ai quản lý, Tiểu Tống à, mấy ngày nữa ngươi qua đó báo cáo, thay đổi hoàn cảnh chút ha."
Sắc mặt Tống Doanh Cát liên tục thay đổi, miệng thúi!
Hắn không lên tiếng, cũng không tiếp lời, chẳng mấy chốc, lão Hoàng sẽ quên chuyện này.
Cho dù không quên, hắn cũng không đi, đánh chết cũng không đi.
Hoàng Cảnh liếc hắn một cái, trong lòng hừ một tiếng, chẳng lẽ ta còn không trị được ngươi sao.
Phương Bình liếc mắt tội nghiệp nhìn Tống Doanh Cát, lần này không phải ta điều ngài đến ban vệ sinh nhá, mấy vị Tông sư trường mình ai cũng nham hiểm lắm, ngài chờ bị xử lý đi.
Nói chuyện một chút, lát sau, Hoàng Cảnh nghiêm mặt, thấp giọng nói: "Bọn họ đến rồi!"
Nói xong, Hoàng Cảnh đi ra ngoài, đám người Phương Bình cũng kịp thời đuổi theo.
Dù là Phương Bình, đây cũng là lần đầu tiên hắn được gặp nhiều cường giả cấp tám như vậy, phải làm quen học hỏi tăng kiến thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận