Toàn Cầu Cao Võ

Chương 652: Vào Kinh Đô

Phương Bình nghe Ngô Khuê Sơn nói mình không đi, cậu trầm ngâm giây lát mới thấp giọng nói: “Hiệu trưởng, đạo sư em, bà ấy vào địa quật đến bây giờ vẫn chưa trở về...”
“Tôi biết!”
Ngô Khuê Sơn xoa xoa tay, khẽ thở ra một hơi, có chút mệt mỏi: “Tôi ở Ma Đô, nếu không có chuyện gì quá lớn, có thể sẽ vào địa quật bất cứ lúc nào, các em tự lo cho bản thân là được...”
Lần này ông không đi Kinh Đô có lẽ có liên quan đến việc Lữ Phượng Nhu vào địa quật.
Đi xa chưa chắc có thể kịp thời cứu viện.
Những ngày qua, địa quật Ma Đô truyền tin, Lữ Phượng Nhu rất điên cuồng, năm ngày trước chạm mặt với một vị thống lĩnh cường giả cấp bảy, không những không chạy mà còn đại chiến với đối phương.
Kết quả Lữ Phượng Nhu bị thương nặng chạy trốn, bị đối phương truy sát đến tận thành Hy Vọng.
Nếu như không phải có cường giả thành Hy Vọng ra tay thì Lữ Phượng Nhu xuýt nữa đã bị giết.
Ngô Khuê Sơn vội vàng từ Kinh Đô trở về, ngay cả nghi thức khai mạc và rút thăm cũng không tham gia, đều có liên quan đến chuyện này, người phụ nữ kia điên rồi.
Bà không biết mình đang làm cái gì sao?
Mặc dù xưng là cấp sáu vô địch nhưng Lữ Phượng Nhu thật sự là cấp sáu vô địch không?
Bây giờ chạm mặt với cấp bảy không những không lui mà còn chủ động khai chiến, nếu như không phải vận khí tốt chắc là đã sớm bị giết rồi.
Những điều này đương nhiên Phương Bình không biết.
Cũng không ai biết những điều đó.
Có điều, việc Ngô Khuê Sơn trở về, Phương Bình cũng không quá lo lắng về an nguy của Lữ Phượng Nhu.
Hai người nói chuyện một chút, Ngô Khuê Sơn không nói quá nhiều với Phương Bình.
Cũng không yêu cầu cậu nhất định phải lấy được đệ nhất gì đó.
Theo tình hình hiện tại... việc giành quán quân có chút khó khăn, Lý Hàn Tùng và Diêu Thành Quân xuất thủ, xếp vào top đầu cấp bốn, điều này Ngô Khuê Sơn cũng biết.
Phương Bình vừa mới đột phá cấp bốn, khí tức cũng không quá ổn định. Trong hơn ba tháng, chiến pháp cấp cao đã tu luyện được đến mức nào?
Tu luyện lên cấp là thiên tài, nhưng không có nghĩa thực lực nhất định sẽ mạnh được như bình thường.
Với thực lực tổng hợp của Ma Võ, bước vào top năm không khó, nhưng muốn thăng hạng cao hơn thì phải xem may mắn thế nào rồi.
...
Từ phòng hiệu trưởng bước ra, Phương Bình vốn dĩ muốn đến hội võ đạo, nhưng suy nghĩ một chút liền chuyển bước đến phòng hậu cần.
Phòng hậu cần.
Lão Lý vẫn không có ở đó.
Vị đạo sư tạm thời thay lão Lý nói: “Viện trưởng Lý gần đây luôn bế quan, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan.”
“Ông ấy bế quan khá lâu rồi...”
Phương Bình khẽ cau mày, từ lần trước trở về không lâu lão Lý đã bế quan rồi.
Đến bây giờ đã là một tháng.
Võ giả bế quan thật ra cũng không phải trường kỳ, ngắn thì hai ba ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng, lần này lão Lý bế quan một tháng, quá lâu rồi.
Phương Bình không ở lại phòng hậu cần lâu, mà đi tới khu ký túc xá cũ của Ma Võ.
Lão Lý không ở khu ký túc xá của giáo sư, những biệt thự ở đó đều là sau này mới xây.
Lúc đó Ma Võ không to, cũng chỉ có một vài kiến trúc cũ.
Lão Lý ở khu ký túc xá cũ đó, hiện nay nơi đó rất ít người ở, chỉ có một vài võ giả bị thương về hưu, một phần đều ở đó.
Lão hiệu trưởng lúc còn sống cũng ở đó.
Phương Bình đi dọc theo con đường nhỏ đá xanh, đi xuyên qua rừng lá phong trong trường, hơn mười phút sau mới dừng chân trước một tòa kiến trúc cổ.
Cậu rất ít khi đến đây, nơi này là nơi tu dưỡng của người lớn tuổi, bình thường cũng rất ít có người đến làm phiền.
Lúc này, bên ngoài kiến trúc cũ có một vài ông lão đang phơi nắng trong vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Nhìn thấy Phương Bình, có người nhận ra cậu, một ông lão cụt tay cười ha ha nói: “Phương Bình, thằng cháu của ta dạo này không gây sự chứ?”
Phương Bình cười trả lời: “Sao có thể, lần trước cháu cho người đánh cậu ta một trận, cậu ta ngoan hơn trước rồi, mấy ngày trước đã đột phá cấp hai, qua vài ngày nữa, cháu sắp xếp cho cậu ấy tham gia thi đấu giao lưu cấp hai, cậu ta sẽ không có thời gian gây chuyện đâu.”
Ông lão cụt tay lập tức cười lớn thành tiếng, gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt, nên như vậy, nó không nghe lời thì đánh, còn không nghe lời nữa thì ném vào địa quật, thằng oắt con, chả giống ba nó chút nào!”
Bên cạnh cũng có mấy ông lão cụt tay cụt chân cười nói: “Đáng đánh", “Không đánh không giỏi.”
Phương Bình cũng không rời đi, nói chuyện với các ông lão một hồi mới cười nói: “Các thầy cứ yên tâm, các thầy đều là anh hùng thì con cháu của các thầy sau này không thể thành người vô dụng được...”
“Anh hùng... chúng tôi sao có thể được coi là anh hùng gì chứ.”
Ông lão cụt tay tự giễu một câu, anh hùng đều nằm ở nghĩa trang khu Nam rồi.
Bọn họ chỉ đang kéo dài hơi tàn, ngay cả sức đánh một trận cũng không có, nếu không, làm gì có thời gian ở đây ăn no chờ chết.
Không đợi Phương Bình trả lời, ông lão bị gãy xương lưng cười nói: “Tìm Lý Trường Sinh?”
“Vâng, thầy Lý có ở đây không?”
“Có, có điều vẫn đang bế quan, đừng tìm. Không phải sắp thi đấu giao lưu gì đó sao? Em yên tâm dẫn người đi thi đấu, lão quỷ họ Lý kia không chết đói được đâu, lão ta là một người sống sờ sờ sao có thể để bản thân chết đói.”
“Vẫn bế quan...” Phương Bình trầm ngâm một câu: “Thầy Lý có phải có vết thương cũ trên người không? Bây giờ thầy đang bế quan...”
“Không sao đâu, lão Lý đang mân mê Trường Sinh Kiếm thôi.”
Ông lão nói một câu, lại nói: “Đi làm việc của em đi, khi còn sống chúng tôi muốn nhìn thấy Ma Võ vượt qua Kinh Võ, vượt qua được Kinh Võ thì hoàn thành được một nguyện vọng của lão hiệu trưởng, cũng nên mỉm cười nơi suối vàng rồi.”
Phương Bình ngẩng đầu nhìn về phía tiểu viện có cánh cửa lớn vẫn luôn đóng kín mít cách đó không xa, nơi đó là nơi ở của lão Lý.
Lão Lý vẫn đang bế quan, cậu không nên tới làm phiền, vì vậy cậu chỉ đành tạm biệt mấy ông lão, trước khi rời đi tự tin tràn trề nói: “Các thầy yên tâm, chẳng mấy chốc Ma Võ sẽ vượt qua Kinh Võ.”
Cậu nói xong, mấy ông lão đều khoan khoái cười to.
Ma Võ hiện nay dựa trên thực lực tổng hợp mà nói, sau khi lão hiệu trưởng và rất nhiều đạo sư tử trận thì sự thực lực cấp cao đã tụt dốc rất nhiều.
Nhưng thực lực của thế hệ trẻ lại càng ngày càng tăng.
Năm ngoái có học viên cấp năm, năm nay mặc dù không có nhưng đám Trần Văn Long chưa chắc đã yếu hơn cấp năm năm ngoái.
Cộng thêm việc đám học sinh khóa sau thể hiện sức mạnh, mấy vị đạo sư cũng nhìn thấy rồi.
Cứ như vậy thì qua vài năm nữa, một khi mấy người Đường Phong đột phá lên Tông sư, bổ sung chiến lực võ giả cao cấp, lúc đó có lẽ sẽ là thời kỳ hưng thịnh của Ma Võ.
Hy vọng phải dựa vào nhiệt huyết của đám trẻ.
...
Hội võ đạo.
Phương Bình nhìn mọi người nói: “Trần Văn Long, Trương Ngữ, Tần Phượng Thanh, Tạ Lỗi bốn người vào đội chủ lực, Lương Phong Hoa, Châu Khánh, Lưu Ngọc Doanh… các cậu vào đội dự bị, mọi người có ý kiến không?”
Mọi người lắc đầu.
Tạ Lỗi vào đội chủ lực cũng đã bí mật giao thủ với những người khác, mạnh hơn bọn họ mới vào được đội chủ lực, võ đại vẫn dựa vào thực lực nói chuyện.
Phương Bình nhìn Tạ Lỗi nói: “Anh là võ giả cấp bốn trung kỳ duy nhất của đội chủ lực, lần này, cơ hội để anh xuất chiến không lớn, lần này không giống lần trước, Ma Võ không bảo tồn thực lực, mà phải toàn lực ứng phó, thắng nhanh, mạnh!
Vì vậy, nếu không có gì xảy ra thì Trần Văn Long xuất chiến đầu, tôi thứ hai, Trương Ngữ thứ ba...
Nhất định phải thắng dứt khoát, bất cứ ai cũng không được bảo tồn thực lực!
Trần Văn Long, anh xuất phát đầu có thể đánh liên tiếp năm ván thì cứ trực tiếp đánh, không cần giữ lại đối thủ cho chúng tôi.
Đều là võ giả cấp bốn không cần thiết phải rèn luyện gì.
Cho mọi người bên ngoài thấy sức mạnh của Ma Võ, nghe rõ chưa?”
“Đã hiểu!”
Mọi người cùng trả lời.
Phương Bình nhìn thời gian nói: “Bây giờ trở về thu dọn chút hành lý, sáng ngày mai chúng ta bay qua Kinh Đô, dưới cấp bốn đi tàu cao tốc, mặc dù không phải sân nhà của chúng ta nhưng khí thế phải hừng hực lên!
Càng lên cao, té càng đau, tôi cũng không hy vọng trở thành kẻ yếu trong mắt tất cả mọi người, sau đó chết đi sống lại, điều này không cần thiết.
Tôi muốn người ta biết rằng Ma Võ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến cùng!
Đi Kinh Đô cũng không cần phải sợ gì cả, cứ thể hiện khí thế của chúng ta, đều là người trẻ tuổi, nên ngạo nghễ thế nào thì ngạo nghễ như vậy!
Thế hệ trước sẽ không nhúng tay vào, thế hệ trẻ đều là đối thủ của chúng ta, Ma Võ bá đạo chứ không đi Vương đạo! (1)
Ai dám châm chọc, ai dám lải nhải, nếu người đó là võ giả thì đánh hắn, xảy ra chuyện, tôi không ánh được được thì đã có Tông sư gánh!"
Mọi người bật cười, có bản lĩnh thì cậu đừng nói câu cuối cùng, đó mới gọi là bá đạo.
Phường Bình nói xong, Trần Văn Long mở miệng nói: “Hay là tôi xuất chiến đầu, cậu áp trận...”
“Không cần.”
---
(1) Bá đạo chứ không Vương đạo: ý nói nghiền ép về khí thế/thực lực, chứ không muốn làm vương giả cao ngạo, lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận