Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2530: Thực Lực Thật Của Lão Trương (3)

Chỉ khi Lữ Phượng Nhu ra trận, thì trận đấu tướng này mới có thể tiếp tục, bằng không, liên tục tiêu diệt hai vị cường giả địa quật, có lẽ trận đấu tướng sẽ chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.
Hắn phải tiếp tục kéo dài thời gian!
Hiện tại, bên này kéo dài càng lâu, Phương Bình sẽ càng có nhiều thời gian để hành động. Nếu không, bạo phát đại chiến, một khi ông bị quấn lấy, Phương Bình lỡ như không thuận lợi diệt núi La Phù, chiến đấu kết thúc quá nhanh, Phương Bình có lẽ sẽ bại lộ, toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại.
Cường giả của động thiên Hư Lăng ở Bắc Hồ có lẽ cũng đang xem chiến trong bóng tối. Ông phải khiến bọn họ tập trung sự chú ý về phía này, quên đi những phe khác, đây là mục đích chính.
Nhìn Lữ Phượng Nhu đẫm máu trong hẻm núi, ánh mắt Ngô Khuê Sơn lạnh lùng, nhưng sâu trong đáy mắt có ánh lệ lóe lên.
Tuy ta không muốn, nhưng đây chính là thế đạo!
Phượng Nhu, ngươi có thể làm được!
Nhân tộc, người người đều phải chiến, ngươi cũng không ngoại lệ!
Trước đây, ngươi điên cuồng vì con gái, có thể không để ý những thứ khác, nhưng hôm nay, ngươi phải chiến! Ngươi lấy được quá nhiều thứ tốt, ngươi có được quá nhiều cơ duyên từ Phương Bình, từ cấp sáu đến cấp tám, nếu ngươi không chiến đấu, thì với thân phận lão sư của Phương Bình, ngươi không làm gương, ai sẽ tin phục Phương Bình?
Người khác có thể sợ chiến đấu, nhưng ngươi không được!
Lão sư của Nhân Vương, không nên, cũng không thể sợ chiến đấu, dù có tử trận thì cũng chứng minh được với Nhân tộc rằng người thân của Nhân Vương cũng dám chịu chết, không có ngoại lệ!
Ngươi không phải Phương Viên, ngươi là cường giả cấp tám rồi!
Đúng vào lúc này, không ít người thấp giọng kinh ngạc, Lữ Phượng Nhu bị đối phương đánh một chưởng đập nát nửa người.
Chân Ngô Khuê Sơn hơi động, ông nắm chặt hai tay, cưỡng chế tâm tình, dừng bước chân.
Chính lúc này, tiếng phượng hót vang lên!
Trong hư không, một con phượng hoàng rực lửa lơ lửng giữa trời, lửa đỏ bừng bừng. Vị cường giả đang muốn đánh nát đầu Lữ Phượng Nhu kêu thảm một tiếng, lực lượng tinh thần bị thiêu đốt. Cảm giác lực lượng tinh thần bị thiêu đốt quá đau đớn!
Tiếng hét này cũng khiến động tác của đối phương bị khựng lại.
Ngay vào lúc này, Lữ Phượng Nhu nổi giận gầm lên một tiếng, đánh ra một quyền, thế quyền vô địch!
"Thiên Hạ Vô Địch Quyền!"
Ầm ầm!
Một bộ thi thể không đầu ngã xuống, lực lượng tinh thần bị phượng hoàng đốt cháy.
Lữ Phượng Nhu hừ lạnh một tiếng: "Phương Bình không học Thiên Hạ Vô Địch Quyền của ta, hắn cảm thấy chỉ có cái tên vô địch, còn chiêu thức thì không ra gì, lần này để xem hắn còn lời gì để nói!"
Phương Bình nói cái tên Thiên Hạ Vô Địch Quyền quá thô tục, không muốn học. Lần này, Lữ Phượng Nhu cho hắn biết, Vô Địch Quyền của mình thật sự vô địch!
Vào thời khắc này, trong đám người, Phó Xương Đỉnh đạp không bước ra, cười lớn: "Các thầy cô đã làm gương, vậy học trò cũng xin bêu xấu một phen! Nhân tộc, Phó Xương Đỉnh, học trò Ma Võ, cấp bảy sơ kỳ, bạn tốt của Nhân Vương, ai đến giết ta?"
Bạn tốt của Nhân Vương! Học trò Ma Võ!
Lúc này, bên phe địa quật, Vũ Báo bỗng hiểu rõ!
Hôm nay... người xuất chiến dường như đều có quan hệ với Nhân Vương.
Ngô Khuê Sơn muốn làm gì?
Vẫn đấu tiếp sao?
Liên tục tổn thất ba vị cường giả cấp tám, dù là hắn thì hắn cũng thấy đau lòng. Nhưng có thể tiêu diệt bạn của Nhân Vương, lão sư của Nhân Vương... Sĩ khí của Phục Sinh Chi Địa sẽ giảm mạnh. Song, lúc này, sĩ khí của vương đình đã không bằng vừa rồi.
Vũ Báo do dự!
Nhưng Cơ Dao lạnh lùng: "Tiếp tục! Thống lĩnh sơ kỳ mà cũng không thể giết thì vương đình đừng chiến nữa, có đánh nữa cũng thua thôi! Giết người thân bạn bè của Phương Bình, sĩ khí của toàn bộ Phục Sinh Chi Địa giảm mạnh, giết một người, chính là thành công!"
Trong đám người, rất nhanh, một vị võ giả cấp bảy cao kỳ lao ra.
Tiếng chiến đấu lại vang lên.
Huyết dịch, năng lượng, khí huyết... Trong hẻm núi lớn, chiến đấu càng nồng mùi máu.
Bên ngoài hẻm núi, đại quân 50.000 người chém giết không ngừng, tiếng hô giết rung trời. Mỗi khi chiến đấu trong hẻm núi thắng lợi, sĩ khí của bọn họ đều được tăng cao!
Từng tiếng chúc mừng, vang vọng địa quật Bắc Hồ.
Cuồng Sư Đường Phong, Võ Vô Địch Lữ Phượng Nhu, Tiểu Thương Vương Phó Xương Đỉnh... Những cường giả nhân tộc này đã đánh ra uy lực bất bại của nhân loại!
Vượt cấp mà chiến, chiến mà phải giết! Càng đánh càng hăng!
Đây chính là Nhân tộc!
Trong đại quân 50.000 người, trong chiến đấu, lần lượt có cầu thiên địa hiện lên, vật hóa hình hiện lên.
Từng vị Tông sư cấp bảy hoàn thành đột phá, sau khi đột phá, họ bay lên trời, đi thẳng đến Ngự Hải Sơn Cao cấp nên tham gia chiến đấu của cao cấp! Để đột phá!
Nhân tộc bất bại, đánh đâu thắng đó! Trăm năm trước, Nhân tộc áo vải lam lũ, võ giả rất ít, gian nan đi được tới ngày hôm nay.
Trăm năm sau, Nhân tộc ở tam giới, dù cho tam giới đều là địch, cũng chưa từng sợ hãi.
Trăm năm huyết chiến, Nhân tộc quật khởi!
Giết ra một tương lai mới! Giết ra một mảnh trời mới!
Ngay khi nhân loại mở ra chiến trường ở nhiều mặt trận, trong Thiên Phần giả, Trương Đào đang được Chiến Vương cõng trên lưng nhíu chặt mày.
Chiến Vương cảm ứng được, mệt mỏi thở hồng hộc nói: "Ta nói này, trước đó không phải ngươi đã bạo phát một lần, chém giết một Chân Thần sao? Tại sao bây giờ lại uể oải rồi?"
"Ít nói nhảm!" Trương Đào vuốt cằm, kỳ quái hỏi: "Chúng ta đi vào bao lâu rồi?"
"Không tới một tháng"
"Cụ thể một chút. "23 ngày?" Chiến Vương cũng không nhớ lắm, đại khái nói ra một con số, sau đó thở dốc hỏi: "Ngươi ngủ với vợ Lê Chử hay sao mà hắn cứ truy sát ngươi hoài vậy?"
"Vớ vẩn, vợ hắn... Mà nhắc mới nói nha, vợ hắn hơi bị đẹp đó!" Trương Đào nở nụ cười, sau đó vội họ một tiếng:
"Đừng nói mò, vợ hắn năm xưa bị Nam Vân Nguyệt đập chết, ngươi nói như thế, nghe có vẻ Nam Vân Nguyệt đánh ghen nên thuận tay đập chết cô ta.."
Chiến Vương trợn mắt, ta chỉ nói chơi, ai ngờ được hóng chuyện thật.
Trương Đào không để ý đến ông, nhìn chiến trường không gian phía trước, lập tức nói: "Tìm một chỗ trốn, ta muốn bế quan mấy ngày!"
"Bế quan?" Chiến Vương hưng phấn hỏi: "Ngươi muốn khôi phục thương thế?" "Không phải" Trương Đào phủ nhận, khôi phục cái gì, thương thế của ta... gần như sắp lành lại rồi!
Thật sự là quái lạ! Trước đó, lực lượng tinh thần gần như tan vỡ, lúc này lại tăng lên một cách điên cuồng, Phương Bình đã làm gì?
Theo dự đoán của Trương Đào, tình huống như vậy là vì thực lực của nhân loại tăng nhanh! Không nói đến những thứ khác, có lẽ nhiều thêm mấy chục vị cấp bảy, cấp tám và cấp chín!
Chuyện gì xảy ra? Nhân loại lấy đâu ra nhiều cường giả như vậy?
"Đừng nói thằng nhóc này giấu mình chứ? Chắc lúc trước có thể tăng lên, nhưng vì có mình, nên hắn không chịu làm, chờ mình đi rồi, hắn muốn khoe khoang?"
Trương Đào cười khổ một tiếng, cũng biết mình cả nghĩ, có lẽ là có liên quan đến đạo Nhân Hoàng của Phương Bình.
Nhưng thằng nhóc này thật sự làm Trương Đào ngạc nhiên! Ông bây giờ hoài nghi, sau khi rời khỏi đây, có phải Nhân tộc đã có thêm hơn 1000 cao cấp?
"Thương thế sắp khỏi hẳn, nên tìm thời gian dung hợp sáu đạo!"
Sáu vị cường giả cấp Đế tình nguyện hy sinh bản thân, dung đạo cho ông. Thời gian qua, thương thế nghiêm trọng, ông không có cơ hội làm chuyện này.
Hiện tại... Có lẽ có cơ hội rồi!
Về phần đột phá cấp Thiên Vương mà Trấn Thiên Vương nói... Lão Trương không thèm để ý.
Như Phương Bình suy đoán, bản nguyên của ông thật ra không quá dài. Đừng nói là 100.000 mét, 50.000 mét còn chưa tới! Nhưng sau khi dung hợp sáu đạo, có lẽ có hy vọng bước vào 50.000 mét!
Phương Bình vẫn không biết thực lực cụ thể của Trương Đào, dù trước đó lão Trương bạo phát, hắn cũng khó mà tính được, nhưng Trương Đào đương nhiên biết rõ.
Ông thăng cấp tuyệt đỉnh với kim thân tầng tám, sau khi đột phá, khí huyết cơ sở là 260.000 cal. Sau khi đại đạo dài được 10.000 mét, cấp Đế được tăng cường 50.000 cal, đi được 9000 mét, tăng cường khoảng 90.000 cal. Đến cấp Đế, khí huyết cơ sở của ông là 400.000 cal.
Bây giờ, đại đạo của ông dài 30.000 mét, mỗi 10.000 mét của cấp Đế, khí huyết cơ sở được thêm 20.000 cal. Mà Trương Đào thật ra vẫn đang tiếp tục tôi thể, không đến kim thân đỉnh tầng chín thì vẫn còn có thể tăng thêm sức mạnh, chỉ là độ khó rất lớn.
1734 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận