Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1334

Nói đến đây, Trương Đào lại nhìn mọi người nói: "Nói tóm lại, nếu thật khai chiến, các ngươi sẽ không có viện quân, nhưng thành Thiên Môn thì chưa chắc. Các ngươi không có viện quân, đó là vì chúng ta không điều động được nhiều người như vậy, cho dù có thể, cũng không thể!
Không thể bởi vì chiến tranh của Ma Võ mà lại nổ ra chiến tranh địa quật. Có thể cùng Hòe Vương thỏa thuận cấp chín sẽ không nhúng tay… ta đã cố hết sức rồi..."
Trương Đào khẽ than một tiếng, hắn và Hòe Vương từng chạm mặt.
Lần trước, bởi vì không thể lấy được khí tức bản nguyên nên lần này hắn lại tiếp tục đánh cược, Hòe Vương rất hy vọng có được khí bản nguyên của Trấn Thiên Vương, nhưng vì bảo đảm mình có thể thắng, dù Hòe Vương dùng thành Thiên Môn làm tiền đặt cược, nhưng tăng thêm rất nhiều hạn chế!
Mục đích của hắn là khí tức bản nguyên, nhưng cũng không muốn để thế lực dưới trướng mình đi chịu chết. Nếu như chịu chết có thể đổi lấy khí tức bản nguyên, hắn cũng sẵn lòng. Nhưng chịu chết không đổi được, thì thiệt thòi lớn, lần trước vốn đã thua lớn, lần này Hòe Vương cũng không làm chuyện như vậy.
Dứt lời, Trương Đào lại tiếp: "Cấp chín, chỉ có thể để một mình Ngô Khuê Sơn ra tay. Cấp tám... các ngươi có thể mời một vị kim thân giúp các ngươi, cấp bảy, chỉ cần dưới 10 người, vậy thì không có vấn đề gì.
Đây cũng phải do ta nói mà là Hòe Vương nói.
Phải biết, thực lực Thành Thiên Môn cũng không phải dạng vừa, hắn đã dám nói ra những lời này, cũng đồng nghĩa, Thành Thiên Môn chắc chắn sẽ có tiếp viện.
Ta đã nói rõ ràng với các ngươi, rốt cuộc muốn đánh hay không là do bản thân các ngươi quyết định.
Hơn nữa, nếu thật khai chiến... các ngươi không thể ở thành Hy Vọng."
Trương Đào vừa nói xong, Phương Bình biến sắc.
Trương Đào khẽ thở dài: "Thành Hy Vọng là cứ điểm duy nhất của Hoa Quốc ở Ma Đô, nhiệm vụ quan trọng nhất của thành Hy Vọng là giữ vững đường hầm không gian, chứ không phải giết địch. Khi đại chiến xảy ra, một khi thành Hy Vọng bị công phá... vậy thì sẽ hủy mấy chục năm kinh doanh của Hoa Quốc ở Ma Đô địa quật.
Cho nên, các ngươi nhất định phải tìm nơi đóng quân khác, nói cách khác, các ngươi không thể dựa vào lực phòng ngự của thành Hy Vọng.
Đương nhiên, nếu thật có người bị thương... thì có thể lùi về thành Hy Vọng. Nhưng nếu đóng quân dã ngoại thì càng nguy hiểm hơn."
Lý Đức Dũng bên cạnh nói tiếp: "Quân đội sẽ trợ giúp các ngươi tập trung ngăn cản đại quân của thành Yêu Quỳ và thành Yêu Phượng, sẽ không để đại quân tập kích các ngươi, nhưng e là chúng ta sẽ không thể quản được những võ giả hành động riêng rẽ.
Tất nhiên, quân bộ sẽ phái một đoàn lính nhỏ trợ giúp các ngươi, chỉ đạo các ngươi làm thế nào tiến hành tác chiến quân đoàn, ngoài ra Quân bộ không giúp gì được nữa."
"Chiến hay không chiến, bản thân chư vị quyết định đi."
Trương Đào lại tiếp tục thở dài, nếu Ma Võ kiên trì, vậy thì khi cuộc chiến nổ ra, có lẽ sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn.
Cũng có khả năng toàn quân Ma Võ sẽ... bị diệt.
Phương Bình liếc nhìn đám người Ngô Khuê Sơn, chậm rãi nói: "Hiệu trưởng, các thầy cô, võ giả cấp cao chúng ta biểu quyết trước, nếu quá nửa đồng ý xuất chiến thì chúng ta lại trưng cầu ý kiến của đạo sư và học sinh. Nếu quá nửa đạo sư và học sinh đều không đồng ý, thì sẽ không tiến hành quyết chiến quy mô lớn nữa... mà chúng ta đi tập kích giết bọn họ.”
Nói đến đây, Phương Bình nhìn về phía Trương Đào, dò hỏi: "Bộ trưởng, chúng ta tập kích giết võ giả Thành Thiên Môn, không có vấn đề chứ?"
Trương Đào trả lời: "Cái này thì tùy các ngươi, nhưng kiểu chém giết không hạn chế này... có lẽ nguy hiểm hơn. Cũng nguy hiểm hơn cho các ngươi. Trước đó, Điền Mục suýt nữa bị giết, nếu không phải mạng hắn dai như đỉa thì đã chết ở địa quật rồi."
Điền Mục bên cạnh không hề để ý đến điều này, nhưng vẫn nhắc nhở: "Các ngươi nhất định phải cẩn thận. Thành chủ thành Thiên Môn mạnh hơn các ngươi tưởng tượng, hắn có thần binh cấp chín, Khuê Sơn chưa chắc là đối thủ của hắn. Mà lực chiến đấu của Thiên Môn Thụ cũng rất mạnh, quan trọng hơn là, nếu Thiên Môn Thụ và thành chủ thành Thiên Môn phối hợp thì thực lực càng thêm mạnh mẽ.
Nếu thật sự giao chiến, nhất định phải chia tách một người một cây này."
Phương Bình lên tiếng, sau đó nhìn về phía mấy người Ngô Khuê Sơn, dò hỏi: "Ý của các thầy cô là..."
"Ta đồng ý!"
"Đồng ý!"
"Đồng ý!"
"..."
Mấy cường giả cao cấp, ngoài Lưu Phá Lỗ không ở đây thì toàn bộ đều đồng ý.
Bọn họ đợi ngày này quá lâu rồi.
"Vậy đợi chút nữa triệu tập đạo sư toàn trường họp!"
"Nếu hơn 50% đạo sư đồng ý thì tiếp tục triệu tập học sinh họp."
Việc liên quan sống chết, dù mấy người Phương Bình là nòng cốt của Ma Võ, là trụ cột, nhưng nếu mọi người không đồng tâm hiệp lực, mạo muội phát động chiến tranh toàn diện, rất dễ xảy ra chuyện.
Nói đến đây, sự tình đại khái có kết quả.
Lần này dù đạo sư và học sinh không đồng ý, những cường giả cao cấp này cũng sẽ phát động cuộc chiến cao cấp.
Lúc này, Trương Đào ho nhẹ một tiếng nói: "Thỏa thuận được điều này với Hòe Vương rất khó."
Phương Bình bắt đầu trợn trừng mắt.
Lão Trương... hay lắm
Lúc này, còn không quên nhổ lông dê.
Trong lòng mắng thì mắng, Phương Bình vẫn cười lớn nói: "Bộ trưởng, lần này, nếu chúng ta thật sự diệt được thành Thiên Môn, đó cũng là giảm bớt kẻ thù lớn một phương..."
Trương Đào khẽ cười nói: "Nếu các ngươi thật sự thắng, tiêu diệt Thành Thiên Môn..."
Trương Đào dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Nghe nói, trước kia, từ khi Phương Bình ngươi đoạt được quyền, đã từng nói muốn chuẩn bị một cứ điểm ở địa quật?"
Trương Đào vừa dứt lời, mấy người Ngô Khuê Sơn ho khan.
Sao lại nói khó nghe như vậy chứ.
Tại sao lại nói là đoạt quyền? Chúng ta uỷ quyền, biết uỷ quyền là gì hay không!
Chúng ta chuyên tâm tu luyện, chủ động để Phương Bình giúp đỡ làm việc, Phương Bình chính là cu li chạy việc, ngươi biết cách nói chuyện không đó? Là tuyệt đỉnh mà vậy đó, không biết nói lời này là đắc tội Ngô Khuê Sơn ta sao?
Trương Đào cũng mặc kệ bọn họ, cười nói: "Nếu các ngươi thật thắng, hơn nữa còn tiêu diệt được toàn bộ cao cấp của bọn họ... thì... thành Thiên Môn chính là cứ điểm của Ma Võ các ngươi ở địa quật!
Đây sẽ là thành đầu tiên được chiếm đóng sau khi nhân loại tiến vào địa quật!
Điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể giữ vững thành Thiên Môn.
Còn nữa, nếu như hủy mất mỏ khoáng ngầm thì thôi. Nếu như không bị hủy, Ma Võ sẽ được chia ba phần, còn lại thuộc về chính phủ."
Phương Bình như muốn nói chuyện, sắc mặt Trương Đào trịnh trọng nói: "Các ngươi không thể giữ được toàn bộ mỏ khoáng! Các thành trì khác của địa quật sẽ công kích các ngươi. Hơn nữa, các ngươi không nên cảm thấy chính phủ đang đoạt lợi ích của các ngươi.
Đừng cảm thấy chính phủ không xuất lực, thực tế ra sao, các ngươi hẳn cũng rõ. Lần này, rốt cuộc nguy hiểm cỡ nào... Một khi thành Yêu Quỳ và thành Yêu Phượng xuất binh, e là hơn mười nghìn võ giả Quân bộ của Ma Đô địa quật đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tạo ra hoàn cảnh tương đối công bằng cho các ngươi... đó chính là xuất lực, hơn nữa còn khó hơn tưởng tượng của các ngươi."
Lần này, Điền Mục bên cạnh không đối nghịch với Trương Đào, mà nói lời công bằng: "Nếu thắng, thật ra, ba phần mười mỏ khoáng là được tặng không cho các ngươi. Trước đây, hoàn toàn không có chuyện này. Ta nghĩ bản thân các ngươi cũng hiểu rõ, dù có thắng trong đại chiến, khả năng các ngươi có thể lấy được mỏ khoáng không lớn. Lần này, Bộ trưởng Trương vẫn là ra lực..."
Trương Đào hơi cảm thấy vui mừng, cuối cùng tên Điền Mục chuyên chọc ngoáy này này cũng nói được lời công bằng.
Lại không nghĩ, Điền Mục lại vẻ mặt hờ hững, quay ngoắt lại nói: "Trước khi đại chiến kết thúc, nếu các ngươi còn thừa sức, phái người đi đào mỏ là được. Đào được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, đều là thu hoạch trong chiến tranh của các ngươi.
Thu hoạch trong chiến tranh, sẽ không tính trong phần chiến lợi phẩm phải chia sau cuộc chiến.
Nếu thật có lòng tin, đào đi một nửa, lưu lại một nửa, cũng như nhau."
Bàn tay Trương Đào khẽ động... lúc này ông ta rất muốn đập chết lão già này.
Phương Bình khẽ ho một tiếng, Điền sư huynh nói rất hay, rất có đạo lý.
Thật ra điều này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Lần trước, suýt chút nữa tiêu diệt Thiên Nam địa quật, nhưng nhân loại chẳng thể thu hoạch được cái mỏ khoáng nào.
Hiện tại, ý của Trương Đào là, nếu thắng, có thể lấy đi mỏ khoáng của thành Thiên Môn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận