Toàn Cầu Cao Võ

Chương 666: Trước khi thắng người khác phải thắng bản thân (3)

Phương Bình suy nghĩ một chút nói: “Nam Giang địa quật sắp mở, Kinh Võ sắp xếp thế nào?”
Lý Hàn Tùng lắc đầu nói: “Kinh Võ còn có Kinh Đô địa quật phải coi giữ…”
“Bảo vệ thành trì lớn nhất của nhân loại đến mức bị nghiện rồi hả? Anh định khoanh tay đứng xem kịch sao? Lý Hàn Tùng, cái chức hội trưởng này của anh tôi không còn gì để nói, cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ qua? Vậy mà anh cũng không nghĩ đến việc đi tranh giành?
Cường giả hằng cường! (1)
Không có cơ duyên, không có cơ hội, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ được?
Người khác thì không nói, nhưng những võ giả cấp hai cấp ba của các anh ở Kinh Đô mãi như vậy có cơ hội không?
Tổ chức một đội nhỏ, số lượng không cần nhiều, ba - năm hoặc mười người thêm một vài đạo sư đi Nam Giang tranh giành cơ duyên, đây mới là việc các anh nên làm!”
“Tôi đã nói mà!”
Lăng Y Y lần này đồng ý với Phương Bình, nói: “Nên đi, Kinh Đô có nhiều cường giả như vậy, hơn nữa ở Kinh Đô địa quật được dọn sạch vô số lần, chúng ta căn bản không có cơ hội.
Tôi nói muốn đi, bọn họ sống chết cũng không đồng ý!
Võ giả nên vượt khó khăn để trở nên mạnh mẽ, Phương Bình lần này tôi đứng về phía cậu!”
Phương Bình nhìn cô, nở nụ cười ôn nhu, Lăng đệ ngực nhỏ đến lúc then chốt vẫn rất đáng tin.
Lý Hàn Tùng lại rơi vào lưỡng nan.
Phương Bình bất mãn nói: “Do dự thiếu quyết đoán, đây là Lý Hàn Tùng sao? Nếu như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng ba năm, anh thế nào cũng bị Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân bỏ xa phía sau!”
Lý Hàn Tùng khẽ thở ra một hơi nói: “Cậu không cần nói khích tôi…”
“Buồn cười!”
Phương Bình cười lạnh nói: “Không phải anh vẫn cảm thấy mình rất mạnh đấy chứ? Lý Hàn Tùng, hai chúng ta đánh cược thế nào, anh không phải là đối thủ của tôi, đây là điều tất nhiên, anh cũng không phải là đối thủ của Vương Kim Dương thậm chí cũng không phải là đối thủ của Diêu Thành Quân!
Trong bốn người chúng ta, anh biến dị xương sọ, ưu thế đúng là mạnh nhất, nhưng thực lực lại yếu nhất!”
Sắc mặt Lý Hàn Tùng hơi khó coi, khẽ nói: “Học đệ Phương quá tự tin rồi, cũng quá xem thường Lý Hàn Tùng tôi rồi!”
“Vậy thì cược một ván đi, Kinh Võ lần này thua thì anh phải tổ chức nhân lực tham gia đại chiến Nam Giang địa quật! Đương nhiên, anh cũng có thể hiểu là tôi đang nói kích anh, nhưng ném đi danh tiếng đệ nhất mà các anh còn không cố gắng, chẳng lẽ ngồi đó ăn no chờ chết sao?”
“Nếu như tôi thắng thì sao?”
“Thắng?” Phương Bình cười nói: “Thắng cũng đơn giản thôi, nếu như Kinh Võ thắng, tôi làm chủ, hội võ đạo Ma Võ mỗi năm sẽ cung cấp cho Kinh Võ 1 tỷ tài nguyên, cho đến khi nào Ma Võ giành chiến thắng!”
Sắc mặt ba người đều thay đổi rồi.
1 tỷ là một con số không nhỏ.
Hơn nữa không chỉ là một năm mà mỗi năm, về việc Phương Bình sẽ giành lạnh chiến thắng, nếu như Lý Hàn Tùng tự tin thì cũng nắm chắc phần thắng, khiến Phương Bình không thể vực lại được!
Phương Bình một lời quyết định, thật sự nghĩ mình là hiệu trưởng của Ma Võ rồi?
“Sao nào? Không tin? Phương Bình tôi nói chắc như đinh đóng cột, tôi nói sao thì là vậy, Ma Võ không trả tiền, Phương Bình tôi đập nồi bán sắt cũng sẽ trả!"
Lúc này Lý Hàn Tùng thật sự cảm nhận được sự khác nhau của hai bên.
Đều là hội trưởng hội võ đạo, nhưng Phương Bình làm hội trưởng mới gọi là có ý nghĩ và thú vị.
Thở sâu một hơn, Lý Hàn Tùng mở miệng nói: “Trang web online có thể lập, đạo sư giao lưu và trao đổi chiến pháp tôi đều sẽ dốc hết sức làm!
Còn về việc tham gia đại chiến Nam Giang địa quật, chỉ cần có người tình nguyện, tôi sẽ ra mặt tổ chức đội ngũ tham gia, tiền đề là nếu cậu có thể thắng được tôi!
Còn có Tông sư giao lưu mà cậu muốn… điều này tôi quả thật không thể quyết định, nhưng tôi sẽ đề xuất với hiệu trưởng.”
“Cũng tạm được.”
Phương Bình coi như hài lòng, cười một cái nói: “Thật ra chuyện tôi muốn làm còn rất nhiều, nhưng hiện tại có thể làm cũng chỉ những việc này, võ giả thời đại chúng ta không nên chỉ có cái nhìn hạn hẹp.
Trở về tôi sẽ tìm vài người bàn bạc, võ giả thế hệ trước đều là người có đầu óc chết, cho dù là Tông sư tôi cũng không sợ khi nói như vậy.
Bản chất của thi đấu giao lưu là cùng nhau trở nên mạnh mẽ, bây giờ thì hay rồi, đã trở thành cuộc thi đấu so tài cá nhân!
Điều này khiến tôi rất không hài lòng, đáng tiếc là không thể làm theo ý của tôi.
Đương nhiên, nếu muốn làm theo cách của tôi thì thực lực hiện tại của mọi người vẫn chưa đủ.”
Lý Hàn Tùng không nói gì, suy nghĩ một chút mới nói: “Cậu làm thế nào để thuyết phục những Tông sư đó?”
Phương Bình có hơi kinh ngạc.
“Ý tôi là nói Tông sư của Ma Võ, cậu thực hiện cải cách, bọn họ không có ý kiến chút nào sao?”
Phương Bình cười nhạt nói: “Đơn giản, bây giờ anh đi nói với hiệu trưởng của anh, nếu không cải cách vậy thì anh dẫn một đám người đến nhờ vả Ma Võ, lúc đó xem hiệu trưởng của các anh lựa chọn thế nào.
Trường học là của bọn họ cũng là của chúng ta.
Chúng ta đưa ra yêu cầu chính đáng, có gì mà không thể?
Nếu như Kinh Võ không thể giữ người, các Tông sư cũng không thể giữ được nhân tâm như vậy thì không xứng làm Tông sư!
Trường học như vậy có đáng để anh ở lại không ? Có đáng để anh phấn đấu không?
Tông sư của Ma Võ với Phương Bình tôi không thân cũng chẳng quen, Phương Bình tôi cũng không có thế lực để có thể dựa vào, nhưng tôi một lòng vì Ma Võ, vì vậy tôi có thể giành được tín nhiệm và cảm thông của bọn họ!
Lý Hàn Tùng anh ngay cả tự tin cũng không có?
Nếu cảm thấy thật sự không có cách nào thuyết phục, vậy thì tới Ma Võ, cửa lớn Ma Võ lúc nào cũng rộng mở với các anh!
Ở Ma Võ anh không cần kiêng kỵ cái này hay cái kia, chỉ cần anh một lòng hướng tới Ma Võ, Ma Võ là của chúng tôi cũng là của các anh, và là của tất cả mọi người!
Đón nhận tất cả phong cách của chúng ta, cũng là nguyên nhân những năm qua chúng tôi không ngừng lớn mạnh!
Nói khó nghe một chút, nếu như Kinh Võ không mở cửa đối ngoại như chúng tôi, cũng không có sức sống, nói câu khó nghe hơn chút, một khi hiệu trưởng của Kinh Võ… e là Kinh Võ lập tức hỗn loạn!
Phương Bình tôi không sợ đắc tội người khác, nếu một chút can đảm cũng không có thì sao có thể nói việc tiêu diệt địa quật!”
Lý Hàn Tùng dường như hơi bị kích động, Lăng Y Y hơi bối rối, lẩm bẩm nói: “Nói đến mức tôi cũng muốn đi Ma Võ rồi…”
Sắc mặt Hàn Húc trắng bệch, thật mạnh, công lực thuyết phục thật mạnh!
Còn tiếp tục như thế này, nói không chừng sắp xảy ra đại loạn rồi!
Mấu chốt là không phải chỉ nói cho có, mà là thuyết phục hết sức có tình có lý, đừng nói Lý Hàn Tùng, Hàn Húc cũng bị lung lay bởi những lời này rồi.
Kinh Võ còn không tiếp tục cải cách, thế hệ trước tiếp tục bảo thủ, có lẽ… có lẽ Ma Võ mới thật sự là lựa chọn thích hợp nhất!
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của bọn họ, trong lòng Phương Bình khẽ thở dài, người trẻ tuổi, quá non nớt rồi!
Tôi chỉ nói thế mà thôi, còn thật sự cho là thật, dù có tới Ma Võ thì đó cũng là địa bàn của tôi, sao có thể thật sự là của các người.

Lừa dối Lý Hàn Tùng một hồi, kết quả cũng khiến Phương Bình hài lòng.
Đạo sư giao lưu, trao đổi chiến pháp, bao gồm thành lập trang web, Lý Hàn Tùng đều sẽ cố gắng hết sức.
Với tư cách là sinh viên đứng đầu của Kinh Võ, nếu như Lý Hàn Tùng thật sự muốn làm thì không quá khó, cho dù Kinh Võ có người bất mãn, chuyện nhỏ này mà cũng không làm hài lòng hội Võ đạo, trừ phi sinh viên Kinh Võ thật sự không tranh với đời, bằng không nhất định sẽ làm phản.
Hai bên trao đổi cẩn thận, cũng không ký kết hợp đồng gì, Phương Bình nhanh chóng rời đi.
Cậu vừa đi, Lý Hàn Tùng đột nhiên nói: “Hàn Húc cậu sau này có chút phiền phức rồi.”
Hàn Húc không lên tiếng.
Ý của Lý Hàn Tùng rất rõ ràng, dù sao tôi cũng phải tốt nghiệp, lúc cậu tốt nghiệp, Hàn Húc bước vào cấp bốn cũng không thành vấn đề.
Bước vào cấp bốn, Hàn Húc sẽ nhận chức của cậu, đó cũng là hợp tình hợp lý.
Sau đó Hàn Húc phải đối diện với đối thủ mạnh nhất là Phương Bình.
Hàn Húc không nói chuyện, Lăng Y Y lại trừng mắt nhìn cậu ta một cái, không tin tưởng nói: “Cứ cảm thấy cậu không phải là đối thủ của cậu ta, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị bán…”
Nói xong, Lăng Y Y lại hơi bất mãn nói: “Hội trưởng sang năm nên đến lượt tôi làm!”
Dựa vào cái gì để Hàn Húc làm hội trưởng!
Năm nay cô mới năm ba, là cấp bốn trung kỳ, Lý Hàn Tùng tốt nghiệp, thì ít nhất cô cũng là cao kỳ thậm chí là đỉnh cấp bốn, tính ra thì cũng đến lượt cô làm hội trưởng mới phải chứ.
Lý Hàn Tùng khẽ cười: “Tùy các em, có điều… Em làm hội trưởng thì mục tiêu của Phương Bình sẽ là em rồi, em nên kiềm chế chút.”
“Xí, em mà sợ cậu ta chắc!”
Lăng Y Y ngoài miệng không thừa nhận mình sợ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, có lợi hay không đây?
---
(1) Cường giả hằng cường: kẻ mạnh sẽ luôn mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận