Toàn Cầu Cao Võ

Chương 841: Còn Nhớ Trước Kia Không? (3)

Thấy nhiều cường giả ở đây như vậy, Bạch Cẩm Sơn nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cuộc chiến ác liệt của cường giả trước đó khiến hắn lo lắng vô cùng, hiện tại có nhiều Tông sư như vậy, có thể yên tâm rồi.
Cuối cùng, Bạch Cẩm Sơn nhìn lướt qua Vương Kim Dương, đồng tử khẽ co lại.
Vương Kim Dương mặc dù thương thế đã tốt hơn nhiều, nhưng vết thương bên ngoài không mau lành như vậy.
Nhìn thấy ngực Vương Kim Dương đến bây giờ vẫn còn lỗ thủng, thậm chí có thể nhìn thấy phía bên kia, Bạch Cẩm Sơn cảm thấy khiếp sợ về trận chiến ác liệt lần này, ngoài ra cũng kinh ngạc về sức sống mạnh mẽ của những người này.
Nếu đổi là hắn bị thương thế này, đừng nói là không sao, e là sớm đã chết rồi.
Ngô Xuyên thấy Phương Bình vẫn đang nói chuyện với người nhà, trầm giọng nói: "Phương Bình, chút nữa tới phủ Tổng đốc một chuyến, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!"
"Đợi người của Ma Võ đến rồi nói!"
Phương Bình trực tiếp từ chối, hiện tại hắn không muốn nói chuyện, không có thực lực, không dễ nói chuyện.
Ngô Xuyên nghe vậy khẽ nhíu mày, không nói nữa, chỉ hít sâu một hơi: "Được, vậy chúng ta đợi ngươi ở phủ Tổng đốc!"
Nói xong, Ngô Xuyên liền bắt lấy Bạch Cẩm Sơn trực tiếp bay lên không, rời đi.
Mấy vị Tông sư khác cũng không chậm trễ, lập tức đi theo.
Một người trong số họ mang theo thi thể của người đàn ông trung niên bị chém chết kia, nếu như mọi người đã tới rồi, vậy thì phải điều tra rõ chuyện này.
Hiện tại, Dương Thành nhỏ nhoi hội tụ năm vị Tông sư, một vị đại Tông sư.
Chút nữa vẫn sẽ có cường giả tới, lúc đó bọn họ cũng không cần lo lắng sự an toàn của Phương Bình nữa, lúc này còn muốn ra tay, cấp chín đến rồi cũng khó chạy.
Thấy người đều đã đi, nhưng Phương Viên vẫn ôm lấy mình, Phương Bình cười nói: "Được rồi, không sao, em với ba trở về ăn cơm tất niên đi… Anh chút nữa phải xử lý chút chuyện."
"Anh..."
Phương Viên nước mắt nước mũi tèm lem đang cọ trên người của Phương Bình, lo lắng nói: "Vết thương của anh có nặng không?"
Cô bé cũng nhìn thấy Vương Kim Dương bị thương rất nghiêm trọng, ngực bị đánh thủng, có thể không bị thương nặng sao?
Về Phương Bình… hiện tại, huyết nhục trên mặt đã lành lại nhiều, nhưng một vài miệng vết thương vẫn còn, trông cực kỳ dữ tợn.
Phương Bình cười nói: "Không có gì đáng lo, chỉ là vết thương nhỏ, đừng nhìn vết thương dọa người của anh Vương, thực ra cũng là vết thương nhỏ, đúng không Vương ca?"
Vương Kim Dương bên cạnh cười khổ gật đầu, là vết thương nhỏ.
Vết thương nhỏ đến mức nếu như không có vật chất bất diệt khôi phục, lần này, tám chín phần mười là hắn phải nằm trên giường bệnh từ một đến hai năm.
Hơn nữa cho dù hiện tại vết thương đã khá hơn nhiều, nhưng lực lượng cốt tủy cạn kiệt, cũng khiến hắn đứng không vững, vậy mà Phương Bình còn nói là vết thương nhỏ, thằng này được đấy.
Có điều người nhà của Phương Bình đang ở đây, Vương Kim Dương cũng không phản bác, mình hùa theo là được rồi.
Phương Danh Vinh nhìn con trai một lúc, nhìn chằm chằm vào tay của hắn, lúc này, tay Phương Bình vẫn giấu trong ống tay áo, cho dù nhìn không thấy cái gì, nhưng sắc mặt Phương Danh Vinh sắc mặt nặng nề.
Con trai lừa được con gái nhưng hắn vẫn nhìn ra, hai cánh tay trong tay áo rõ ràng có vẻ hơi trống rỗng.
E là vết thương của con trai không đơn giản như vậy.
Nhưng mà lúc này nói ra cũng không có tác dụng, chỉ làm con gái và vợ thêm lo lắng.
Phương Danh Vinh trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt lại không để lộ, lôi kéo con gái, mở miệng nói: "Đừng quấn lấy anh con, về nhà trước."
Nói xong, hắn kéo Phương Viên, cùng đi xuống núi.
Phương Bình cũng không ngự không bay lên, trên thực tế, hắn lúc này quả thật kiệt sức rồi, hắn với Vương Kim Dương cũng khó có thể bay về, xuống núi ngồi xe trở về rồi tính.
Thấy ba và em gái Phương Bình đi phía trước, Vương Kim Dương thấp giọng hói: "Hai công ty lớn..."
Phương Bình cười một cái, thản nhiên nói: "Điều tra thử, thuận tiện cũng là uy hiếp, lần sau có phiền phức, trực tiếp chặt trên đầu bọn họ, coi như là bước đề phòng. Lần này gây âm ĩ, lần sau cho dù bọn họ có ý xấu cũng không có gan làm, Ma Võ và Nam Giang hợp tác vẫn chưa được truyền ra ngoài, nếu như tin này được tung ra, ngươi đoán xem, hai công ty lớn sẽ ngồi im nhìn sao?"
Phương Bình nói xong, cười nói: "Được rồi, tạm thời không nói cái này, đợi người của Ma Võ tới, chúng ta cùng nhau đến phủ Đề đốc.
Lần này cho dù thế nào, chuyện ta bị tập kích là thật, hơn nữa cũng suýt phải bỏ mạng!"
Sắc mặt Phương Bình đột nhiên u ám, lạnh lùng nói: "Ta chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, không chỉ ta, ngươi cũng vậy, nếu như không phải có vật chất bất diệt, vết thương này của ngươi e là khó mà lành lại."
"Vật chất bất diệt..."
Vương Kim Dương lẩm bẩm, Phương Bình cười nói: "Cường giả cổ xưa phục sinh, thật ra ta cũng vậy, Vương ca, còn nhớ thời xưa, ta sáng lập ra Thiên Đình, ngươi là chiến tướng đệ nhất của Thiên Đình không?"
Vương Kim Dương thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói: "Thiên Đình?"
"Ngươi quên rồi? Xem ra trí nhớ vẫn chưa được hồi phục."
Phương Bình cười nói: "Không sao, sớm muộn cũng nhớ ra mà thôi, ngươi là chiến tướng đệ nhất của Thiên Đình, Lý đầu sắt là đại tướng quân chinh phạt phương Bắc của Thiên Đình, Diêu Thành Quân là tướng quân chinh phạt phương Tây… Năm đó Thiên Đình có 108 đại tướng, Nam chinh Bắc chiến, đánh đâu thắng đấy...
Đáng tiếc, trong trận chiến cuối cùng với cường giả địa quật ở vùng cấm, hai bên đều tổn thất nặng nề, hy sinh vô số.
Hiện nay, mọi người đều bắt đầu phục sinh, chưa nhớ lại cũng không sao, nhưng không được quên vinh quang của Thiên Đình chúng ta!
Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ trở về, ta nhất định sẽ dẫn mọi người chinh phạt địa quật lần nữa..."
Sắc mặt của Vương Kim Dương biến ảo không ngừng, nửa tin nửa ngờ.
Phương Bình khẽ thở dài nói: "Không nên suy nghĩ quá nhiều, Thiên Đế như ta… thật hổ thẹn với mọi người, khiến mọi người năm đó bỏ mình, bây giờ cũng mất đi ký ức. Cho dù mọi người nhớ lại, không thừa nhận ta cũng không sao, thực ra ta cũng không muốn làm Thiên Đế nữa."
"Phương Bình… ngươi… ngươi"
Đầu Vương Kim Dương đột nhiên đau như sắp nứt ra, mẹ nó, thằng nhóc này rốt cuộc nói thật hay đang nói đùa đây?
Hắn hiện tại không thể nào xác định được!
Nhưng vật chất bất diệt xuất hiện trước đó khiến Vương Kim Dương xác định được một điều, bản thân không giống với người bình thường, không thể dùng từ biến dị là có thể giải thích được.
Mà Phương Bình… hình như cũng không bất ngờ, sớm đã biết những điều này.
...
Vương Kim Dương đau đầu, cũng không thèm quan tâm đến Phương Bình.
Hắn không muốn hỏi, cũng cảm thấy không nên hỏi.
Hỏi nhiều rồi, hắn sẽ cho là thật mất.
Cho dù năm đó thế nào thì Vương Kim Dương bây giờ chính là Vương Kim Dương!
Mà Phương Bình cũng không nhiều lời.
Thuận miệng nói mấy câu, mặc kệ hắn có tin hay không, nếu như coi là thật, sau đó nhận mình làm lão đại, cũng không tệ.
"Thôi, lần sau không ăn nói lung tung nữa."
Phương Bình đột nhiên lắc đầu, lừa Vương Kim Dương một chút thì không sao, nếu như Ngô Xuyên bọn họ cũng coi là thật, không chừng sẽ làm gì hắn mất.
...
Rất nhanh, mấy người Phương Bình trở lại Quan Hồ Uyển.
Phương Bình không lái xe, mà Phương Danh Vinh lái.
Mặc dù Phương Danh Vinh không mua xe cũng không có bằng lái, nhưng dù gì cũng là cán bộ, có học lái mấy ngày, nên lái xe không thành vấn đề.
Cổng lớn tiểu khu… có lẽ không thể coi là cổng lớn rồi, bởi cổng lớn lúc này sớm đã đổ sụp.
Lý Ngọc Anh vẫn đang đợi, khi nhìn thấy Phương Bình xuống xe, Lý Ngọc Anh khóc như mưa, chạy tới ôm chặt lấy Phương Bình.
Trong lòng Phương Bình thầm nghĩ, lần này mình đúng là hơi bất cẩn.
Thực ra hắn không ngờ võ giả tà giáo sẽ tới Dương Thành ám sát hắn.
Hắn từng nghĩ tới, sẽ có người tiêu diệt mình, ví dụ như hai công ty lớn… Sau khi vào địa quật, có lẽ sẽ xảy ra chuyện này.
Còn phía tà giáo, trước đó không lâu mới mất mấy tên cường giả cao cấp.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Thụy An ở gần Dương Thành!
Hiện nay, Thụy An có Tông sư trấn thủ, hơn nữa không chỉ có một mình Tư lệnh Bạch, trước đó tà giáo cao cấp còn bị Triệu Hưng Võ tiêu diệt một tên, các Tông sư khác cũng sẽ thường đi tuần tra khu vực Nam Giang.
Với tình hình này, tính ra Dương Thành cũng an toàn không kém gì Ma Đô.
Thế mà võ giả tà giáo lại ngang ngược đến mức chọn đêm giao thừa tới Dương Thành ám sát hắn. Phương Bình không ngờ tới, nhiều người cũng không nghĩ đến.
Chỉ là sự việc đã xảy ra, bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, Phương Bình không nghĩ nhiều nữa, mà cười nói an ủi mẹ mình mấy câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận