Toàn Cầu Cao Võ

Chương 754: Có ta, ổn rồi! (2)

"Nam Giang..."
Trận chiến này, Nam Giang tổn thất quá nặng nề rồi!
Tâm tình mọi người nặng nề, không nghĩ gì đến bi thương rồi.
Bây giờ, tình thế rất tồi tệ, dựa theo cách nói của lão Trịnh, đối phương ít nhất dốc hết toàn bộ thực lực một thành, đây là điều vô cùng hiếm thấy trong quá khứ.
Triệu Hưng Võ hít sâu một hơi, lập tức hỏi: "Trấn thủ Ngô làm sao rồi?"
"Trấn thủ Ngô đang dây dưa với một vị cấp chín khác, bên ngoài đường nối vốn còn một vị cấp chín nữa, nhưng sáng sớm nay đã vội vã rời đi, lúc này ta mới có cơ hội chui vào đường nối về báo tin…"
"Đi vây giết Trấn thủ Ngô rồi sao?"
Triệu Hưng Võ hơi biến sắc, lập tức nói: "Tình thế không tốt lắm, các vị, thương lượng một chút xem, chúng ta dựa theo kế hoạch, chờ ngày mai tiến vào, hay là hiện tại đi cứu viện liền?"
"Hiện tại vào đi!" Tư lệnh Bạch lập tức nói: "Bất kể như thế nào, mặc kệ vị cấp chín kia có quay lại hay không, bây giờ đi vào cũng có thể giảm bớt áp lực cho những người khác, chờ thêm một buổi tối cũng không biết thế cuộc sẽ biến đổi thế nào, liệu có xấu hơn hay không…"
"Sợ là sợ nếu chúng ta phá kế hoạch, đi vào bây giờ, mà đối phương lại từ bỏ không truy sát Trấn thủ Ngô nữa, lúc này lại có hai vị cấp chín ở ngoài đường nối thì…"
Có người lo lắng nói một câu, một khi hai vị cấp chín đều ở bên đầu đường nối bên kia, tuy Triệu Hưng Võ mạnh đấy, nhưng hắn không thể ngăn được cả hai người.
Nếu như vậy, vậy những người khác gặp nguy hiểm rồi.
Cấp chín đánh với cấp bảy, cấp tám, tuy không đến mức một chiêu miểu sát, nhưng về lâu về dài, đánh một hồi cũng có thể giết chết đối phương.
Nếu đi vào theo kế hoạch, vậy thì Ngô Xuyên nhất định sẽ nghĩ cách cuốn lấy đối phương, phối hợp với Triệu Hưng Võ, xoay chuyển tình thế.
Nhưng kéo dài thêm một đêm, lỡ như Ngô Xuyên bị vây giết thì phải làm sao bây giờ?
Hiện tại đã chết quá nhiều cường giả, nếu lại mất thêm một vị cấp chín thì tổn thất quá nặng nề rồi.
Đó là chưa tính đến còn mấy vị Tông sư đang bị trọng thương, lúc này còn đang ẩn nấp ở đâu đó, một khi bị phát hiện thì cũng cực kỳ nguy hiểm.
Mọi người trầm ngâm, Triệu Hưng Võ bỗng nhiên nói: "Những người khác đừng vào, lần này ta đi một mình, dù có phải đối mặt với hai vị cấp chín, dù không diệt được đối phương, nhưng cũng có thể chạy trốn, sau đó liên hợp với Trấn thủ Ngô đột kích ngược lại!"
"Triệu lão, nhưng vậy quá nguy hiểm!"
Không hẳn chỉ có hai vị cấp chín!
Bị hai vị cấp chín cuốn lấy, những võ giả cấp bảy, cấp tám kia đứng xung quanh lúc này cũng có mức độ nguy hiểm không nhỏ với cấp chín bị vây này.
Nếu như Triệu Hưng Võ không thể chạy trốn, lỡ như số xui một chút, bị người vây giết cũng không có gì là lạ.
Tư lệnh Bạch trầm giọng nói: "Triệu lão, đường nối hiện tại có đủ cho hai vị cấp chín cùng tiến vào không?"
Triệu Hưng Võ khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Cho dù được cũng không cần thiết. Nếu chúng ta có quá nhiều cấp chín đi vào, đối phương cũng sẽ tăng thêm người, vốn chỉ là hai thành có thể sẽ tăng lên ba, bốn thành. Dù lần này có thắng, sau này cũng khó mà giữ được Nam Giang."
Hiện tại chỉ mới điều động lực lượng hai thành, nếu Nam Giang lại xuất thêm hai vị cấp chín, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phía địa quật sẽ nhanh chóng có thêm một thành tham chiến.
Đến lúc đó, Nam Giang địa quật sẽ phải đối mặt với lực lượng ba thành.
Tác chiến ở địa quật, địa quật có thể lấy nhiều đánh ít, nhưng nhân loại thì không được, đây chính là nỗi buồn của người yếu.
Chỉ có thể bị động chờ đợi, chờ đợi đối phương điều động số lượng cường giả tương ứng, nhân loại mới dám tăng thêm cường giả tương ứng!
Triệu Hưng Võ vừa dứt lời, gương mặt mọi người đều hiện lên sự phẫn hận.
Có người cắn răng nói: "Cùng lắm thì tử chiến! Lần này… mấy vị tiền bối đã chuẩn bị kỹ rồi! Chúng tôi cũng chuẩn bị kỹ rồi!"
Nam Giang địa quật xuất hiện, rất nhiều Tông sư già cũng đã chuẩn bị liều mạng đánh một trận!
Ngày đó, lão hiệu trưởng của Ma Võ chính là một thành viên trong đám người này.
Đáng tiếc, Ma Đô địa quật lại bạo động trước, dưới tình thế bất đắc dĩ, đã có vài vị Tông sư già tham gia trận chiến ở Ma Đô địa quật.
Nhưng thế hệ Tông sư già cũng có không ít người chuẩn bị sẵn tử chiến, dù chính phủ có ngăn cản cũng ngăn không được. Nếu vẫn chưa đến mức phải liều mạng, mọi người cũng có thể hiểu được tâm tình của thế hệ trước, nếu như thật sự xảy ra trận chiến khốc liệt, vậy thì chắc sẽ nổ ra trận đại chiến thảm thiết như Kinh Đô địa quật lần đó.
Chỉ là lúc này Hoa Quốc không thể đánh một chiến dịch như vậy.
Hy sinh mấy chục Tông sư, có lẽ sẽ càng nhiều hơn như vậy, nói không chừng còn có thể khiến phái Yêu Mệnh vùng lên phản kháng, chuyện này không có lợi với đại cục.
Năm đó mọi người không hiểu rõ về địa quật cho lắm, lúc này mới có chuyện đại chiến Kinh Độ địa quật. Kết quả, năm đó ở Kinh Đô địa quật, phái Yêu Mệnh vùng dậy liên thủ với phái Yêu Thực. Hiện tầng lớp trung ương cấp cao sợ sẽ xảy ra chuyện này lần nữa thì nhân loại lại càng khó khăn.
Ở đây đều là Tông Sư, bọn họ cũng hiểu những chuyện này.
Tuy vẫn không cam lòng, nhưng ai cũng biết, khơi gợi chiến đấu quy mô lớn sẽ càng phiền toái, càng khiến tình hình ngày càng xấu hơn.
Triệu Hưng Võ cũng không nhiều lời, một lát sau, hắn lặp lại: "Chỉ mình ta đi vào, trừ khi có thêm người trở về báo tin, nếu không, những người khác đều tiếp tục chờ, không được tự tiện tiến vào!"
Mọi người không thể không đáp ứng, đây cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay rồi.
Triệu Hưng Võ cũng không kéo dài thời gian, nhanh chóng bước vào phòng hợp kim, một bước tiến vào vòng xoáy.
Hắn vừa đi, hàng rào chắn người xung quanh cũng không còn nữa, người ở ngoài vội vã vọt tới.
Mọi người dồn dập vây quanh mấy vị Tông sư, Trần Vân Hi vội vàng nói: "Phương Bình thế nào rồi?"
Tư lệnh Bạch mấy người mặt không biến sắc, trầm giọng nói: "Mọi thứ đều ổn, không cần lo lắng!"
Hiện tại, những tin tức xấu này không thể truyền ra ngoài. Nếu như mọi người biết được ở phía địa quật, cấp bảy trở xuống toàn bộ bị diệt, mọi người sẽ hoảng loạn.
Dù Tư lệnh Bạch nói như vậy, mọi người vẫn khó mà an tâm, ánh mắt đổ dồn vào người lão Trịnh.
Nhưng lúc này, lão Trịnh bị thương quá nặng, đã rơi vào trạng thái hôn mê. Quân y đã đến đưa đối phương đến quân doanh để chữa trị, muốn hỏi cũng không thể hỏi.
Tư lệnh Bạch mấy người đuổi những người này đi, liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy được chút cay đắng trong mắt nhau.
Nam Giang địa quật lần này gặp rắc rối lớn rồi.
...
Trong lòng đất.
Phương Bình đổi bộ quần áo mới, tự tin nói: "Lần này, Nam Giang địa quật có em, ổn rồi!"
Lão Lý không hé răng.
"Lão Lý, hai chúng ta liên thủ, hai người diệt một thành, cho người ta mở mang tầm mắt, nhìn thực lực của chúng ta!"
Lão Lý liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không có năng lực đó."
"Em có là được!"
Phương Bình cười híp mắt nói: "Hiện tại không có thầy kéo chân em, thầy cứ chờ đó, xem em làm sao đột nhập vào bên trong địch, tiêu diệt bọn họ!"
"Em thật sự muốn đi?"
"Đương nhiên."
Phương Bình nói xong, lại lẫm liệt nói: "Ít nhất cũng phải khiến đại bản doanh của bọn họ rối tinh rối mù, khiến cường giả của bọn không cách nào tiếp tục chi viện và ra phong tỏa đường nối, ít nhất cũng phải để người của chúng ta an toàn đi vào cứu viện.
Lão Lý không nói thêm nữa, Phương Bình suy nghĩ một chút lại nói: "Phải chi mà có thể bứng rễ cây Liễu Yêu kia thì tốt biết mấy. Lão Lý à, hay là thầy thử xem?"
Lão Lý im lặng không lên tiếng, ông đây còn chưa muốn chết nhanh như vậy.
"Đáng tiếc thật."
Phương Bình thấy thế lắc đầu, quên đi, không đi nội thành, quấy rối ngoại thành là được rồi, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, nếu thật sự khiến cây Liễu Yêu kia tức điên tới mức bứng rễ truy sát thì tèo thật rồi.

Bên ngoài thành Cự Liễu.
Lão Lý nhẹ giọng nói: "Em thật sự bây giờ lại đi vào à?"
"Cái này gọi là dưới chân đèn thì tối."
Phương Bình cười nói: "Bọn họ chắc cũng không ngờ bây giờ em còn dám trở về, đến thầy cũng không tin được, bọn họ có thể tin được sao?"
"Vẫn quá nguy hiểm rồi!"
Lão Lý khẽ lắc đầu, thật sự cho rằng thành Cự Liễu là nhà em rồi à?
Một khi bị phát hiện sẽ càng nghiêm trọng hơn lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận